Lạc Hiểu Khuê đỏ mặt, cô ta không ngờ tới Tần Thương lại lạnh lùng đến mức đó.
Chính Lạc Đại Hòa cũng không ngờ Tần Thương lại chẳng quan tâm gì đến cô con gái cành vàng lá ngọc của ông ta mà thay vào đó lại chú ý tới con nhỏ Lạc Lạc chẳng ra làm sao kia.
Lạc Hiểu Khuê trầm giọng.
“Em gái, không biết hôm nay em tới đây để làm gì?”
Lạc Hiểu Khuê đã làm những việc tốt gì thì bản thân cô ta cũng tự biết. Thế nên cô ta cũng hiểu rằng không thể nào có chuyện Lạc Lạc có ý tốt đến đây thăm bệnh được.
Thực ra cô ta bị tai nạn cũng không nặng, lúc đó cô ta bị mọi người trong trường chỉ trỏ bàn tán. Cô ta bèn nghĩ tới chuyện khiến mọi người thương cảm, thế là Lạc Hiểu Khuê lập tức lao thẳng vào chiếc xe con đang đi chậm ở bên đường.
Và cô ta đã tính toán đúng, cô ta mới chỉ bị gãy chân mà thôi.
Nhờ có việc này mà bạn bè trong trường chú ý tới cô ta, ba mẹ cũng đến đây thăm nom và yêu chiều cô ta như lúc đầu.
Thậm chí bọn họ còn ghét Lạc Lạc hơn cả lúc trước nhờ vào câu chuyện chắp vá của cô ta dựng lên.
Lã Vân Nhi ngồi cạnh Lạc Hiểu Khuê, bà ta biết Tần Thương này không phải là một nhân vật đơn giản. trước đây bà ta và Lạc Đại Hòa đã từng bàn bạc với nhau, nếu như Lạc Hiểu Khuê gả được cho nhà họ Tần thì nhà họ Lạc bọn họ lo gì không có một chỗ đứng vững chắc.
Thế nên Lã Vân Nhi liền tìm cách dìm Lạc Lạc xuống.
Bà ta giả bộ chấm nước mắt.
“Lạc Lạc, sao con có thể đối xử với chị con như vậy. Hiểu Hiểu rất khổ tâm, con cũng nên hiểu cho chị con, nếu không phải vì con làm cho chị con thương tâm thì chị con đã không bị tai nạn rồi.”
Lạc Lạc bó tay luôn, rõ rành rành là Lạc Hiểu Khuê chép tranh người ta, sau khi bị bắt được thì lại tỏ vẻ ra bản thân là người bị hại.
Mà Lã Vân Nhi cũng thật là biết cách đổi trắng thay đen, bảo sao nguyên chủ sống trong chính căn nhà của bản thân mà còn uất ức tới mức cắt tay tìm chết đến mấy lần.
Lạc Lạc không buồn đáp lời bà ta. Chỉ nói.
“Tôi đến đây để làm rõ vài chuyện.”
Lã Vân Nhi nói luôn.
“Vậy còn con gái của tôi thì phải làm sao? Lạc Lạc, đừng có quá đáng.”
Lạc Lạc không có nghĩa vụ gì trong việc Lạc Hiểu Khuê bị thương cả.
“Lạc Hiểu Khuê tự làm thì tự chịu, chị ta chép tranh người khác rồi còn cố tình xông ra đường để bị xe tông là lỗi của tôi hả? Vậy sao Lạc phu nhân không dạy lại con gái bà là sống ở đời thì đừng có làm cái trò trộm cắp chất xám vô liêm sỉ đó đi.”
“Mày!”
“Được rồi, không nói nữa, Lạc Hiểu Khuê, cô mau trả lại bức tranh Mùa xuân của tôi ra đây mau lên.”
Sau khi nói chuyện với hệ thống, Lạc Lạc liền biết được chuyện nguyên chủ bị Lạc Hiểu Khuê trộm mất tranh. Mà bức tranh đó là nguyên chủ đã dùng hơn năm tháng mới có thể hoàn thành, nguyên chủ muốn dùng tranh đó để tưởng nhớ mẹ mình, nào ngờ lại bị Lạc Hiểu Khuê ăn trộm và nộp cho bên triển lãm. Chính bức tranh đó đã làm lên tên tuổi của Lạc Hiểu Khuê, khiến cô ta có thể một bước lên trời trong giới nghệ thuật.
Trước đó Lạc Lạc có tới triển lãm ấy để lấy lại, nhưng làm cách nào cũng không được, dù cô đã chứng minh cho bên triển lãm ấy đây là tranh do chính nguyên chủ vẽ nhưng vẫn không ăn thua, bên đó đã sớm bị Lạc Hiểu Khuê dùng tiền mua chuộc nên cô chỉ có thể dùng cách khác.
Lạc Lạc vừa muốn đưa ra giá cao để mua lại tranh thì Lạc Hiểu Khuê lại biết được chuyện này, Lạc Hiểu Khuê nói là không muốn bán tranh, thế nên Lạc Lạc mới không mua được và phải tới tận đây.
Lạc Hiểu Khuê nghe đến đây thì giật mình một cái rồi làm bộ không hiểu.
“Bức tranh Mùa xuân? Lạc Lạc, đó là tranh của chị mà, sao em lại đòi chứ?”
Lã Vân Nhi nào biết chuyện Lạc Hiểu Khuê trộm tranh, bà ta chỉ nghe Lạc Hiểu Khuê nói cô ta vất vả ra làm sao để vẽ được bức tranh này, thế nên nghe đến đây bà ta liền bộc phát.
“Cái con nhỏ điên khùng này mày đừng có được nước làm tới, bức tranh đó là do Hiểu Hiểu tự tay vẽ, mày đừng nghĩ vì dăm ba câu của mày là tất cả phải nghe theo lời mày nói!”
Tần Thương vừa muốn đi lên thì đã bị Lạc Lạc cản lại.
“Lạc Hiểu Khuê, chị dám khẳng định đó là tranh của chị sao? Bức tranh đó được tôi đè hai lớp giấy, bóc lớp giữa ra là có thể tìm thấy chữ và ngày tháng tôi để lại, tôi vì muốn chuyện này không trở lên phức tạp nên mới tìm chị bàn bạc, nào ngờ chị lại không muốn hợp tác. Vậy tôi đành phải làm mọi chuyện to lên thôi.”
Vừa nói xong thì Lạc Lạc bèn quay người rời đi, Tần Thương không nói gì, cậu biết chuyện này Lạc Lạc muốn tự giải quyết nên cũng không tiện nhúng tay vào.
Chiều ngày hôm sau, Lạc Lạc mở một cuộc họp báo dưới sự giúp sức của ông bà Trang.
Cô đưa người tới triển lãm, sau đó trước mắt bao nhiêu người bóc cái lớp vỏ bọc đẹp đẽ của Lạc Hiểu Khuê xuống.
Bức tranh Mùa xuân đã đưa Lạc Hiểu Khuê lên tới đỉnh cao phút chốc cũng dìm cô ta xuống đáy vực.
Tần Thương và Ngô Thiếu Hoằng thấy vậy bèn dùng sức lực của gia tộc bề thế trăm năm giúp cho câu chuyện ngày được lan rộng hơn.