Doãn Đình Thâm đột nhiên xoay người ôm chặt cô vào lòng làm Lạc Lạc giật mình.
Hơi ấm từ phía sau truyền tới khiến cô phải cong người lại, làn da ấm nóng của người đàn ông dán sát vào da thịt cô, khiến cô cảm thấy khó mà thích ứng ngay được.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông vòng qua eo, dùng sức không lớn cũng chẳng nhỏ làm Lạc Lạc khó mà giãy ra.
Khỏi phải nói, cánh tay của người nọ khỏe khoắn mà hữu lực, từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy những đường cơ bắp trên cánh tay kia.
Cô thở dài một hơi, sau đó mới nhẹ nhàng gỡ tay người kia ra. Đêm qua hai người cực kì điên cuồng, đến nỗi khi cô ngất đi rồi mà Doãn Đình Thâm vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Lần đầu tiên của cô, và cũng là lần đầu tiên của người đàn ông nào đó mà vẫn có thể điên cuồng đến hoang đường như vậy, đúng là đáng nể.
Sức lực của vị giám đóc đang tuổi tráng niên đó đủ để khiến cho Lạc tiểu thư eo mỏi lưng đau.
Lạc Lạc thầm mắng tên họ Doãn này mấy câu, cuối cùng vẫn phải nhẹ nhàng xuống giường, quần áo sau trận mây mưa đêm qua vương vãi khắp sàn, cô khom người nhặt từng thứ một.
Tuy đồ có chút nhăn nhúm nhưng may mắn là vẫn mặc được, không đến nỗi quá gây chú ý. Lạc Lạc nhìn người đàn ông sắc bén và cực kì điển trai kia đang yên giấc trên giường thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó trộm mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.
Cô nén những tiếng rên vì đau đang trực trào ra trong cổ họng. Mỗi bước đi đều khiến cho Lạc Lạc cảm thấy nhức mỏi vô cùng.
Lạc tiểu thư bình thường rất chú ý tới vẻ ngoài mà vẫn phải vơ vội bộ quần áo hơi nhàu sau một đêm xuân, sau đấy mới vội vã ra khỏi phòng tổng thống.
Vì đi vội vàng, Lạc Lạc không hề biết rằng sau khi cô ra khỏi cửa, gia chủ của Doãn gia vốn đang ngủ trên giường lại đột nhiên mở mắt ra.
Doãn Đình Thâm ngồi dậy, trong con ngươi đen đặc đó không hề có cảm giác buồn ngủ.
Một người ngồi trên cao luôn phải đề phòng nhiều thủ đoạn sao có thể yên giấc khi người bên cạnh còn thức.
Nói thật, anh đã tỉnh từ trước khi cô thức giấc rồi kìa.
Doãn tổng kéo chăn che đi nửa thân dưới, anh dựa vào thành giường, với tay lấy một điếu thuốc.
Làn khói trắng mỏng manh bay trong phòng, Doãn Đình Thâm nhìn chiếc giường lộn xộn, anh trầm ngâm một lát, sau đó mới nở một nụ cười ý vị sâu xa.
“Lạc Lạc, ngủ rồi còn muốn chạy?”
Giọng người đàn ông trầm khàn, nếu có bất kì cô gái nào ở đây chắc cũng phải đổ gục vì sự nam tính của người đàn ông đó.
Anh tiếp tục thở ra một ngụm khói trắng.
“Tôi lỡ thích em mất rồi, phải làm sao đây? Lạc Lạc...”
Lạc tiểu thư không hề biết đến chuyện bản thân được người nào đó nhớ thương.
Cô không về nhà một đêm, người nhà họ Lạc tuy không để ý tới an toàn của cô thì cũng cực kì coi trọng thanh danh của họ.
Hệ thống nghịch tập ở trong đầu cô đang miêu tả cho cô những gì đang xảy ra ở nhà họ Lạc.
“Ký chủ, Lạc Tinh và ông bà Lạc đang ở nhà để chờ cô đấy. Cô đi một đêm không về, Lạc Tinh lại biết được chuyện cô vào khách sạn với một người đàn ông. Cô ta nhất định sẽ nói bóng nói gió chuyện này cho hai ông bà kia biết.”
Lạc Tinh là nữ chủ của cuốn sách này, thế nên xung quanh nữ chủ luôn được bao bọc bởi ánh hào quang.
Hệ thống nghịch tập cảm thấy nhân cách của Lạc Tinh không xứng làm vai chính nên mới tuân mệnh Chủ Thần tìm ký chủ rồi kéo đến đây.
Lạc Lạc nghe vậy, cô đã đoán được trước rồi. Thực ra khi đêm qua cô được Doãn Đình Thâm Dẫn đi, cô đã nhận ra Lạc Tinh đi theo phía sau.
Cô không quan tâm tới Lạc Tinh phát điên cái gì, cô còn mong ngóng xem liệu Lạc tiểu thư kia có làm được cái gì ra hồn không nữa kìa.
Không biết sau khi phát hiện người ngủ với cô là Doãn Đình Thâm thì Lạc Tinh sẽ màn vẻ mặt gì.
Tuy Doãn Mặc mang danh là cậu chủ nhỏ của Doãn gia nhưng thực chất chỉ là một đứa con nuôi. Đến bây giờ đã hơn hai mươi tuổi rồi mà quyền lực trong tay cũng chưa có.
Lạc Tinh tuy là tiểu thư của Lạc gia nhưng lại tự biết được bản thân không phải người mang dòng máu nhà họ Lạc.
Lạc Tinh tuy có sự tự tin về bản thân, nhưng lại sợ một ngày nào đó Lạc gia không còn coi trọng cô ta như ngày đầu nữa.
Thế nên cô ta quyết định tìm một cái cây cao hơn. Mà Doãn gia, gia tộc hàng đầu ở thủ đô là một sự lựa chọn không thể tốt hơn được nữa.
Lạc Lạc đi xuống xe, cô được người hầu dẫn vào trong phòng khách.
Rõ ràng là người nhà nhưng lại bị đối xử như người ngoài.
Lạc Lạc vừa vào đến nơi đã thấy có một vật gì đó bay từ trong phòng khách ra.
“Choang!”
Tiếp theo đó, Lạc Lạc nghe thấy một giọng nữ chua ngoa.
“Mày đi ngủ với trai rồi còn biết đường về sao?”