Hạ Kỳ Mặc mờ mịt thoát khỏi lồng ngực rắn chắc của Viêm Tử Dạ, kế đó chứng kiến cảnh tượng kia làm cậu cả kinh trố mắt há mồm không thể tiếp thu nỗi sự thực tàn bạo ấy. Phía sau cái xác chết thảm thương, mắt trợn trắng chết không kịp nhắm mắt của Vinh Khanh là Phương Tuệ Hân với dáng vẻ xinh đẹp cuốn hút bình thản, khóe môi nhếch nhẹ độ cong tuyệt mỹ, trong tay còn chứng cứ cầm khẩu súng bắn vỡ đầu gã ta.
Tuy vậy trong lòng bà đúng như gã ta đoán, hiện bà tức tối đến độ kiềm chế sự run rẩy, nghiến răng kêu ken két đầy cay độc. Muốn băm chém xác chết gã ta thành trăm ngàn mảnh vụn nhỏ cũng chưa chắc tiêu trừ được cơn thịnh nộ trong lòng bà.
Phương Tuệ Hân không ngờ rằng một con chuột nhắt cũng dám chống trả cãi lệnh mình, còn đem mọi thông tin sách lược âm mưu ở bà kể hết cho hắn nghe. Khác nào gã ta đào một hố sâu không đáy chờ bà cùng sa chân rớt xuống chết chung!
Lúc Vinh Khanh bị hai người tra hỏi chủ mưu, Phương Tuệ Hân khẩn trương siết chặt lòng bàn tay cảm thấy không ổn, lòng như có lửa đốt gấp rút triệu tập toàn bộ thuộc hạ theo mình, vừa đến nơi gã ta cư nhiên đã kể hết mọi thứ. Chẳng chút suy nghĩ đến hậu quả sau này, sắc mặt càng ngày tối tăm hẳn, một tay bà giơ lên khẩu súng nhắm ngay đầu gã ta bóp cò bắn xuyên qua não.
Viêm Tử Dạ màu mắt chìm xuống, sắc thái gương mặt hoàn toàn lạnh lẽo thấu xương. Không phải hắn không biết bà luôn giở trò, mà chỉ đơn giản nhắm một mắt mở một mắt cho qua mọi chuyện. Cho đến khi nghe chuyện tình Vinh Khanh kể lể mới biết đã hối hận muộn màng.
Đằng sau âm mưu đó sẽ có biết bao con người vô tội tan xương nát thịt bởi vụ bạo nổ cơ giáp, hay bị dã thú ăn thịt nhai nuốt chỉ đơn giản vì bà coi tính mạng đồng đội hắn như rơm rác bụi bặm, để họ chết thê thảm chôn thây như vậy dễ lôi kéo hắn chết theo! ! !
Bà thật sự đã đi quá xa giới hạn, vượt khỏi sự kiểm soát lẫn ranh giới của sự cho phép ở hắn. Viêm Tử Dạ lúc này quanh thân bức lên hàn ý vô tận, trừng mắt cảnh giác nhìn chằm chằm con người lòng dạ rắn rết, hiểm độc được toàn con dân đế quốc cho là người đẹp đức hạnh tốt, tính cách thánh thiện biết lo nghĩ vì người khác.
Nực cười chết hắn, nếu thoát khỏi đây hắn chắc chắn sẽ phơi bày mọi âm mưu, tự tay vạch trần bộ mặt của bà. Sau đó bắt bà đền mạng cho những đồng đội đã hi sinh vô nghĩa vì những dục vọng tư lợi cá nhân khinh tởm do bà tự huyễn mộng.
Phương Tuệ Hân chẳng quan tâm ánh mắt tựa như con dao sắc bén hướng mình. Thản nhiên bước chân từ từ gần đến chỗ họ cách khoảng 25m. Bước tới đây bà liền dừng chân, nét mặt u ám giết xong gã ta liền biến thành ung dung tự tại, tay hạ khẩu súng xuống, hắt cằm nhỏ tinh xảo đầy vẻ cao ngạo quyền quý như thể kẻ vừa giết người không phải là bà.
- Tiếp theo sẽ là các ngươi.
Nói rồi bà phất nhẹ tay ra hiệu cho thuộc hạ ẩn núp đằng sau tiến lên, tất cả hiểu ý hấp tấp vọt ra vây xung quanh hai người trong vòng vây. Toàn thân họ đều được trang bị kĩ lưỡng vũ khí, nhưng chẳng ai ngu dại dựa vào trang bị tốt mà nhào vào tìm đường chết.
