Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 36: Chương 36: Linh miêu (7)






Cách thời gian Nhiếp gia tế tổ còn có gần một tháng nữa. Rất nhiều con cháu dòng bên có huyết thống gần với bổn gia Nhiếp thị đều lục tục đuổi tới K thành.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, quan hệ của Dư Gia Đường và Nhiếp Liệu càng thêm thân mật, giá trị sủng ái cọ cọ cọ tăng, trong lúc ở chung cũng tự tại tùy ý hơn so với trước kia không ít.

Dư Gia Đường đã xác nhận được từ chỗ Đại Vương, Nhiếp Liệu xác thật là có quan hệ rất sâu xa với Thịnh Tranh ở thế giới trước, nhưng cụ thể có phải là cùng một người hay không, cấp trên của Đại Vương vẫn không có đưa ra câu trả lời xác thực. Chỉ nói chuyện này liên quan đến cơ mật, cấp bậc của Đại Vương và Dư Gia Đường đều còn quá thấp, không có quyền hạn biết được.

Trước khi xảy ra động đất, lúc Dư Gia Đường và Nhiếp Liệu ở chung với nhau, có vài phần sợ hãi hắn, cứ luôn cảm thấy hắn rất nguy hiểm, vừa tới gần liền chỉ muốn cả người đề phòng.

Nhiếp Liệu không có ký ức của Thịnh Tranh, lúc ấy thái độ đối với anh cũng tương đối không quá thân thiết, nói là lạnh nhạt, rồi lại không quá giống, nói chính xác thì cũng tương đương với nuôi một con sủng vật có thể có mà không có cũng không sao vậy.

Sau trận động đất, thái độ của Nhiếp Liệu đối với anh có chuyển biến rất lớn, trở nên dung túng hơn rất nhiều, tuy rằng trên một số việc vẫn cứ không quá dễ nói chuyện, nhưng đại đa số việc, đều sẽ dựa theo ý nguyện của Dư Gia Đường mà làm.

Điều này cũng làm cho Dư Gia Đường càng ngày càng có uy nghiêm của miêu chủ tử (?), trước kia ít nhất còn thành thành thật thật kêu Nhiếp Liệu là quan hốt phân, sau khi địa vị bay lên, mỗi ngày đều kêu thẳng “Hốt phân”.

Đối với loại hành vi được cái mũi liền lên mặt này của mèo lớn, Nhiếp Liệu vẫn dung túng như thường. Dù sao thì trong mắt hắn “Quan hốt phân” cũng chẳng cao cấp hơn “Hốt phân” được bao nhiêu. Chuyện nên làm đều sẽ làm đầy đủ, nên cào vuốt ai cũng không thiếu của người đó.

Một tuần trước ngày tế tổ, Dư Gia Đường thành công khôi phục tư thế mèo bay trong không trung oai hùng ở trên đỉnh vườn núi giả cùng hành lang gấp khúc của Nhiếp trạch.

Có lẽ là bởi vì trong lúc dưỡng thương bị Nhiếp Liệu ra lệnh cưỡng chế không thể chạy nhảy làm bị nghẹn quá mức tàn nhẫn, sau khi thương thế khôi phục, Dư Gia Đường liền không thèm quấn lấy Nhiếp Liệu nữa, mỗi ngày đều chạy tới nhảy đi như phát khùng ở trong vườn.

Bản thân Dư Gia Đường vốn là không thích hoạt động, bất đắc dĩ sau khi xuyên vào trong thân thể miêu chủ tử, nhiều ít cũng sẽ chịu thiên tính của thân thể ảnh hưởng đến.

Tỷ như bán manh bán xuẩn vươn trảo bắt giữ, ngoại trừ ăn cơm nghỉ ngơi ra thì thời gian còn lại đều nhảy nhót lung tung một khắc cũng không thể sống yên ổn nổi, vừa lúc tên quan hốt phân Nhiếp Liệu này không có ở bên cạnh, anh liền lôi hết đồ đạc trong phòng ra dùng để mài móng vuốt mài nghiến răng, chờ anh sảng xong, trong nhà đã bị tàn phá lộn xộn một mảnh.

“Đại Mao ở đâu rồi? Có phải lại chạy về trên đỉnh hành lang phơi nắng rồi không?” Nhiếp Lâm lôi kéo tay cô hai Nhiếp Toàn tìm kiếm khắp nơi.

“Tam thiếu đằng trước chính là sân của Ngũ gia, ngài không thể qua được.” Dương thúc ở phía sau nhanh chóng giữ chặt cậu ta.

Nhiếp Toàn đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi tây trang màu trắng đi ra từ thuỳ hoa môn*.

