Lạc Lạc thấy ánh sáng xuất hiện ở trước mắt, nghĩa là quá trình truyền tống giữa các thế giới cũng đã sắp hoàn thành rồi.
Cô nhắm mắt lại, sau đó cơ thể Lạc Lạc dần trở lên nhẹ bẫng.
Một lát sau, cảm giác đó dần dần biến mất. Máu nóng lan rộng trên toàn thân, cô hơi hé mắt ra, thử cử động những bộ phận trên cơ thể.
Hệ thống trong đầu cô lên tiếng nhắc nhở.
[Ký chủ thân mến, quá trình truyền tống đã kết thúc. Hiện tại cô đang ở Đại Tề, chúc cho thế giới này của ký chủ sẽ thành công một cách tốt đẹp. Quên mất không nói với ký chủ, khả năng hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới trước đó của ký chủ được đánh giá vô cùng tốt, là cấp S, xin chúc mừng.]
Thanh âm lạnh tanh khi nói mấy câu chúc mừng thành ra rất kì lạ, chỉ có điều Lạc Lạc đã quen rồi.
Cô nhìn khung cảnh xung quanh, căn phòng trước mắt cô được làm toàn bằng gỗ xưa, cả cách trang trí và chạm khắc trong phòng cũng đều mang phong cách xưa cũ.
Nhìn qua thì đúng là kiểu cách của gia đình quý tộc, chỉ có là... trông căn phòng này thì lại mang đến cho người khác cảm giác nó không được chăm chút, thậm chí còn bị bỏ phế nhiều năm. Đôi chỗ còn mục nát, hình như người làm chỉ quét qua một lượt bụi bặm mà thôi.
Lạc Lạc chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, cũng chú ý tới năm người đàn ông cao to đang đứng gần cô.
Lạc Lạc lấy làm lạ, sau đó để ý tới bộ y phục đỏ thẫm ở trên người, cùng với những món đồ trang trí màu đỏ ở trong phòng gỗ.
Trông giống như phòng tân hôn.
[Đúng rồi, hiện tại cốt truyện đã đi tới chỗ Lạc Lạc công chúa được ban cho Khiêm vương gia làm tiểu thiếp, sau đó bị Liêu Lâm Đan quận chúa hãm hại. Hôm nay là ngày Nguyên An quận chúa mới vào phủ, Liêu Lâm Đan bèn mua chuộc quản gia và cho năm người làm cao lớn trong phủ tới để hủy trong sạch của Nguyên An quận chúa.]
“Cái gì? Cốt truyện chạy nhanh vậy.” Cô còn nghĩ chỉ cần để cốt truyện không đi đến đoạn bị ban cho Khiêm vương thì còn dễ giải quyết.
Nhưng đến bước này rồi thì cô đành phải chuyển phương án khác thôi.
Lạc Lạc nhìn năm người đàn ông cao lớn thô kệch trước mặt, lòng cô run rẩy. Liêu Lâm Đan đúng là độc ác lòng dạ khó lường, Nguyên An công chúa chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, thậm chí còn không động chạm gì đến Liêu quận chúa.
Nhưng Liêu Lâm Đan lại cảm thấy Nguyên An công chúa là một sự uy hiếp không hề nhỏ với nàng ta. Nguyên An công chúa Lạc Lạc từng nổi tiếng với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành cùng với tài vẽ tranh đánh đàn đỉnh cao, có thể đó là lí do làm cho Liêu Lâm Đan đề phòng Lạc Lạc sẽ chiếm mất Khiêm vương gia.
Lạc Lạc vừa muốn nhấc chân chạy thì đã cảm thấy mất sức cùng với cơ thể nóng bừng, cô kéo đống y phục nặng nề trên người ra một chút cho dễ thở, sau đó hổn hển hỏi hệ thống.
“Cơ thể này bị bỏ thuốc đúng không?”
[Đúng vậy, vì sợ Lạc Lạc nguyên chủ sẽ chạy thoát được nên Liêu Lâm Đan còn cho người bỏ thuốc vào trong đồ ăn thức uống của nguyên chủ, cũng vì lí do đó mà nguyên chủ bị hành hạ càng thê thảm hơn.]
Lạc Lạc nghe vậy bèn cắn chặt môi cho cơ thể tê dại này còn có chút cảm giác.
“Vậy hệ thống có thể giúp tôi xóa bỏ tác dụng của thuốc không?”
[Bỏ cũng được, nhưng hệ thống nghịch tập nữ phụ sẽ trừ đi điểm tích phân ban đầu của kí chủ.]
“Vậy thì thôi đi.'
Điểm tích phân bị trừ nghĩa là khoảng cách của cô đến thế giới ban đầu sẽ ngày càng xa, mà thế giới ban đầu đó còn có một thứ gì đó rất quan trọng với cô nữa. Thực ra Lạc Lạc đã mất dần kí ức về thế giới thực tại, cô chỉ nhớ bản thân bị tai nạn rồi nằm trên giường bệnh triền miên.
Sau đó thì cô chết đi, và được hệ thống này kéo đến các thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ.
Tuy không nhớ rõ nhưng bản năng của cô vẫn đang hướng về thế giới cũ của cô, có người đang chờ cô về, cũng có người đang mong cô đến từng phút từng giây, nếu cô rời đi quá lâu, chỉ sợ sẽ có chuyện không may xảy ra. Thế nên chưa đi đến bước đường cùng thì cô sẽ không dùng đến số điểm tích phân quý báu đó.
Lạc Lạc cắn môi đến rướm máu, cô cố gắng dồn sức của bản thân để đánh văng một tên nam nhân cao lớn thô kệch với nụ cười đê tiện đang đến gần.
Tên đó khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, chỉ trông thôi cũng đủ làm cho Lạc Lạc rùng mình, không biết tại sao Nguyên An công chúa lại phải chịu đựng nỗi sợ hãi kinh khủng đó.
Người kia bị cô đẩy lùi mấy bước, tuy Lạc Lạc đã dùng hết sức lực nhưng cũng chẳng khiến người kia chịu đau đớn tí gì, cô biết cơ thể này của Nguyên Lạc công chúa chỉ mới mười bảy, không những không có sức mà dáng người còn mảnh mai nhỏ bé, chẳng thể so với những tên nam nhân quanh năm làm việc nặng nhọc trong phủ này.
“Cái con nhỏ này cũng gan nhỉ, đừng nghĩ bản thân là công chúa là có quyền khinh thường bọn ta.”
“Khà khà... chỉ là một công chúa vong quốc thôi mà, bây giờ công chúa Đại Sở cũng chẳng bằng con chó con mèo của Đại Tề ta đâu, được mấy gia đây phục vụ là phúc mấy đời của nhà ngươi rồi đó.”