Trong mắt họ, cho dù kẻ địch là con mồi quả hồng mềm giá trị phần thưởng thượng hạng, họ tuyệt đối sẽ không lơ là dù chỉ một chút. Chứ đừng nói chi đến vị thượng tướng trẻ tuổi khí chất uy dũng, chẳng khuất phục một ai trong mắt trước mặt này.
Hai bên tự thăm dò sức mạnh đối phương, giằng co qua lại gây sức ép với nhau trong bầu không khí căng thẳng.
Hạ Kỳ Mặc và hắn bị vây trong tầng lớp toàn địch với địch, sống chết gần kề sát vẫn không làm cậu câm miệng hoặc run sợ trước địch số lượng đông đảo.
- Bà chính là hung thủ bày ra mọi kế hoạch lần này đúng không?
Mặc dù câu hỏi này rất chi là ngu nhưng cậu bất đắc dĩ phải hỏi, để dò xét xem xét sắc mặt bà biến hóa ra sao.
Nghe đến đó, Phương Tuệ Hân không những biến sắc trái lại còn híp mắt bày vẻ mặt bí hiểm thăm dò ngược lại cậu.
- Hử, ngươi đoán xem? Đoán đúng được thả... Đoán sai thì...
Nói đến đây bà ta tạm dừng, đưa ánh mắt tiếu ý hướng tới cậu.
Hừ, có câu huyền thoại ấy nói mãi chả biết chán, hừ!
Ngoài mặt ngược lại cười tươi đầy vô hại trái với lương tâm. Chớp chớp đôi mắt to tròn hào hứng hỏi.
- Đoán sai thì sao?
- Thì sẽ chết! Ha hả, sao hả? Bắt đầu sợ rồi sao?
Bà đắc ý cười châm chọc hỏi Hạ Kỳ Mặc, cậu bất mãn trong lòng âm thầm bĩu môi khinh thường bà. Câu này nghe riết chai sạn mất hết hứng thú từ lâu, nó thường luôn xuất hiện trong đối thoại các phim truyền hình kiếm hiệp tẻ nhạt thuộc loại tranh bá võ lâm. Hoặc xem anime, đọc tiểu thuyết thuộc dạng tranh đoạt quyền lực sức mạnh đều sẽ tràng giang đại hải y chang nhau.
- Có gì phải sợ? Dù sao chết sống đối với tôi rất bình thường.
Cậu tỏ vẻ nhún nhún vai, coi như chả có gì liên quan tới mình. Tuy vậy lọt đến tai bà ta nghe như một chuyện cười, bà ta cười gằn một tiếng đầy châm biếm lấy tay chỉ thẳng vào mặt cậu.
- Ha, cũng phải nhỉ? Chỉ là kẻ đáng vứt bỏ như ngươi làm gì có ai quý trọng...
- Có tôi là đủ.
Viêm Tử Dạ luôn im lặng nghe Phương Tuệ Hân nói vậy nhíu mày trong lòng không vui, quăng ánh mắt cảnh cáo bà ta chớ ăn nói lung tung sẽ làm cậu mất hứng.
Lời đang nói bị hắn cắt ngang chen vào câu bá đạo như vậy, làm cho Hạ Kỳ Mặc và Phương Tuệ Hân khi nghe đều giật mình sửng sốt quay mặt nhìn hắn, cậu trì độn mặt thoáng chốc thở hắc ra vui vẻ trong thâm tâm vì có một người anh em xứng đáng.
- Ồ! Con trai yêu quý... Con đang bênh vực người ngoài hay là người yêu? Ta thật đau lòng khi làm mẹ kế của con đấy biết không. Vì sao chuyện quan trọng như vậy thì không nói với ta?
Lời nói tựa như quan tâm cùng đau lòng làm một người mẹ thất bại khiến người thương cảm, thế nhưng âm thanh giọng điệu kia hết sức châm biếm làm cho người khác cảm giác bà tận xương tủy thù hận chán ghét đứa con riêng này tới cỡ nào? Sự chán ghét trên gương mặt bà nhìn hắn không hề che đậy, giống như cố ý phơi bày cho hắn thấy.
Đáp lại bà ta chỉ có sự trầm mặc với cảnh giác trong mắt hắn, ngoài ra hắn chưa từng để tai những lời nói chẳng mấy thân thiện kia. Đối với hắn đã sớm chết lặng từ lâu thái độ đó ở bà. Phương Tuệ Hân thấy vậy nhếch môi cười nhạt, liền lui về sau, cất cao giọng hạ quyết tâm muốn mạng hai người.