*thùy hoa môn: Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.

thùy hoa môn

Nhiếp trạch là khu nhà phong cách cổ mà tổ tiên truyền xuống, bố cục hợp quy tắc, khu vực rõ ràng, sân Nhiếp Liệu ở là tòa nhà cấm địa, người bình thường căn bản là không có khả năng đi vào.

“Đại thiếu gia.” Dương thúc khom người chào hỏi.

Nhiếp Lâm thò thò bên người Nhiếp Toàn, nhỏ giọng nói: “Chào anh cả.”

Nhiếp Tiêu liếc nhìn cậu ta một cái, cười như không cười: “Lần trước gặp cậu, cậu còn không có cao bằng đầu gối anh, lần này thật đúng là chiều cao nhảy vọt không ít nhỉ. Ngày thường không phải cậu sợ Ngũ thúc nhất sao, sao hôm nay lại chủ động chạy sang bên này vậy?”

Con cháu Nhiếp gia sau khi mười tám tuổi trưởng thành liền sẽ phải dọn ra khỏi Nhiếp trạch, cho nên Nhiếp Tiêu và Nhiếp Lâm cũng đã có mấy năm chưa gặp mặt nhau.

Nói với Nhiếp Lâm vài câu, lúc này mới như là vừa mới nhìn thấy Nhiếp Toàn ở bên cạnh vậy, “Tôi còn tưởng là ai, đây không phải là cô hai của chúng ta sao, cô hai cũng trở về tế tổ à? Sao lại không thông báo với người dưới vậy? Để cho tôi tiếp đón ngài nữa chứ.”

Người năm đó thu dưỡng Nhiếp Toàn chính là tổ phụ của Nhiếp Tiêu, cô cùng cha của Nhiếp Tiêu xem như là anh em không cùng huyết thống.

Khi còn nhỏ Nhiếp Tiêu thực thích quấn lấy người cô hai chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi này, ăn ngủ cũng phải cùng nhau. Sau khi Nhiếp Toàn dọn ra khỏi Nhiếp trạch sớm hơn hắn mấy năm, rất ít khi lại có tin tức truyền về trong nhà nữa.

Sau này gặp lại Nhiếp Tiêu, Nhiếp Toàn liền phát hiện hắn cứ như là thay đổi thành người khác, gặp mặt liền dỗi cô. Khiến cho Nhiếp Toàn vừa thấy hắn há mồm liền sẽ đầy đầu hắc tuyến, muốn tránh đi rất xa.

“Cô cùng ba cháu đã sớm nói qua chuyện cô sẽ trở về rồi, ông ấy không nói cho cháu sao? Tế tổ chủ yếu chính là chuyện của mấy người đồng lứa chúng ta, cô khẳng định là phải về rồi, mấy tiểu bối các cháu chỉ cần đi ngang qua sân khấu là được.” Nhiếp Toàn cười nói.

Nhiếp Tiêu vừa nghe lời này sắc mặt liền không tốt lắm, nhưng không biết là vì cái gì, lại cứ ăn vạ không chịu đi, Nhiếp Lâm cùng Nhiếp Toàn càng không thích hắn, hắn lại càng đi theo.

“Hai người không phải là muốn tìm con linh miêu kia sao, vừa rồi tôi đã thấy nó.”

Nhiếp Lâm nghe vậy liền vội vàng hỏi: “Anh thấy Đại Mao? Sao anh cả lại không nói sớm chứ, mau nói cho em biết nó ở đâu đi?”

“Hình như vừa rồi có chạy đến xung quanh sân của chú hai chú ba, đang bị người vây bắt đó kìa, cũng không biết lúc này đã bắt được hay chưa.”

“Linh miêu cũng không phải là loài động vật dễ nuôi, lúc trước cũng chưa từng nghe qua Ngũ thúc thích nuôi chó chó mèo mèo gì cả, sao đột nhiên lại nuôi một con linh miêu vậy?”

Nhiếp Lâm căn bản là không để ý đến câu hỏi sau đó của hắn, toàn tâm trí đều đặt trên hai chữ “Vây bắt”.

Cậu ta gấp gáp vô cùng, “Đại Mao ngoan như vậy, mấy người chú hai chú ba bắt nó làm cái gì chứ?”

“Không biết, hẳn là do có người bị thương tới, chú hai thoạt nhìn rất tức giận.”

“Chuyện này không có khả năng!” Không đợi Nhiếp Lâm mở miệng cãi lại, Nhiếp Toàn đã phủ định.

“Đại Mao ở Nhiếp gia cũng không phải là một ngày hai ngày, chưa bao giờ công kích bất cứ kẻ nào cả, trừ phi người nọ cố ý khiêu khích hoặc là chọc giận nó, nếu không Đại Mao tuyệt đối sẽ không chủ động công kích đâu!”

Nhiếp Tiêu biết Nhiếp Toàn không quá muốn gặp hắn, lại không nghĩ tới rằng sẽ bởi vì một con sủng vật này mà đón lời hắn, còn không phải ác thanh ác khí dỗi giống như vừa rồi.

