Hệ Thống Nam Phụ

Chương 16: Chương 16: Thực lực!




Thừa Tịnh Phong nặng nề lê đôi chân đến gần Hạ Kỳ Mặc, vươn bàn tay ra thấy toàn là máu, bất chợt dừng lại động tác e ngại bẩn đến vật nhỏ. Hấp tấp dùng linh lực thuộc Thủy linh căn bản thân cố chùi rửa sạch hết vết máu trong hai tay, sạch hoàn toàn mới yên lòng ôm vật nhỏ nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay nâng niu.

Giờ phút này, hắn mặc kệ y phục ướt đẫm máu dính người và mùi máu tanh hôi sộc thẳng vào xoang mũi, nó làm hắn khó chịu không thoải mái là bao cũng thủy chung bỏ hết qua một bên.

Hiện tại ánh mắt hắn gắt gao không chớp động ôn nhu nhìn vật nhỏ, nhanh chóng chữa lành vết thương vật nhỏ bằng cách kiềm chế sức mạnh độ hung tàn thay bằng sự ôn hòa chữa thương giúp vật nhỏ.

Tốc độ hồi phục nhanh chóng kết vẩy, để lại làn da non hắn mới ngừng tay. Đối với vật nhỏ hắn có tình cảm thân thiết thực khó hiểu, bản thân sớm đã xem Hạ Kỳ Mặc thành người thân duy nhất toàn quyền bảo vệ. Khoảng khắc thất thần trên đỉnh đầu vang lên thanh âm giận dữ, nghiến cả họ tên hắn qua từng khẽ răng.

- Thừa, Tịnh, Phong! ! !

Trương Thất Tử là tam trưởng lão trong môn phái Thiên Kiếm, lão có tính tình nóng nảy thất thường hơn người. Lão đang tịnh tâm trong phòng, đột ngột xuất hiện vị đệ tử mặt mày tái nhợt, nước mắt nước mũi tèm lem gấp gáp chạy tới chỗ lão báo cáo tin tức kinh khủng.

Vị đệ tử ấy chỉ tình cờ đi ngang qua, bất chợt thấy một màn đẫm máu thì sợ hãi quá độ vừa chạy vừa khóc nấc quên luôn ngự kiếm, chạy suốt dọc đường bởi vậy đến nơi y phục tơi tả bẩn hề hề. Nghẹn ngào thuật lại mọi chuyện chính mắt thấy, kể rằng bản thân tận mắt thấy Thừa Tịnh Phong ngoan độc đâm chết Tào Khứu rồi chặt đứt cánh tay phải, cuối cùng chém bay đầu bốn người sư huynh còn lại.

Nghe thế lão cảm xúc ngổn ngan liền vội vã ngự kiếm đúng nơi chỉ điểm tới xem tình hình. Không ngờ thứ lão nghe với thấy lại là hai việc khác nhau một trời một vực như vậy, cảnh tàn sát đau lòng thế kia buộc lão hít ngụm khí lạnh.

Thừa Tịnh Phong một thân huyết sắc tàn khốc, Tào Khứu nơi tim bị đâm thủng một lỗ lớn, cánh tay phải đứt lìa nát bấy trông rất thảm, bốn vị đệ tử còn lại đầu rơi đầy đất ánh mắt còn chứa sự sợ hãi kinh hoàng ăn sâu tâm lí trước khi chết cũng không kém. Huyết sắc nơi nơi đều có, tạo cho người khác cảm giác ớn lạnh toàn thân, nôn khan bởi mùi tanh tưởi theo gió thoảng đưa tới.

Tức giận đến run người, sắc mặt khó coi không kìm được lão lớn tiếng quát.

- Tại sao ngươi dám làm vậy với đồng môn, quy củ nghiêm ngặt bộ ngươi không sợ sao?

- Họ dám bắt nạt Tiểu Mặc trước.

Ý tứ của hắn là không có lửa làm sao có khói, câu nói ám chỉ rõ rệt như vậy làm Trương Thất Tử giật mình.

Chẳng lẽ là xung đột giữa các đệ tử?

Ngó quanh chẳng thấy đệ tử nào khác có tên Tiểu Mặc. Lúc này lão mới đặt sự chú ý đến vật nhỏ trong lòng bàn tay hắn. Ban đầu sửng sốt vì có sự xuất hiện của một tiểu linh điểu. Nếu như lão liếc sơ qua có khi rất giống chúng đệ tử tưởng nó là tiểu kê xám. Nhưng khi nhìn kĩ mới phát hiện quanh thân nó khẽ phát hào quang cùng mức độ linh khí cực kỳ mỏng manh mới đoán được.

