Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 3: Chương 3: Mèo cam (3)




Dư Gia Đường một chút cũng không get nổi Đại Vương nói đơn giản là đơn giản chỗ nào, vì không để lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã ngỏm củ tỏi, anh quyết định tranh thủ chút phúc lợi cho mình.

“Đại Vương, em xem anh hoàn toàn là tay mới, vừa lên đã cho anh nhiệm vụ có độ yêu cầu cao thế này thì rất không thích hợp đúng không? Đấu trí đấu dũng với bọn buôn người, ngay cả cảnh sát cũng gặp khó khăn nữa, càng đừng nói một con mèo như anh.”

“Anh không phải là mèo bình thường.” Đại Vương nhắc nhở anh ghi nhớ mình có linh hồn nhân loại.

“Nhưng anh là tay mới bình thường nha, chơi trò chơi còn có lễ bao tân thủ, không có đạo lý nào để anh làm nhiệm vụ khó như vậy mà ngay cả lễ bao tân thủ cũng không có đúng không?”

Đại Vương nghe vậy phản ứng đặc biệt lớn, lập tức nói: “Em là một hệ thống cực kỳ chính trực, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện nuốt riêng phúc lợi của ký chủ đâu, anh nhất định là suy nghĩ nhiều rồi.”

Dư Gia Đường:...... Trước khi em nói ra những lời này, anh thật sự không biết đó.

“Không bằng như vậy đi, giá trị sức lực hiện tại của anh là 25, em thêm cho anh đến 50.” Đại Vương thấy anh trầm mặc, có chút hoảng hốt, sợ anh luẩn quẩn trong lòng một cái liền đi khiếu nại mình.

“50? 50 thì làm được gì? Cào nát mặt bọn buôn người sao?”

Đại Vương:......

“Giá trị sức lực50, dưới toàn lực, hẳn là có thể xé toàn bộ người thành hai nửa.”

Dư Gia Đường có chút giật mình, không nghĩ tới giá trị sức lực nhìn qua thì không nhiều lắm, nhưng hiệu quả lại cool như vậy. Cơ mà, Đại Vương ngay cả chút đồ ăn cũng không thèm cho anh nợ, hệ thống keo kiệt như vậy, không có khả năng đột nhiên lại trở nên hào phóng, cho mình một bàn tay vàng lợi hại như vậy đâu nhỉ?

“Em nói thật đi Đại Vương, có phải em đã nuốt của anh rất nhiều phúc lợi tay mới rồi không?” Dư Gia Đường dùng móng vuốt lau mặt mèo một phen, cảm thấy mình sống cũng thiệt không dễ dàng mà, sắp phải đấu trí đấu dũng với bọn buôn người thì thôi đi, hệ thống vốn dĩ nên làm thần trợ công của anh, hóa ra lại là tên lột da, hố phúc lợi của anh.

Đại Vương: “...... Cũng không có rất nhiều mà, là như vầy nè, anh nghe em nói......”

“Anh không nghe anh không nghe, nhanh phun đồ của anh ra đây ngay!”

“Lấy không ra.”

“Cái gì?” Cái gì gọi là lấy không ra?

Đại Vương ngượng ngùng nói: “Chuyện kể rằng thế này, khoảng thời gian trước, em quen được một hệ thống đại ca vừa ưu nhã lại ôn nhu, nhưng mà muốn gặp được đối phương thì phải vừa phí năng lượng vừa phí miêu tệ, em liền...... mượn lễ bao tân thủ của anh trước một chút.”

Dư Gia Đường nghe không hiểu, “Vì cái gì lúc em cần đồ, lại không đi tìm hệ thống đại ca kia của em mà mượn?”

“Bởi vì đối phương không quen biết em nha.”

“Anh í là hệ thống thuộc hàng minh tinh của tụi em đó, rất lợi hại, lúc mang ký chủ đi hoàn thành nhiệm vụ xếp loại cấp bậc, kém cỏi nhất cũng là cấp A trở lên, không biết có bao nhiêu hệ thống ngầm có hảo cảm với anh í đâu, làm sao có thể biết được kẻ tay mơ như em chứ.”

“Em cũng là gần đây mới fan anh í, bởi vì lúc trước bọn em không ở cùng một tổ, nên chẳng biết gì về anh í cả.”

Dư Gia Đường:...... Nói cứ như hiện tại em đã cực kỳ hiểu biết về đối phương ấy.

“Cho nên nói đến cùng, em vẫn chưa nói rõ, vì cái gì em lại có thể làm lơ đạo đức công việc, làm ra chuyện nuốt riêng phúc lợi của ang.” Dư Gia Đường thân là một thầy giáo, thiếu chút nữa là nổi bệnh nghề nghiệp, hảo hảo thuyết giáo Đại Vương một trận.

“Anh khoan hãy nóng giận mà, về sau em khẳng định sẽ bồi thường cho anh càng nhiều thứ tốt hơn mà, trong lễ bao tân thủ chỉ có miêu tệ cùng phiếu mua sắm, hiện tại anh cần nhất chính là đề cao thực lực của mình, tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”

Dư Gia Đường lạnh nhạt nói: “Không không không, anh cần chính là vật ngoài thân.”

Đại Vương tự biết đuối lý, đành phải nói: “Nếu không như vậy đi, em lại cho anh một ít bồi thường nữa, chỉ cần nằm trong quyền hạn của em, có thể bồi thường cho anh ba thứ.”

“Anh muốn vé ăn mãn hán toàn tịch* không giới hạn, đồ ăn nổi danh sáu nước, cùng với đủ loại đồ ăn vặt, còn muốn 《 Cửu Âm Chân Kinh 》, còn có 《 Lăng Ba Vi Bộ 》...... Được rồi có thế thôi.”

*mãn hán toàn tịch: hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.

Đại Vương:......

“Em thấy mình vẫn là nên tiết kiệm một chút tiền lương để trả tiền cho anh, sau đó chia tay với anh thôi. Anh là một ký chủ có lý tưởng có dã tâm, em cảm thấy trình độ của em không thỏa mãn được anh đâu:)”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.