Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 55: Chương 55: Ragdoll (13)




Dư Gia Đường đã sớm nghe thấy một nhóm người đang tới gần về hướng nơi này, tần suất bước chân nặng nhẹ của Bạch Quân Châu khi mù cùng với sau khi đã hồi phục thị lực đều không quá giống nhau, nhất thời anh không thể phân biệt ra được.

Ngay khi Bạch Quân Châu xuất hiện ở trước cửa, Dư Gia Đường lập tức kích động tiến lên bổ nhào lên trên người hắn……

Hướng tới cái khuôn mặt tuấn tú kia của hắn, quăng một hồi cào đấm.

“Mieo mao!!” Đừng hỏi tại sao trẫm lại đánh mi, trẫm chính là muốn đánh!

Bạch Quân Châu ăn vài cái của anh, sau đó bọc lấy trảo mèo vào trong tay, cúi đầu nhìn mèo Ragdoll đang dựng lông trong lòng.

Trong nháy mắt khi Dư Gia Đường đối diện với đôi mắt kia của hắn, cảm giác quen thuộc nào đó liền vây quanh anh……

Anh vẫn luôn không thể tin tưởng được Bạch Quân Châu thế giới này, chính là quan hốt phân mà anh gặp được trong hai thế giới nhiệm vụ trước, thẳng đến giờ khắc này đối diện với cặp mắt của Bạch Quân Châu sau khi hồi phục thị lực, anh mới tin tưởng ——

Bạch Quân Châu chính là quan hốt phân của anh!

Một thế giới trước còn chưa có kết thúc, anh đã suy đoán được từ chỗ Đại Vương, hai quan hốt phân mà anh gặp được kỳ thật là một ký chủ đang làm nhiệm vụ khác, mà cụ thể là tại sao lại sẽ xuất hiện loại tình huống này, Đại Vương cũng không rõ ràng lắm, những chuyện sâu hơn một chút, Đại Vương cũng không có quyền hạn để nói với anh.

Nhưng lần đầu tiên gặp được là duyên phận, lần thứ hai cũng coi như là trùng hợp, nhưng liên tiếp ba thế giới đều gặp được cùng một vị ký chủ, Dư Gia Đường sẽ không cho rằng có chuyện trùng hợp đến vậy!

Đây không phải là có ý nghĩa, thế giới nhiệm vụ về sau, anh sẽ vẫn gặp được quan hốt phân của anh sao?

Nghĩ như vậy tâm tình của Dư Gia Đường liền trở nên kích động đến khó có thể bình phục, chẳng qua, gặp lại quan hốt phân khiến anh thật cao hứng, nhưng cũng không đại biểu cho anh sẽ quên chuyện lúc trước.

Bạch Quân Châu bỏ anh ở bên ngoài, tự mình chạy tới tham gia tiết mục giải trí, sau khi Dư Gia Đường biết được hắn chính là “Tranh Tranh”, là “Lão Nhiếp”, cơn lửa giận này lại càng trôi chảy, rút móng vuốt ra súc thành hình nắm tay, chính là một trận quyền quyền nhỏ đạp ngực.

Bạch Quân Châu bị anh đánh đến chịu không nổi, đặc biệt là miêu quyền liên tục, cho dù không có dùng bao nhiêu sức lực, cũng đều y như búa tạ vậy.

Hắn đã sớm kiến thức qua sức lực của con mèo này, quả thực là kim cương trong mèo.

Mắt thấy sắp bị mèo nhà mình đấm cho ngất xỉu, Bạch Quân Châu vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Đại Bảo, bình tĩnh bình tĩnh!”

Nghe thấy cái xưng hô này, Dư Gia Đường liền ngây người.

Là anh nghe lầm sao?

Bạch Quân Châu mang theo bảo tiêu cùng nhau tới, mấy người chủ nhà Tiền đối đầu với bảo tiêu được huấn luyện chuyên nghiệp, căn bản là không có phần thắng, sau khi bọn họ bị khống chế, liền trực tiếp bị áp đưa đi cục cảnh sát.

Những người này vừa thấy liền tới lộ bất chính, như vậy phạm tội tuyệt đối không phải lần đầu tiên, vào cục cảnh sát, nếu muốn không một chút việc ra tới, kia căn bản không có khả năng.

“Tiểu Đới, cậu cầu tình với vị lão bản này đi, ngay từ đầu tôi cũng không biết là bọn họ sẽ ra tay đánh người a, tôi chỉ là không muốn để cậu nuôi mèo mà thôi.” Trên người chủ nhà Tiền có vết thương vừa rồi bị mèo Ragdoll đâm ra, nhưng lúc này gã căn bản là không dám đi, nếu mà đi, chờ sau khi gã đi ra khỏi bệnh viện, thì sẽ chính là lúc đi vào ngục giam.