Lão lúc này thầm than hoảng hốt trong lòng với mức độ bảo hộ quá đáng của hắn dành cho tiểu linh điểu. Vì bản thân hắn hiện kinh khủng ra sao không quan trọng, quan trọng xem tiểu linh điểu dễ chịu hay không là được.

Sau ngẫm lại mắc quá là linh sủng của hắn nên mới được hắn ân cần nâng niu, ngược lại sự bao che khuyết điểm ở hắn làm mất tận năm mạng đệ tử tư chất không tồi, nghĩ thoáng lão vẻ mặt vặn vẹo khó coi, càng căm phẫn quát lớn hơn.

- Chỉ đơn giản là một tiểu linh điểu mà ngươi dám đối xử như vậy với đồng môn. Ngươi biết bản thân đã phạm sai hay chưa?

Vật nhỏ ở trong lòng bàn tay hắn bị lão xem nhẹ mạng sống, còn đem y ra so sánh không bằng năm tên khốn kia. Khiến hắn sắc mặt âm trầm, đáy mắt lạnh lẽo. Cắn răng, ngước đôi mắt nghiêm nghị kiên định không phục nói.

- Ta không sai, phần sai chính bọn chúng tự chuốc lấy.

- Ngươi... Nghiệt đồ, ta hỏi lần nữa ngươi chịu thừa nhận sai hay là không! ! !

Quả nhiên tam trưởng lão mất kiên nhẫn thật sự nổi giận, không nhiều lời xuất toàn bộ nội công giáng xuống hướng hắn uy áp. Nội công thâm hậu khiến tóc lão và trường bào bạch sắc oai phong lẫm liệt không gió mà động.

Đổi lại là vẻ mặt tái nhợt của hắn, không chịu thua kém, cố chấp ngẩng cao đầu, ánh mắt càng kiên cường quả quyết không chịu thừa nhận hay khuất phục.

- Ta không sai! Tội này ta không nhận.

- Ngươi... Được, được, được! Hay cho cái tên Thừa Tịnh Phong ngươi không nhận? Không sao, ta sẽ đem ngươi đánh đến khi ngươi nhận, nhận xong sẽ phế hết tu vi của ngươi, từ nay về sau sống chết của ngươi không còn liên quan bất cứ thứ gì đến môn phái Thiên Kiếm này nữa.

Tức đến hóa cười, Trương Thất Tử liên tục nói được, sắc mặt càng ngày thâm trầm khó coi hẳn. Hừ lạnh một tiếng, song hướng hắn rút trường kiếm Phong Tỏa của mình ra, chĩa mũi kiếm hướng hắn hất cằm, gân xanh nổi đầy trên trán, cười gằn nói.

- Rút kiếm ra, lão già ta không tin không răn dạy nỗi một tên nghiệt đồ như ngươi.

Ánh mắt hiện lên sự cơ trí, cúi đầu liền cười lạnh, hai mắt Thừa Tịnh Phong dần tối sầm, đầu lần nữa ngước lên nhìn thẳng vào mắt lão, âm thanh cố ý lộ vẻ châm chọc rõ rệt dành đến lão.

- Ta không ngờ, tam trưởng lão từng được tất cả đệ tử trong môn phái tôn sùng là người công chính nghiêm minh nhất. Nay chưa phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người thật mới lạ. Có thay không ngay từ đầu đã là một âm mưu hoàn hảo, tiện tay đẩy ta vào con đường chết không lối thoát?

Trương Thất Tử nghe xong vẻ mặt trắng xanh đan xen, trong lòng cả kinh, thần trí hỗn loạn mất một lúc mới hồi phục, oán khí mười phần đánh tới trừng mắt hung hăng mắng.

- Câm miệng, nghiệt đồ giống ngươi không đáng được đối xử bình đẳng như thế. Ta cũng chỉ vì mấy đệ tử đáng thương, hi sinh oan mạng mà trừng phạt ngươi - kẻ giết hại đồng môn.

Thừa Tịnh Phong lùi về sau né tránh tất cả mũi kiếm của lão đánh tới, khẽ cau mày, hắn không ngờ chỉ đoán đại khái lại khiến cho lão ấy thật sự chột dạ.