Con linh miêu này thật sự quan trọng như vậy à?

“Này thì không nhất định. Linh miêu cũng không phải là mèo bình thường, cắn chết người đều rất dễ gặp được, gần đây người ở Nhiếp trạch nhiều như vậy, nếu như con linh miêu kia thật là do Ngũ thúc nuôi, không phải là nên hảo hảo trông chừng nó, đừng để cho nó chạy loạn hay sao? Lỡ như tổn thương đến người khác, có khi mọi người còn sẽ tưởng rằng đây là ý của Ngũ thúc, có ý kiến ai nữa cơ.”

Lời của Nhiếp Tiêu kỳ thật là rất có lý, nhưng tiền đề là con linh miêu này chỉ là một con linh miêu bình thường.

“Anh không biết Đại Mao thông minh bao nhiêu đâu! Ngũ thúc rất thích nó!” Nhiếp Lâm vẻ mặt biểu tình “Nói với anh không thông nổi”, cùng Nhiếp Toàn cùng nhau đuổi về sân của chú hai Nhiếp và chú ba Nhiếp.

Nhiếp Tiêu lúc trước chỉ là đi ngang qua sân của hai người chú nhìn thấy một mạt tàn ảnh mèo lớn leo thoắt lên cây, cũng không có thấy rõ tình hình cụ thể, lúc ấy hắn còn có việc cần tới chỗ Nhiếp Liệu, nên trực tiếp đi mà không quá chú ý tới.

Hiện tại ngược lại thực sự có chút tò mò, con linh miêu kia rốt cuộc là thông minh tới trình độ nào.

“Con mèo kia đâu rồi? Còn chưa bắt được sao?”

Sau khi Nhiếp Liệu tiếp quản Nhiếp gia, chú hai Nhiếp cùng chú ba Nhiếp liền trở thành chi thứ, lúc trở về Nhiếp trạch ngoại trừ mang theo một hai tên thân tín, những người còn lại đều không thể mang theo.

“Nhị gia, con linh miêu kia tốc độ quá nhanh, chúng tôi đuổi không kịp a. Ngay cả đạn cũng có thể tránh được, súng gây tê lại càng đuổi không kịp, đây thật sự không phải là chỉ cần nhân lực liền có thể bắt được đâu.”

Bên cạnh chú hai Nhiếp có một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi ngồi xổm, diện mạo mi dài mắt phượng tuấn khí của người Nhiếp gia mọc ở trên người cậu ta lại biến thành tối tăm, đặc biệt là ánh mắt nhìn người, cứ như là rắn độc vậy, làm người ta vừa nhìn thấy đứa nhỏ này liền tâm sinh không vui.

Trên cánh tay Nhiếp Ưng quấn một đống băng gạc thật dày, trên mặt vẫn còn vết máu chảy ra, hiển nhiên là mới bị thương không lâu.

“Lời này của anh là nói, cánh tay tôi cứ để cho súc sinh đó cắn không sao?” Nhiếp Ưng tức giận mọc lan tràn, một chân đá tên nam nhân đầu trọc vừa tới thông báo đó lui về phía sau vài bước.

Nam nhân đầu trọc bị đá cũng không dám lộ ra bộ dáng đau đớn, lập tức khom người đứng vững. Chỉ có mồ hôi lạnh toát ra trên mặt là có thể nhìn ra được một đá vừa rồi của Nhiếp Ưng, làm anh ta đau đến không nhẹ.

Chú hai Nhiếp vẫn luôn đau lòng đứa con trai Nhiếp Ưng này, vội vàng trấn an cậu ta vài câu, sau đó nói với thủ hạ: “Cậu làm việc luôn luôn thoả đáng, sao lần này ngay cả một con súc sinh mà cũng không bắt được hả? Ta không muốn nghe nhiều cái cớ như vậy, ta chỉ cần các cậu đánh gục con mèo kia. Hậu quả ta tới gánh.”

Chú ba Nhiếp ngồi ở một bên cũng nói: “Chỉ là một con sủng vật mà thôi, có nuôi tốt thì cũng chỉ là một con súc sinh. Cào thương A Ưng, đánh gục nó là đương nhiên, lão ngũ không phải là người không phân rõ nặng nhẹ như vậy.”

Kỳ thật chú ba Nhiếp chẳng thèm quan tâm đến vết thương của Nhiếp Ưng đâu, một thằng con riêng không danh không phận mà thôi, ngay cả đặt tên cũng là tùy ý đặt. Đời này đừng hòng muốn nâng đầu được ở Nhiếp gia.