Đới Ngũ mới hoàn hồn lại từ trong chuyện Bạch Quân Châu đột nhiên xuất hiện, còn chưa kịp suy nghĩ lại, đã nghe được những lời này của chủ nhà Tiền.

“Chủ nhà tiên sinh, chú cảm thấy tôi rất khờ sao? Nếu như đổi thành mèo bình thường, chú sẽ cố ý chạy tới một chuyến xa như vậy sao? Lúc trước cũng không phải là chưa có khách thuê từng nuôi mèo cả, chú vẫn luôn mặc kệ hết thảy, lần này lại không chỉ có tự mình chạy tới một chuyến, còn mang theo cả những người này, mua súng gây tê chuyên môn dùng để bắt chó mèo, nếu như tôi còn không biết chú đang mang tâm tư gì, cái đầu này thật đúng là nuôi uổng phí rồi!”

Chủ nhà Tiền còn đang muốn giải thích, đã bị đồng đội bên cạnh gã bán đứng: “Lão Tiền, lúc trước khi ông tìm bọn tôi thương lượng cũng đâu phải là nói như vậy à, hiện tại đã xảy ra chuyện, ông liền muốn đẩy hết mọi tội danh lên đầu bọn tôi hay sao? Thật tưởng các anh em đều bán mạng cho mày chắc?” Bọn họ cũng chỉ là bởi vì tiền nên mới có thể tiếp nhận vụ làm ăn này thôi, chủ nhà Tiền cùng với nhóm người bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu giao tình thâm hậu gì cả.

Chờ khi đưa hết những kẻ này đi rồi, Đới Ngũ mới liếc mắt với con mèo Ragdoll mà Bạch Quân Châu ôm trong lòng ngực, hậu tri hậu giác nghĩ tới, chẳng lẽ con Ragdoll này chính là con mà Bạch tiên sinh lạc mất?

Trách không được mỗi lần cậu nhắc tới Bạch tiên sinh, phản ứng của Ragdoll lại quái quái!

Dư Gia Đường đột nhiên nhảy ra từ trong lòng ngực Bạch Quân Châu, trên mặt mèo cháy đen nghiêm túc mà ngưng trọng, chẳng sợ Đới Ngũ và Bạch Quân Châu nhìn thấy Ragdoll như vậy đều rất muốn cười, nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với chủ tử, bọn họ vẫn phải nhịn xuống.

“Lão Nhiếp?” Bạch Quân Châu đây là có ký ức của lão Nhiếp? Bằng không làm sao mà hắn lại sẽ kêu mình là “Đại Bảo” chứ?

Bạch Quân Châu lại giống như là quay đầu liền quên mất lời mình vừa mới nói, “Đừng gọi bậy, trở về với tôi.”

“Bạch tiên sinh, bạch phú mỹ nó thật sự là mèo của ngài sao?”

Bạch Quân Châu nhấm nháp cái hoa danh “Bạch phú mỹ” này một chút, cảm thấy rất là không tồi, cùng họ với hắn, hắn gật đầu nói: “Xác thật là con mà tôi nuôi, khoảng thời gian trước, bởi vì sai lầm của tôi, để nó lưu lạc ở bên ngoài, mấy tháng này ít nhiều gì cũng nhờ cậu chăm sóc nó.”

“Tiếu Tiếu nó rất lắm tật xấu, tính tình lớn, ăn uống rõ ràng chính là một cái thùng cơm, cậu có thể nuôi nó đến có tinh thần như vậy, có thể thấy được là rất dụng tâm. Đối với chuyện này, tôi phi thường cảm tạ.” Bạch Quân Châu ôn hòa nho nhã, lời nói ra luôn cho người ta một cảm giác mười phần thành ý, mà lúc này hắn lại đang thiệt tình cảm tạ cậu trai tuổi tác không lớn này.

Một bên mạc danh bị hắc Dư Gia Đường: “…… Bạch tổng, nói chuyện phải có chứng cứ, lượng cơm ăn lớn, tôi nhận, như khi nào thì tôi lắm tật xấu, tính tình lớn rồi?”

Anh đối với quan hốt phân là có kiên nhẫn nhất có được không, mỗi lần kêu hắn rời giường vừa kêu liền chính là hai ba giờ, chưa từng vung móng vuốt bao giờ cả, điểm này còn chưa đủ để nhìn ra tính tình ôn hòa của anh sao?