Nghĩ đến những hành động kỳ lạ hôm nay mọi người toàn hướng hắn uy hiếp tính mạng. Lạnh mặt mắt hàm chứa sát khí nhìn lão, một tay ôm vật nhỏ chặt hơn, trong ống tay áo còn lại cất giấu pháp bảo thần bí chuẩn bị lấy ra giết chết lão, bên tai vang lên giọng nói thanh thúy cất cao uy nghiêm trầm đục.

- Tất cả dừng tay cho ta! ! !

Tâm cả hai khẽ run nhè nhẹ, làm động tác hắn âm thầm đành rụt về, còn tam trưởng lão mặt trầm như nước, nén giận hạ vũ khí xuống.

- Chưởng môn.

Hắn hơi cúi người đem vật nhỏ nhanh tay nhét vội vào y phục, chấp tay chào chưởng môn, khi hành lễ xong tay hắn vẫn gắt gao siết chặt thành quyền. Đôi mắt ánh lên sự thâm thúy lén đánh giá nét mặt hiện tại ở Thượng Hoa Thanh.

Riêng tam trưởng lão bất mãn ra mặt phất tay áo bỏ đi, chẳng một tiếng chào hỏi hay xin phép, đơn giản bỏ một câu đe dọa rồi thẳng tắp sống lưng ngự kiếm rời đi mà không thèm ngoảnh mặt lại nhìn hai người.

- Hừ! Coi như ngươi may mắn nhưng sẽ không có lần hai.

Tính tình lão khắp nơi trong môn phái ai cũng rõ ràng nên Thượng Hoa Thanh chỉ đành khẽ thở dài.

Tam trưởng lão không biết rằng nếu ông không đến kịp, có lẽ câu nói đó phải là Thừa Tịnh Phong trả ngược lại lão. Nghĩ đến đây tâm ông không rét mà run, rõ ràng trước mắt ông chỉ phát hiện hắn mới đạt được Luyện khí cấp tám. Thế nhưng trong nháy mắt từ xa ông cảm nhận được sức mạnh uy áp bậc cao thủ Hóa nguyên hậu kỳ mới tức tốc tới đây.

Quay đầu đánh giá hắn thì bắt gặp ánh mắt bình thản ở hắn, nhìn thẳng vào hắn xem như hỏi bâng quơ, thực chất là khẳng định hắn làm.

- Ngươi giết bọn họ?

Thừa Tịnh Phong công nhận bản thân chính tay giết họ, không nhiều lời cãi lí hay vòng vo lập tức gật đầu chấp nhận. Nghe vậy ông âm thầm run sợ tự đáy lòng như dự đoán, chắc chắn hắn ngang hoặc hơn cấp bậc ông nên mới có thể che giấu thực lực thật tốt. Mặc kệ lo sợ trong lòng ra sao, âm thanh chậm rãi nhẹ nhàng của Thượng Hoa Thanh vang lên, ánh mắt không chút lưu động bình tĩnh nói.

- Thừa Tịnh Phong, vì ngươi giết đồng môn, theo quy củ ghi chép nghiêm xử phạt, phạt ngươi ba năm tịnh tâm sám hối tại động Chánh Hà. Sau khi hết trừng phạt tự động rút khỏi môn phái từ nay trở đi không còn liên can đến Thiên Kiếm.

Nói đến điểm mấu chốt liền thay bằng cặp mắt hữu thần sáng quắc, híp nửa mắt đầy nghi vấn sắc mặt ngưng trọng.

- Tuy nhiên để công bằng hai bên, ngươi nếu như thoát khỏi được động Chánh Hà ta đây sẽ không bắt người về hay truy cứu mặc kệ ngươi đào tẩu. Kèm theo đó ta sẽ đích thân điều tra rõ vụ việc lần này, rồi đem câu trả lời thích đáng đến tận tay cho ngươi. Như vậy bản thân ngươi có ý kiến gì không?

Việc này có lợi chứ không có hại đến hắn? Hắn sớm cười nhạt trong lòng ngoài mặt cung kính đáp.

- Đệ tử không có ý kiến, cảm tạ chưởng môn minh xét chu toàn.

- Được rồi, cho ngươi thời gian quay về cẩn thận thu xếp thật tốt thì tới Chánh Hà đi.

- Vâng.

