Sau khi biết được chuyện này, Hoàng Thượng đã rất tức giận.
Ông nổi giận không phải là vì Nguyên An công chúa của Đại Sở chết trên đất của ông, dù sao bây giờ Đại Sở cũng đã bị gom về Đại Tề của ông, tuy con dân của Đại Sở cũ vẫn chú ý tới công chúa của bọn họ nhưng chỉ vì chuyện này thì chẳng gây lên sóng gió gì cả.
Chỉ có điều ông vừa mới ban Nguyên An công chúa cho Khiêm vương gia ngày hôm qua mà đêm đó người đã chết, làm Hoàng đế lâu năm, đương nhiên ông cũng rất đa nghi, ông cho rằng Khiêm vương gia khinh thường ông tuổi cao sức yếu không còn sức để xử lí mọi chuyện nên không coi ông ra gì nữa đúng không?
Hoàng đế năm nay đã ngoài ngũ tuần, đầu tóc của ông đã điểm bạc. Ông không có Hoàng hậu, chỉ có một cố Hoàng hậu đã qua đời khi sinh trưởng tử Nghiêm Dật Trì cho ông. Dưới trướng có năm nữ và ba nam. Có ba công chúa của ông đã có phò mã, còn hai người còn sống trong cung, chuẩn bị đến tuổi cưới gả.
Hai người nhi tử của ông là Tĩnh vương Nghiêm Dật Trì và Khiêm vương Nghiêm Tuấn Vĩ. Nghiêm Dật Trì được tính là đích trưởng tử, là người thừa kế hợp pháp nhất của Hoàng thượng, chỉ có điều nhà mẹ đẻ của cố Hoàng hậu là Mộ Dung gia lại quá lớn mạnh, ông đã bắt đầu nghi kị Nghiêm Dật Trì và Mộ Dung gia.
Người nhi tử mà ông ta vẫn yêu quý hơn là Nghiêm Tuấn Vĩ, thân mẫu của Khiêm vương là Lục quý phi, cũng là người đang chưởng quản lục cung và độc sủng trong nhiều năm, điều này cũng làm cho Khiêm vương bắt đầu cậy thế và dần không coi ai ra gì.
Lục quý phi xuất thân thấp kém hơn nhiều so với những phi tần khác của Hoàng thượng, bà ta bò lên được vị trí này cũng là nhờ nhan sắc cùng tới mưu kế không tồi.
Lục quý phi là con gái của một vị quan lục phẩm của đất phía Đông Châu, Lục gia không có tài cũng chẳng thể nào sánh bằng một chi của Mộ Dung gia, cũng vì lí do đó mà Hoàng thượng nâng đỡ Lục quý phi mà không cần nghi kị bất kì điều gì. Lục quý phi cũng rất biết cách lấy lòng nam nhân, đó cũng là lí do mà năm nay bà ta đã hơn ba mươi gần bốn mươi rồi mà vẫn được Hoàng thượng sủng ái. Thậm chí nhiều khi Hoàng thượng còn cho bà ta ra vào thư phòng của Hoàng thượng, đó là điều mà không có bất kì một vị phi tần nào được phép làm.
Chỉ có điều, hành động đêm qua của Khiêm vương đã khiến cho Hoàng thượng cảm thấy khó chịu.
Buổi sáng hôm sau, ông tức giận trên đại điện và chất vấn Nghiêm Tuấn Vĩ trước ánh mắt của bao nhiêu người.
Nghiêm Tuấn Vĩ cũng không hiểu ra làm sao, gã ta ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của phụ hoàng và bộ dáng lạnh lùng xem trò vui của Nghiêm Dật Trì thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ một ngày nào đó nhất định sẽ bắt cả hai người này chịu đủ đau khổ.
Gã ta nhìn sớ do Hoàng thượng ném xuống, lập tức biết điều thu lại những biểu tình dư thừa và trưng ra bộ mặt mềm yếu mà Hoàng thượng muốn nhìn thấy nhất.
“Phụ Hoàng, chuyện này nhi thần không hề hay biết. Đêm qua nhi tử đột nhiên nhận được báo cáo của Lục tiểu tướng quân nói cống phẩm do Lương châu mang tới đã đến thành đông nên nhi thần mới không có mặt trong phủ thời gian đó. Xin phụ hoàng đừng tức giận làm tổn hại long thể, nhi thần nhất định sẽ điều tra chuyện này một cách thật rõ ràng, nhất định không để cho Nguyên An công chúa chết không rõ lí do.”
Ngoài mặt Nghiêm Tuấn Vĩ vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng gã đã đổ mồ hôi hột. Thực ra đêm qua gã đến cổng thành phía đông là thật, nhưng gã chỉ nhìn qua một lát rồi lập tức rời đi để tìm Liêu Lâm Đan.
Ngày hôm qua Liêu Lâm Đan trúng xuân dược nên hai người đã mây mưa cả một đêm, đến sáng hôm nay gã mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy rồi nói sẽ chịu trách nhiệm với Liêu Lâm Đan.
Vốn dĩ đêm qua gã muốn về phủ để nếm thử tư vị của đệ nhất mĩ nhân Đại Sở, tuy Liêu Lâm Đan cũng rất xinh đẹp nhưng gã nhìn đã quen, vả lại Liêu Lâm Đan có tình ý với gã là điều gã luôn biết. Thế nên gã nghĩ rằng Liêu Lâm Đan thì khi nào cũng có thể ngủ cùng được, còn mĩ nhân Đại Sở mềm mại mảnh mai như nhành liễu lại là của ngon vật lạ.
Ấy thế mà mọi chuyện lại lệch lạc đi so với suy tính của gã.
Hoàng thượng nghe thấy lời gã biện giải xong thì cũng đỡ tức hơn, chỉ có điều làm đế vương một nước thì ông ta vẫn cần lập uy.
“Trẫm chờ câu trả lời từ ngươi, đừng làm cho trẫm thất vọng. Chuyện trong phủ mình còn không quản được thì sao quản được những chuyện khác.”
“Phụ hoàng dạy phải, là do nhi thần ngu dốt khiến cho phụ hoàng thất vọng, nhi thần nhất định sẽ không phụ lòng của người.”
Nói xong gã liền được Hoàng thượng cho đứng dậy, ánh mắt của Nghiêm Tuấn Vĩ dừng lại trên khuôn mặt có vài vết móng tay của Nghiêm Dật Trì, thầm nghĩ không biết đêm qua Nghiêm Dật Trì đã làm cái gì mà hôm nay lại có mấy dấu vết đáng ngờ đó.
Đương nhiên Hoàng thượng cũng chú ý tới điểm này, ông ta giả bộ quan tâm hỏi.
“Dật Trì, mặt con làm sao vậy?”
Nghiêm Dật Trì nghĩ tới tư vị tuyệt vời đêm qua, hắn liếm liếm răng nanh, nói.
“Nhi thần bị mèo cào, không có gì đáng ngại.”