Mấy tháng này Đới Ngũ chăm sóc Dư Gia Đường xác thật là đã đập không biết bao nhiêu tiền bạc vào nó, tiết kiệm đều sắp bị đào rỗng rồi, nếu như Bạch Quân Châu vẫn cứ không tìm tới, có lẽ hai người bọn họ rất nhanh sẽ phải đi uống gió Tây Bắc mất.

Dưới cờ Bạch thị cũng có công ty ăn uống, Đới Ngũ thích làm công tác phục vụ ăn uống, Bạch Quân Châu vì để cảm tạ cậu ta, liền an bài cậu vào một ở cửa hàng ăn uống của Bạch thị, cho cậu một cái chức vụ phó cửa hàng trưởng một chi nhánh nhỏ trên danh nghĩa, không có thực quyền, tạm thời lãnh tiền lương trước, chờ đến khi cậu đã tiếp nhận huấn luyện dạy dỗ xong, lại chính thức phụ trách quản lý.

Ngay từ đầu Đới Ngũ còn không dám tiếp nhận, không công không nhận lộc, cậu chẳng qua chỉ là làm làm cơm, tắm tắm rửa cho mèo Ragdoll mà thôi, làm sao đảm đương nổi tạ lễ nặng như vậy chứ.

Bạch Quân Châu đã luyện được tài ăn nói ở trên thương trường mấy chục năm, hai ba câu canh gà đi xuống, Đới Ngũ liền tựa như thiếu niên nhiệt huyết bình thường, lại bị bậc lửa máu gà lên, lập tức nhiệt tình mười phần mà đi căn cứ huấn luyện người mới tiếp nhận huấn luyện, huấn luyện xong lại lên cạnh tranh.

“Bạch tổng, anh có biết tối hôm qua anh đã nằm mơ nói cái gì không?”

Sáng sớm tỉnh lại, Bạch Quân Châu liền phát hiện mặt mình, bị cái đuôi to xoã tung của mèo Ragdoll che lại kín mít.

Trách không được hắn vẫn luôn nằm mơ thấy mình muốn hắt xì một cái mà hắt không ra.

“…… Tiếu Tiếu, biểu tình của em có chút dọa người.” Hắn nhớ rõ tối hôm qua cũng đâu có làm giấc mơ gì không hài hòa mà, hẳn là sẽ không nói ra mấy câu không hài hòa đâu.

“Tối hôm qua anh nói mình gọi là Nhiếp Liệu, là một tổng tài đại lão bá đạo, gia tộc khổng lồ, cấp bậc nghiêm ngặt, đến chỗ nào cũng đều có hộ vệ đi theo bảo hộ, mỗi ngày nếu không phải là có người muốn quăng anh như thế nào, thì chính là có người muốn giết chết anh, có một người bạn tên là Brad, bên ngoài thì có danh hiệu là quý tộc nước I, trong ngầm lại cùng một mặt hàng với anh, là một Mafia……”

Bạch Quân Châu: “……”

“Tiếu Tiếu, tổ tiên Bạch gia chúng ta ba đời đều làm ăn đứng đắn hết.” Bạch Quân Châu không thể không duỗi tay đánh gãy anh.

Dư Gia Đường nghe vậy liền nhếch miệng, “Chỉ đùa với anh một chút thôi, mau đi nấu cơm đi, trẫm đói bụng rồi.”

Bạch Quân Châu: “…… Được ^_^”

Phòng bếp Bạch gia rất lớn, Dư Gia Đường nằm ở phía cuối dàn bếp, một hồi lại đổi một tư thế, tựa như trông coi mà nhìn chằm chằm quan hốt phân đang nấu cơm.

“Kỹ thuật xắt rau của anh thực là tốt, luyện ra thế nào vậy?” Dư Gia Đường giống như lơ đãng mà hỏi, anh đã quan sát mấy ngày, vẫn cứ cảm thấy hiện tại Bạch Quân Châu không quá thích hợp.

Lúc trước khi đôi mắt Bạch Quân Châu không tốt, không thường tiến vào phòng bếp, cơm trong nhà vẫn luôn do dì bảo mẫu làm, hoặc là Nguyễn Tử Lan tới làm, hiện tại Nguyễn Tử Lan đã dọn ra ngoài chăm sóc người chồng Bạch Đinh, Bạch Quân Châu liền không bảo dì bảo mẫu tiếp nhận việc nấu cơm nữa, mà là tự xăn ống tay làm.