Vung nhẹ tay áo một cái, cảnh bi thảm tàn khốn lập tức biến mất đổi thành cảnh sắc ban đầu vốn có. Cặp mắt ảm đạm nhìn theo hướng Thừa Tịnh Phong ngự kiếm hướng phía sơn môn bay đi, hình ảnh đó nó làm ông khẽ thở dài ảo não.

Đúng là sóng sau đè sóng trước, núi này cao có núi kia cao hơn, đáng tiếc...

Nhịn không được ông ai thán cho cuộc đời hắn.

- Aizz, rốt cuộc thân thế ngươi sớm đắc tội với cường giả chốn nào đây hả? Làm hại lão già ta đây đành hết cách giúp ngươi. Xem như ta không ra tay giết ngươi đã giúp ngươi lần này thoát nạn, coi như là cuối cùng ta làm tròn bổn phận vi sư vì ngươi. Còn lại những tháng ngày sau của ngươi ắt hẳn lành ít dữ nhiều rồi đây.

Chậc lưỡi, lắc đầu tiếc hận vì hắn, tuổi trẻ tài cao như thế bị treo án giết được ban tặng một viên Đan Kỳ thượng phẩm trân quý. Cũng đủ hiểu người treo giải rất coi trọng thực lực hắn, hoặc còn e dè ở hắn điều gì đó vẫn chưa động thủ. Chỉ đành lấy phần thưởng hấp dẫn mượn tay giết người.

Vụ việc tất cả các trưởng lão hạ lệnh như vậy đều nhắm giám tiếp vào hắn, đáng tiếc sự việc không thành. Có lẽ còn rất nhiều người đều muốn mạng Thừa Tịnh Phong để đổi phần thưởng. Sự việc điều tra hung thủ khởi xướng lần này chắc chắn tốn rất nhiều thời gian.

Thượng Hoa Thanh nghĩ đến điểm ấy con ngươi sắc bén, vẻ mặt ngưng trọng phất tay áo chấp sau lưng ngự kiếm ở quanh khu rừng, bồi hồi quan sát một lát mới quay về.

...

Riêng hắn thì vội vã phi kiếm bay về nơi ở, vào phòng đóng kín cánh cửa, thò tay vào y phục móc ra vật nhỏ vẫn nằm bất động để trên giường choàng thêm chăn mỏng lên. Hắn trầm tư dòm, vật nhỏ ban đầu khẽ run rẩy, đợi khoảng tầm một khắc mới yên ổn hít thở đều đều thoải mái. Thấy vậy hắn liền mỹ mãn an tâm phần nào xoay người ra ngoài.

Đi tới phòng tắm, nhíu mày nhìn xuống y phục đẫm máu bụi bám đầy trong lúc Trương Thất Tử phóng uy áp. Hít sâu ẩn nhẫn thì loay hoay xách nước tự động đổ đầy bồn tắm, cởi bỏ y phục trước lồng ngực đeo một viên ngọc trong suốt, thấy vậy hắn trân trọng niết nhẹ một cái an ủi. Bước vào bồn tắm trong cơn mát lạnh của nước giúp gọt rửa mọi phiền toái buồn bực ở ngày hôm nay.

Chà lau kỹ hết các dấu vết liền thay y phục khác vào, đem y phục kia dùng phù chú lửa đốt cháy rụi. Hoàn tất ở bản thân, hắn nhanh chóng đun nước ấm lấy khăn sạch vào phòng, nâng vật nhỏ lên tỉ mỉ lau toàn thân hết một lượt.

Sạch sẽ hết thảy hắn bèn để Hạ Kỳ Mặc vào bộ y phục còn sót lại, sau đó gói vào tay nải cùng nhau tiến vào Chánh Hà. Vì tiểu linh điểu là vật sống nên hắn không thể đưa vào túi trữ vật cất, nếu có túi trữ vật in chữ Thừa thượng phẩm cao cấp lúc còn nhỏ của hắn, có lẽ đã chứa được, đáng tiếc nó cũng bị chôn vùi theo gia tộc.

Ánh mắt Thừa Tịnh Phong lộ rõ một sự kiên định. Đến bây giờ, hắn đã thực sự sâu sắc cảm nhận được sự sinh tồn trong tu chân giới còn khốc liệt hơn nhân gian rất nhiều.

Mạnh được yếu thua.

Nếu muốn sinh tồn, nhất định phải có được thực lực mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức tất cả mọi người đều phải kính sợ (tôn kính+sợ hãi) thì mới không bị bắt nạt.