- Hừm, diễn nhiều năm mệt rồi, mau xông vào lấy mạng chúng về cho ta.
- Rõ! ! !
Từng người lần lượt an bày hạ thủ đánh tới đều bị Viêm Tử Dạ chắn và đánh trả văng ra. Hắn nguyện dùng hết tinh thần lực bản thân mở đường thoát cho cậu chạy trốn. Ai có ý đồ đánh lén hoặc giương Đông kích Tây đều bị cậu lôi đến đánh đấm.
Mở khiên phòng hộ đánh hăng máu, cậu vô tình liếc mắt tên gần nhất thấy Phương Tuệ Hân di chuyển hành động lập lờ mờ mờ, bà nương nhờ vào cây cối sầm uất ở đây làm địa thế xạ thủ nhắm vào Viêm Tử Dạ.
Nở nụ cười giễu cợt, khẩu miệng phát ra hai chữ tạm biệt làm Hạ Kỳ Mặc co rút đồng tử, hít ngụm khí lạnh, một tiếng Pằng xé gió như tia chớp khiến cậu không kịp kêu cẩn thận hay gì khác đã lao người ra cản giúp hắn một phát đạn ngay cánh tay trái.
Cậu chỉ kịp thét lên trong đau đớn, lập tức cắn răng lấy tay phải bịt miệng vết thương đang rỉ máu tí tách ở cánh tay trái, cố chịu đựng nhịn đau buông tay phải đang bưng vết thương, nhanh chóng kéo hắn lao về phía trước bỏ trốn.
Đám thuộc hạ Phương Tuệ Hân nhận rõ ý đồ trốn thoát của cậu, liền không hai lời đều nổ súng bắn người, mưa đạn lần lượt kéo đến làm cậu và hắn đồng thời biến sắc, vừa lùi bước chân vừa hộ thuẫn đạn bay vào những chỗ yếu hại.
Sau khi kích phát bắn ra mưa đạn, bọn chúng liền chia làm hai nhóm, một nhóm bắn tỉa, nhóm còn lại phục kích thừa dịp chỗ phòng thủ mỏng manh nhất thuộc về một trong hai người sẽ bổ nhào vào, đâm mạnh một nhát đao nhỏ cắm thật sâu vào da thịt. Xui xẻo nhất trong hai người đương nhiên chính là cậu.
Cơn đau ban đầu cậu còn cố khắc chế chịu đựng, cơn đau sau dồn dập chồng đến, bị đâm thấu da thịt xuyên qua xương đùi ở chân phải máu ồ ạt chảy ra làm cậu mất máu nặng nề, chẳng mấy chốt bắt đầu hoa mắt thân thể đi loạng chà loạng choạng.
Viêm Tử Dạ thấy hành động cậu vì bảo vệ hắn mà bị như vậy. Khiến hắn đỏ ngầu mắt, con ngươi tràn đầy tơ máu, nhận thấy bản thân có bao nhiêu bất lực cùng vô dụng, lửa giận ngập trời khiến hắn thét lớn vang trời, bùng nổ sức mạnh tiềm tàng phóng xuất toàn bộ tinh thần lực vốn có.
Khí thế mạnh mẽ liên tiếp đẩy lui bước chân tất cả bọn chúng, áp chế mọi hành động bọn chúng cử động. Kể cả Phương Tuệ Hân đã trốn khá xa cũng phải ảnh hưởng đứng bất động trơ mắt nhìn họ chạy xa.
Hắn gồng mình lấy hết sức lực còn sót gắt gao ôm chầm lấy cậu bế lên, thừa thời cơ ấy chạy trốn thoát thân. Hiện tại mắt cậu đã mơ hồ không còn nhìn rõ những gì đã xảy ra nữa. Đây là lần đầu tiên cậu bị thương nặng nhất trong cuộc đời mình. Bên tai ù ù nghe man mác giọng nói rất ôn nhu phả vào tai xen lẫn sự lo sợ cố chấn tỉnh cậu.
- Đừng lo, có anh ở đây em sẽ được giải cứu nhanh thôi.
- Ừm.
Hạ Kỳ Mặc không còn sức tranh cãi cách xưng hô đột ngột thay đổi, chỉ hàm hồ đáp, bản thân cảm thấy rất lạnh, nó làm cho cậu run rẩy lợi hại, rất muốn ngủ liền nhắm mắt ngủ trong vòng tay rắn chắc ấm áp kia của hắn...