Dư Gia Đường không biết trước kia trù nghệ của Bạch Quân Châu như thế nào, nhưng cách dùng dao này tuyệt đối không phải chỉ một ngày hai ngày liền có thể luyện ra được, hơn nữa dáng vẻ Bạch Quân Châu dùng dao rất quen thuộc, thường thường còn làm anh nhớ tới lão Nhiếp.

Không chỉ có điểm này, hiện tại trên người Bạch Quân Châu cũng có rất nhiều chỗ đều sắp tương tự với lão Nhiếp thế giới kia rồi.

Đây là chuyện mà phía trước mấy tháng khi bọn họ tách ra đều chưa từng có.

Hiện tại Dư Gia Đường đang cực độ hoài nghi, trong khoảng thời gian này Bạch Quân Châu đã tìm về được một bộ phận ký ức thuộc về “Nhiếp Liệu”.

Nhưng tên gia hỏa trước mắt này lại cứ chết cũng không thừa nhận.

Bạch Quân Châu phải làm một món thịt xào, Dư Gia Đường ngoại trừ mấy món ăn riêng biệt ra, thì đều không thích mấy món có thịt mỡ khác, cho nên thịt hắn dùng để xào chính là thịt nạc.

Sau khi hắn xào xong thịt, lại đặt vào trong dĩa, một lát sau, đồ ăn đã tốt rồi, khi chuẩn bị bỏ thịt vào bên trong, Bạch Quân Châu mới vừa quay người lại, liền phát hiện cái dĩa trống rỗng!

Nếu không phải bên trên còn mang theo chút dấu vết ẩm ướt bị liếm qua, lấy trình độ sạch sẽ của dĩa, cũng sẽ khiến Bạch Quân Châu hoài nghi vừa rồi có phải mình đã bỏ thịt vào đó hay không.

“…… Tiếu Tiếu, thịt đâu?” Một dĩa thịt lớn hắn mới vừa xào xong ở đâu rồi?

Dư Gia Đường ngồi xổm ở rất xa phía cuối dàn bếp, vẻ mặt mê mang ngẩng đầu: “Thịt gì cơ? Anh xào thịt?”

Bạch Quân Châu tức cười.

“Em ăn hết thịt mới vừa xào ra rồi, đợi lát nữa là định ăn thêm một dĩa nữa sao?”

Dư Gia Đường diễn kịch đến nghiện: “Ai ăn chứ, đừng trách trẫm, chính anh trí nhớ không tốt, căn bản là không có xào có được không? Nhanh đi xào một nồi đi.”

Bạch Quân Châu sâu sắc cảm giác được chỉ cần con mèo này ở đây, món thịt xào này của hắn liền vĩnh viễn chỉ có khả năng là một món chỉ có đồ ăn mà không thịt, vì thế hắn tắt bếp, ôm Ragdoll đi ra ngoài.

Dư Gia Đường giãy giụa ở trong lòng ngực hắn: “Anh làm chi! Hiện tại không cho trẫm ăn cơm, còn không cho trẫm ngửi ngửi hương vị hay sao? Phòng bếp lớn như vậy, trẫm không có ngại anh đâu!”

Bạch gia có lồng mèo, nhưng từ sau khi Dư Gia Đường đến Bạch gia, cái lồng mèo này hoàn toàn chính là vật trang trí, lúc này Bạch Quân Châu lại thả mèo Ragdoll vào trong lồng mèo, mở miệng nói: “Thành thành thật thật ngồi xổm ở đây đi, chờ tôi làm xong đồ ăn rồi sẽ cùng nhau ăn cơm, bằng không, đợi lát nữa cơm trưa em cũng chỉ có rau xanh củ cải mà ăn thôi đó.”

“……” Dư Gia Đường khó có thể tin nổi mấy lời “Rau xanh củ cải” này, là từ trong miệng quan hốt phân của anh thốt ra, cho dù là lão Nhiếp lúc tức giận thì cũng chưa từng bắt anh gặp rau đâu.

Chờ khi Bạch Quân Châu đưa đồ ăn lên trên bàn hết, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, sau đó đi ra khỏi toilet, thức ăn trên bàn đã ít đi một nửa.

Bạch Quân Châu đi qua ngồi xuống, có chút cảm động hỏi Ragdoll: “Sao lần này lại hào phóng thế, vậy mà lại còn để lại cho tôi một nửa?”

“Bởi vì anh nấu cơm quá chậm, trẫm muốn lưu lại một nửa từ từ ăn, chờ anh nấu bàn tiếp theo.”

Bạch Quân Châu im lặng nhìn bé mèo sau một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng nói: “…… Nếu không, vẫn là lại mời vài bảo mẫu chuyên môn nấu cơm đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Bạch tổng sắp mở ra trạng thái tinh phân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.