Chú ba Nhiếp lo lắng chính là, tới gần tế tổ, cũng có không ít người các dòng bên khác đều ở Nhiếp trạch, việc này bọn họ đương nhiên biết rõ Nhiếp Ưng bị thương cũng không phải là do lão ngũ bày mưu đặt kế, nhưng ở trong mắt người ngoài xem ra nói không chừng sẽ thăng cấp trở thành lão ngũ tâm tồn bất mãn đối với mấy người anh em bọn họ, tính toán ra tay xử lý bọn họ.

Kế tiếp rất có thể sẽ ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ tại Nhiếp gia, còn có ích lợi trên đỉnh đầu nữa.

“Hậu quả anh gánh? Anh hai gánh nổi cái hậu quả này sao?” Nói chuyện chính là Nhiếp Toàn vừa mới tới.

Nhiếp Ưng biết Nhiếp Toàn người này, số lần gặp qua cô cũng không nhiều lắm, chỉ biết cô là do bác cả Nhiếp thu dưỡng, sau khi bác cả Nhiếp bệnh nặng không để ý tới công việc được, mắt thấy không sống được mấy năm nữa, cha của Nhiếp Tiêu lại là một người văn nhân, không nhúng tay vào chuyện của Nhiếp gia, nếu như không phải có người huynh trưởng trẻ tuổi là Nhiếp Tiêu này ở đây, ai còn nhớ rõ Nhiếp Toàn là cọng hành nào chứ.

Nam nữ Nhiếp gia đứng hàng cũng không ở cùng một chỗ, lúc bọn tiểu bối xưng hô đều là ấn theo đứng hàng cụ thể mà gọi.

Nhiếp Ưng lại ngay cả một tiếng cô cũng lười kêu, cậu ta là con cháu Nhiếp gia, Nhiếp Toàn tính là cái gì?

“Thì ra là A Toàn tới, cô có khả năng không rõ ràng tình huống rồi, con súc sinh kia cắn cánh tay A Ưng thành chẳng còn gì, đánh gục nó cũng là vì tốt cho mấy người anh em chúng ta mà thôi, bằng không người ngoài còn tưởng rằng là mấy người anh em ruột thịt chúng ta còn không bằng một con súc sinh lão ngũ nuôi ấy chứ, này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người chê cười mất!” Chú hai Nhiếp từng nghe nói qua ở bên ngoài Nhiếp Toàn có hai phần năng lực, hơn nữa sau lưng cô còn có một Nhiếp Tiêu, chú hai Nhiếp cũng khách khí cho cô chút mặt mũi.

Nhiếp Lâm vẫn đứng bên người Nhiếp Toàn thì lại hoàn toàn bị gã bỏ qua, cũng phải, một đứa nhỏ tang cha, có thể thuận lợi trưởng thành hay không cũng là một vấn đề.

“Anh hai đừng trách em nói chuyện không khách khí, con linh miêu kia Ngũ ca thật sự là coi như tâm can bảo bối mà nuôi, trong trận động đất không lâu trước đây còn cứu Ngũ ca một mạng, ngày thường một bữa ăn ít hơn hai ngụm, Ngũ ca còn khẩn trương tìm người kiểm tra thân thể cho nó nữa, hiện tại anh cho người đi vây bắt nó, nếu như để Ngũ ca biết được, anh thật sự cảm thấy có thể gánh được sao? Tính tình Ngũ ca thế nào, ngài hẳn là đã từng tự thân trải nghiệm rồi chứ.”

Lời này vừa ra, không chỉ có sắc mặt chú hai Nhiếp, ngay cả chú ba Nhiếp ở một bên cũng thay đổi.

Bọn họ đúng thật là không nghĩ tới, người như Nhiếp Liệu, mà cũng sẽ có thứ yêu thích. Một con linh miêu vậy mà lại được hắn phủng trong tay như bảo bối.

Thật quá vớ vẩn. Đồng thời bọn họ lại cảm thấy, đây đích xác rất giống với chuyện mà Nhiếp Liệu có thể làm được.

Đang lúc trong lòng hai người lảo đảo tới lui, có người đột nhiên chạy chậm lại đây hồi báo ——

“Nhị gia tam gia, bắt được con linh miêu kia rồi!”

Nhiếp Lâm vừa nghe vậy tức khắc liền khóc lớn lên, vừa khóc vừa ồn ào trong miệng: “Cháu muốn nói cho Ngũ thúc! Bảo Ngũ thúc đánh các chú, các chú thảm rồi! Các chú thảm rồi!”

Lòng kính sợ của Nhiếp Lâm đối với Ngũ thúc phát ra từ những cái roi nhỏ lâu lâu lại bị quất vào lòng bàn tay, cậu nhóc tuổi còn nhỏ, cho rằng loại xử phạt về thể xác này chính là hình phạt đáng sợ nhất vô nhân đạo nhất trên đời.

Mà những người khác trong sân, lại sẽ không ngây thơ như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.