Đắm chìm trong giấc ngủ, cậu nhớ có lần cậu ham chơi, té nặng nhất cũng chỉ bị trầy xước đầu gối lúc 10 tuổi cậu đã khóc đến sướt mướt, cầu mong có người đến dỗ dành hoặc đau lòng an ủi đôi ba câu. Khóc mệt đến lả người, giây phút đó cậu biết bản thân có khóc khản giọng cũng chẳng ai thương xót liền tủi thân. Bản thân vừa mới lọt lòng đã mồ côi cha mẹ, được gia tộc nuôi dưỡng đương nhiên không bằng có bàn tay cha mẹ thương yêu.
Nghĩ đến đó nước mắt cậu lại tuôn rơi, cậu cố chạy ra ngoài khu vườn ngồi co ro trong lùm cây mím môi không cho bản thân khóc ra tiếng nữa. Cùng lúc, lùm cây soạt soạt chui ra một đứa bé tầm tuổi cậu. Giọng nói ôn nhu dỗ ngọt cậu bằng chất giọng còn non nớt hơn mình. Ôm chầm một thân run rẩy Hạ Kỳ Mặc mà an ủi.
- Đừng khóc, có tớ ở đây cậu sẽ hết đau nhanh chóng thôi.
Không biết ra sao lúc ấy cậu lại thấy trong lòng rất ấm áp và cảm động. Lấy tay nhỏ bé tự dụi nước mắt, mỉm cười gật đầu có niềm tin vững chãi với câu nói của đứa bé đó.
Tình cảnh ấm lòng người nhỏ nhoi chưa được bao lâu liền chuyển biến thành một mảng đen tối, nghe tiếng máy móc vang lên âm thanh hào hứng trong đầu làm cậu đầu óc mụ mị.
[Hệ thống]: Kí chủ, thời gian nghỉ ngơi của ngươi đã đủ, bây giờ dốc lại tinh thần chuẩn bị đến thế giới mới, bắt đầu hành trình chịu phạt thôi nào.
...
- Viêm, Tử, Dạ! ! ! Tất cả đều tại mày mà ra.
Tiếng nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương nhìn chằm chằm hắn đang ngắm bia mộ đã chôn cất Thẩm Thanh Kỳ thật kĩ lưỡng.
Âu Dĩ Thần cầm hoa đến thăm viếng vẻ mặt tối sầm, từng bước tiến lại đặt hoa nhẹ nhàng xuống. Sau đó nắm chặt cổ áo nhắc hắn lên đấm thật mạnh vào gương mặt hắn.
Tuy vậy Viêm Tử Dạ chẳng hề phản kháng hay đánh trả. Chỉ bình tĩnh thả lỏng cho anh phát tiết thoải mái, bị đánh dồn dập thời gian trôi qua khoảng 15 phút, hắn bị đá văng ra xa dưới nền đất, lảo đảo vực dậy miễn cưỡng chùi máu bên khóe môi bị rách, trầm giọng hỏi.
- Đánh đủ chưa? Tôi còn việc quan trọng.
- Mày...
Lướt qua người anh mà đi, ánh mắt hắn giờ phút này chỉ còn sát ý. Siết chặt nắm đấm, bước đến phòng tra hỏi phạm nhân, miệng lẩm bẩm như tự hối thúc chính hắn.
- Em nhất định phải đợi anh đến!
Lúc khẩn cấp chạy thoát thân ấy hắn đã cố liên lạc với đồng đội, bọn họ nhận được tín hiệu lập tức đến. Thế nhưng tới nơi, họ chỉ thấy thượng tướng ngồi ôm chặt Thẩm Thanh Kỳ không hề có ý định buông tay, sắc mặt uy nghiêm như ngày thường nhưng đôi mắt đã sớm vô hồn.
Âu Dĩ Thần trợn to mắt, hô hấp như có cái gì đó tắc nghẽn đáy lòng, chạy nhanh lại xem xét sự tình, lập tức bị ánh mắt hằn tơ máu cùng giọng nói giận dữ đe dọa của Viêm Tử Dạ dọa sợ khựng bước chân.
- Cút! ! !
Mọi người thấy vậy nơm nớp lo sợ, cảm thấy hắn có vẻ không đúng không giống với ngày thường, Lâm Đặc Phi không nhiều lời hay do dự, cầm trên tay máy chích điện vào người hắn làm hắn ngất xỉu. Đưa mắt ra hiệu cho những người khác kéo hai người ra. Sau đó họ hít phải ngụm khí lạnh vì Thẩm Thanh Kỳ đã chết. Chả ai hé môi hoặc hiếu kỳ, đơn giản đưa Viêm Tử Dạ cấp cứu trị thương, đem Thẩm Thanh Kỳ về cho gia tộc tự chôn cất.