- Nếu thực lực của ta mạnh, nhất định bọn chúng sẽ không tìm gia tộc ta đem diệt sạch, sẽ tự động dâng mạng sống đến. Kể cả là Ẩn Phàm (cao nhân người người kính sợ ở thượng trung giới) cao cao tại thượng cũng không dám nói một câu, bọn chúng càng không dám đi tìm Tiểu Mặc bắt nạt. Thực lực! Tất cả đều dựa vào nó. Chỉ có trở thành cường giả mới có thể quyết định sống chết của người khác.

Nhớ đến lòng hắn chợt quặn đau, phải biết bây giờ đám bằng hữu của hắn ít hoặc nhiều đã vào Hóa nguyên hậu kỳ gần đột phá lên Kim đan kỳ là chuyện xảy ra hết sức bình thường ở thượng trung giới. Nhưng ở đây là tiểu trung giới, cho nên chỉ cần đạt Trúc cơ trung kỳ đã là trưởng lão. Thành Hóa nguyên kỳ đương nhiên trở thành cao thủ uy trấn một môn phái trở thành chưởng môn. Hoặc trở thành cao nhân trên vạn người khiến người kính nể ở tiểu trung giới này.

Nhớ đến đây ánh mắt lộ ra hàn quang. Hắn thấy rõ thực lực của Thượng Hoa Thanh chỉ dừng ở mức Hóa nguyên trung kỳ, theo thời gian bế quan khoảng hai năm ông mới đạt được hậu kỳ Hóa nguyên. Còn hắn sớm đã vượt qua những cao thủ ở tiểu trung giới này hiện đợi đột phá Kim đan kỳ.

Hắn chỉ đang đợi truyền tống trận mười năm mở ra một lần tới trung trung giới. Chỉ cần đạt Kim đan kỳ là đủ tư cách tiến vào trung trung giới. Còn khoảng bốn năm để hắn dư sức đột phá, hắn càng muốn bản thân đủ mạnh bước vào trung trung giới để không xảy ra tình trạng này nữa.

Hắn không hề hoảng sợ trước bí mật thực lực bản thân bị Thượng Hoa Thanh phát hiện. Nếu ông có tâm tư trên người hắn, kết cục của ông lẫn tất cả mạng người trong môn phái đừng hòng trốn thoát khỏi tay hắn. Thừa Tịnh Phong tin ông là người khôn khéo sẽ chọn đường vòng tránh hậu hoạn sau này.

Hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, đem thần thức tỏa ra khắp động Chánh Hà. Ánh sáng xung quanh liền lập tức lại hình thành một cái cánh cửa vô hình tự đem nhốt chính hắn. Bắt đầu ba năm sám hối cùng bế quan tu luyện ngày đêm điên cuồng không ngừng nghỉ.

Đồng thời trước lòng ngực hắn treo một viên Nghịch Thiên châu, nó đang bay từ từ trên không trung gian động, lóe lên ánh sáng màu vàng nồng hậu chói sáng khắp động, bay giữa không trung động liền dừng, rồi nó tự động xoay tròn theo tuần hoàn nhả ra từng đợt linh khí mờ mờ ảo ảo.

Đồng thời sẽ thấy biến cố rõ rệt, giọt nước đang tí tách rơi trên vách động bỗng nhiên bất động, treo lơ lửng giữa trên không. Việc ngưng tụ thời gian khiến người tu chân giả thèm thuồng nó không buông. Vì Nghịch Thiên châu có tác dụng ngưng động thời gian. Phải biết tu chân giả điên cuồng tu luyện tương đương chạy ngược với dòng thời gian mới được đứng trên đỉnh của đỉnh.

Sự việc ảo diệu ấy hắn hoàn toàn không hề hay biết, trước đó hắn chỉ lo sợ vật nhỏ tỉnh dậy sẽ đói, đem y thoát tay nải để nhẹ lên y phục cùng lúc lấy tất cả các linh thạch trong túi trữ vật để trước mặt y. Yên lòng mới chậm rãi nhắm mắt định thần bế quan bên cạnh thân thể nằm bất động của vật nhỏ.

Lời tác giả: Mấy nàng thông cảm cho ta a, vì tuần rồi không đăng do bão cùng wifi nhà có vấn đề nên đăng không được. Chương này ta viết dài hơn các chương khác nhằm mục đích hối lộ mấy nàng bỏ qua. %(^W^)%

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.