Đợi lúc hai người xuống đến nơi thì bữa tiệc đã qua được một nửa rồi.
Lạc Tinh chú ý đến vết hôn trên cổ Lạc Lạc và cả đôi môi sưng đỏ kia dù đã được tô son để che đi, nhưng Lạc Tinh vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn tình cảnh này thì ai mà không biết Lạc Lạc và Doãn Đình Thâm vừa mới làm gì kia chứ? Đúng là hạng đĩ điếm mà, trước đây thì câu dẫn Doãn Mặc, sau khi Doãn Mặc bị cô ta tóm được thì lại chuyển sang câu Doãn Đình Thâm.
Lạc Tinh chỉ chú ý đến Lạc Lạc mà không biết người đàn ông bên cạnh cô ta cũng nhìn Lạc Lạc không thể rời mắt.
Đương nhiên Doãn Mặc cũng nhìn thấy dấu hôn không quá bắt mắt trên cổ người yêu cũ, không hiểu tại sao, chính hắn ta là người đá Lạc Lạc trước, nhưng khi nhìn thấy Lạc Lạc đứng cạnh người đàn ông khác thì hắn lại thấy cả người đều khó chịu. Gi ống như đồ của mình bỗng dưng biến thành đồ của người khác, cảm giác này khó mà thấu được.
Doãn tổng vốn còn muốn cầm tay Lạc Lạc đi xuống cầu thang cho bàn dân thiên hạ nhìn thấy, chỉ có điều cô gái nhỏ bướng bỉnh này lại chẳng có ý định giống anh.
Anh chỉ có thể ngậm ngùi rụt tay lại, thỉnh thoảng lại nhìn cô với ánh mắt ai oán.
Lạc Lạc bơ đi những ánh nhìn đó, cô đi xuống, sau đấy tìm một chỗ cách xa Lạc Tinh và Doãn Mặc để đứng, Doãn Đình Thâm thấy vậy cũng chạy theo, kéo theo việc những người khác cũng đến xun xoe làm trò nịnh bợ.
Doãn Đình Thâm mặc dù lạnh lùng nhưng lại là một vị giám đốc nổi danh, thêm vào đó anh còn là gia chủ của nhà họ Doãn đồ sộ, việc liên tục có người thăm hỏi là điều không tránh được, dù anh đã làm mặt lạnh hay không quan tâm thì vẫn sẽ có một số người liều chết dính mãi không thả.
Gi ống như lúc này chẳng hạn.
Đứng trước mặt Doãn Đình Thâm và Lạc Lạc bây giờ là một vị giám đốc tuổi trung niên và một cô con gái lớn khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
Ai cũng biết Doãn Đình Thâm đã hơn ba mươi mà chưa có vợ cũng chẳng có người yêu, tuy anh đã có một đứa con trai trên danh nghĩa là Doãn Mặc nhưng Doãn Mặc lại là con trai nuôi, thậm chí thằng con này chỉ kém Doãn Đình Thâm có hơn chục tuổi.
Doãn Đình Thâm và Doãn Mặc giống như anh em trong nhà hơn, có rất nhiều người từng thắc mắc tại sao gia chủ cũ của Doãn gia, cũng là ba của Doãn Đình Thâm lại đón một thằng con trai về và nhận nuôi nó dưới danh nghĩa của Doãn tổng.
Có người suy đoán Doãn Mặc thực chất là con trai của Doãn lão gia tử, nhưng vì khi ấy Doãn lão gia tuổi đã cao, người bạn đời đã sớm buông tay thế gian của ông ấy cũng chỉ sinh một đứa con trai duy nhất cho nhà họ Doãn là Doãn tổng bây giờ. Nếu bây giờ công bố ra bên ngoài về thân thế thực sự của Doãn Mặc chỉ sợ sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn, thế nên ông ấy chỉ có thể nhận Doãn Mặc về dưới danh nghĩa là con nuôi của con trai mình.
Tuy nhiên điều đó cũng chỉ là suy đoán, còn sự thật thế nào thì đâu ai biết được.
Lạc Lạc từng hỏi hệ thống vấn đề này, sau khi nhận được đáp án của hệ thống thì chính cô cũng phải sửng sốt nhiều một chút.
Hóa ra thân phận thật sự của Doãn Mặc lại là như thế, không biết nếu chuyện này thực sự để lộ ra ngoài thì sẽ thế nào đây. Cô cũng thắc mắc rằng liệu Doãn Đình Thâm có biết đến sự thật này hay không?
Lạc Lạc thi thoảng lại phải tránh bàn tay đang cố bắt lấy tay cô của Doãn Đình Thâm. Cái tên này, tính làm cái gì vậy hả?
Doãn Đình Thâm vốn không muốn tiếp chuyện vị lão tổng đang đứng trước mặt mình đây, nhưng cái người đây lại chẳng biết điều, đúng là mặt dày không cứu được.
Vị lão tổng kia cũng tự biết Doãn Đình Thâm ghét bỏ mình, nhưng ông ta lại muốn con gái của mình được trèo cao lên Doãn gia. Ai gặp cô con gái này của ông ta cũng nói con bé là mĩ nhân tuyệt sắc ngàn năm có một, mà đàn ông ai mà không mê cái đẹp, con gái của ông ta vừa vặn đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, lại dễ dàng cưới hỏi, chỉ cần Doãn tổng muốn, ông ta lập tức dâng con gái lên.
“Doãn tổng, chuyện là con gái nhỏ nhà tôi rất hâm mộ ngài, lúc nào cũng muốn tôi đưa nó tới để chào hỏi ngài vài câu, con bé cũng học ngành kinh tế, biết được Doãn tổng tuổi trẻ tài cao nên luôn miệng nói muốn học hỏi thêm kinh nghiệm.” Vừa tâng bốc Doãn Đình Thâm lại vừa có cớ để kéo con gái lại gần mà không hề lộ liễu, quả không hổ danh là người lăn lộn trong giới kinh thương này đã lâu.
Chỉ có điều có ai ở đây mà không phải là cáo già. Nếu những vị khác đáp ứng thì chính là ngầm chấp nhận, còn không thì là từ chối. Đam Mỹ Hiện Đại
Doãn Đình Thâm nhìn cô gái được vị lão tổng này dẫn tới.
“Tiểu Á, con mau chào hỏi Doãn tổng đi.”
Cô gái tên Tiểu Á kia đúng là rất xinh đẹp, cũng có vốn liếng để tự hào. Chỉ có điều, đứng trước một Lạc Lạc có nhan sắc không hề tầm thường thì cô gái Tiểu Á này bỗng dưng lại trở lên lu mờ hẳn.
Tiểu Á đã để ý đến vị tiểu thư được Lạc gia đón về này, nhưng Tiểu Á - tên thật là Ngọc Á Lâm lại rất khinh thường Lạc Lạc.
Một đứa con gái có chút nhan sắc nhưng lại sống trong khó khăn mười mấy hai mươi năm thì sao có được cốt cách của một tiểu thư chân chính chứ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Ngọc Á Lâm nhìn Lạc Lạc càng thêm khinh thường.
“Xin chào Doãn tổng, em là Á Lâm, em đã ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi, không biết em có cơ hội để thỉnh giáo anh vài vấn đề được không ạ?” Ngọc Á Lâm có nét đẹp dịu dàng tinh khiết, giống như một tiểu thư khuê các của gia đình quý tộc ngày xưa.
Cô nàng nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, khiến cho người nghe cảm thấy dễ chịu.
Nhưng mà...
“Không.”