Thời gian trôi qua hai ngày Hàm Chu Minh được chữa trị tỉnh táo lại, nghe Quân Tịnh kể lại việc Thẩm Thanh Kỳ mất vì bảo vệ thượng tướng, cậu ta ôm chặt hông Quân Tịnh gào khóc suốt một buổi. Quân Tịnh đau lòng vỗ vỗ đầu an ủi, đợi khi cậu ta khóc đến mệt mỏi chợp mắt ngủ mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Tin tức lớn ấy Quân Tịnh cũng chỉ mới được biết hôm qua lúc thức tỉnh. Đồng thời Trần Khiêm bị bà bắt nhốt đánh tàn bạo, hắn ta mặc xác âm thầm liên lạc, bắt tay hợp tác với Viêm Tử Dạ thông báo nơi ẩn cư của bà cho hắn biết, hắn ta chỉ có một yêu cầu, khi chết trong tay bà chỉ mong được chôn kế bên người anh em sinh ra tử là Vinh Khanh. Viêm Tử Dạ đáp tiếng đồng ý, mất gần 5 ngày bọn họ đã tóm được Phương Tuệ Hân - kẻ chủ mưu lần này.
Cho nên việc dán mác tội đồ của Thẩm Thanh Kỳ sớm được Viêm Tử Dạ minh oan, liền thay thành anh hùng dũng cảm hi sinh tánh mạng cứu đồng đội cùng bắt được hung thủ với hắn. Gia tộc họ Thẩm nhờ vậy được hưởng lợi đủ điều.
Sau khi giam giữ Phương Tuệ Hân, tra tấn bà dã man mới từ miệng bà khai và nhận mình là thủ phạm. Đem bà đứng trước mặt toàn bộ con dân đế quốc nhận lỗi trước những hộ gia đình đã mất con, vạch trần mọi sự thật gớm riết ở bà làm cha Viêm Tử Dạ tức đến dựng râu lập tức ly hôn bà. Trói chặt bà đem thả xuống tinh cầu Sinh Vật Chết cho bà tự sinh tự diệt.
Viêm Tử Dạ làm hoàn thành xong tất cả, sau đó biến mất dạng không còn ai trông thấy hình ảnh bóng dáng vị thượng tướng trẻ tuổi ấy. Âu Dĩ Thần tự động chọn cách ngày một tập quên đi sự tồn tại của cậu, và sống hết quãng đời còn lại với vợ mình.
Nguyệt Ngọc Chi nhờ vậy mà triệt để chết lặng tình yêu của mình dành cho hắn. Cô không còn mục đích để phấn đấu, chỉ chờ đến độ tuổi được đế quốc cấy ghép hợp gen thì hai bên sẽ thành vợ chồng. Đáng ngạc nhiên ở đây là... Cô thế mà hợp gen với vị thiếu úy Lâm Đặc Phi được thăng lên chức thượng úy.
Cả hai ban đầu ngạc nhiên vì sớm quen biết đối phương nhưng tạm dừng ở dạng xa lạ hoặc ít giao tiếp. Trở thành vợ chồng hai người mới biết bản thân cả hai tâm đầu ý hợp lẫn nhau cùng sở thích đến cỡ nào. Họ sống trong hạnh phúc ngày qua ngày, sinh ra được một bé trai Alpha đầy khỏe mạnh kháu khỉnh.
Ngày thôi nôi con trai hai người, Quân Tịnh cùng Hàm Chu Minh đến tham dự, xấu hổ thông báo rằng bọn họ sẽ kết hôn mong vợ chồng Lâm Đặc Phi sẽ đến. Lâm Đặc Phi bật cười trêu chọc họ vài ba câu rồi gật đầu hứa sẽ tới.
Sau một tháng, lễ kết hôn nhanh chóng được diễn ra làm mọi người ai nấy hết sức vui mừng trong bầu không khí hạnh phúc. Tiếng chúc mừng luôn bên miệng hòa với từng chiếc ly rượu cụng vào nhau kêu keng keng, làm tâm trạng mỗi người ở đây vui vẻ đến tận hứng. Buổi lễ kết hôn chấm dứt chỉ còn sót lại căn phòng tân hôn phát ra những tiếng kêu rên thất thanh khiến người khác mặt hồng tía tai a~
Hoàn thế giới một rồi! Chuẩn bị hành trình thế giới sau thôi.
%^3^%