Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 70: Chương 70: Tg3




Đương nhiên Lạc Hiểu Khuê chạy ra sau cũng nhìn thấy cảnh này. Cô ta mỏi mắt nhìn Tần Thương, nhưng Tần thiếu gia lại chẳng cho cô ta thêm một cái nhìn nào.

Tần Thương cúi đầu xuống, cậu nắm chặt tay Lạc Lạc, tự chơi với bàn tay của cô.

Không quan tâm tới những lời Lạc Đại Hòa nói, bởi vì cậu biết Lạc Lạc có thể giải quyết được.

Tần Thương nhìn thấy những vết cắt trên tay cô, lúc đầu tiên nhìn thấy, cậu đã vô cùng tức giận. Thế nên Tần thiếu gia mới xử lí Lạc gia nhanh đến thế.

Lạc Lạc biết Tần Thương cứ mãi chú ý đến những vết cắt cổ tay do nguyên chủ để lại đó. Cô cũng không thể nói thứ đó không phải do cô làm được, cô chỉ có thể nắm chặt tay Tần Thương rồi nói khẽ như an ủi.

“Sau này không làm thế nữa.”

Tần thiếu gia ừm khẽ một tiếng, lúc ngẩng đầu lên nhìn gia đình ba người kia, trong ánh mắt cậu lúc này ngập tràn trong tức giận.

Chỉ bắt Lạc Đại Hòa và Lã Vân Nhi vào tù thì có vẻ quá nhẹ nhàng đối với bọn họ rồi, đáng lẽ phải bắt đám người đó sống không bằng chết mới đúng.

Lạc Hiểu Khuê vốn còn e sợ Tần Thương đang đứng bên cạnh Lạc Lạc, nhưng khi nhìn thấy Lạc Lạc được Tần Thương bảo hộ như thế, trong lòng cô ta là mối hận đang nhen nhóm ngày một lớn dần.

Lạc Đại Hòa liên tục mắng chửi.

“Lạc Lạc, con nhỏ khốn kiếp nhà mày dám liên thủ với người ngoài để hại ba mày, mày đúng là đồ bất hiếu.”

Lúc này đây Lạc Lạc chỉ muốn cười, bình thường Lạc Đại Hòa chỉ hận không thể khiến cho nguyên chủ biến mất mãi mãi. Ra bên ngoài còn chưa bao giờ công nhận nguyên chủ là con gái mình, đến cả vật chất do nhà họ Trang để cho nguyên chủ cũng bị Lạc Đại Hòa tham lam chiếm trọn, bây giờ còn bày ra cái máu mủ tình thâm này để làm cái gì?

“Ai là con gái ông? Tôi là người nhà họ Trang, chẳng liên quan gì đến Lạc Đại Hòa ông cả.”

Lạc Đại Hòa lập tức nghẹn họng, những lời vừa nói với Lạc Hiểu Khuê ban nãy bị đáp lại không thiếu từ nào.

Lạc Đại Hòa giận đến mức muốn xông lên giết người nhưng lại bị cảnh sát cản lại.

Tần thiếu gia thấy thế bèn cười lạnh.

“Đồng chí cảnh sát, anh nhớ phải giữ người cho cẩn thận. Ai biết những người đã phạm nhiều tội như vậy có mất cả nhân tính mà đi làm hại người khác hay không.”

Lời Tần Thương nói ra thì nhẹ nhàng nhưng cảnh sát kia cũng hiểu rõ và siết còng tay Lạc Đại Hòa càng chặt khiến ông ta la lên oai oái.

Lạc Hiểu Khuê khó chịu đứng đó nhìn một màn kia.

Cô ta căm ghét Lạc Lạc đâu chỉ ngày một ngày hai, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta lại hận đến mức đó. Trong khi cô ta lẻ loi đứng đây thì Lạc Lạc lại được Tần Thương bảo hộ không một kẽ hở.

Lạc Lạc đã làm gì mà Tần Thương lại yêu quý và bảo vệ đến thế.

Tại sao?

Tại sao tất cả mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này?

Đáng lẽ ra cô ta mới là trung tâm của tất cả, cô ta mới là người được nuông chiều, được người người ngợi ca và chú ý.

Vậy mà Lạc Lạc lại cướp đi tất cả của cô ta.

- ------

Một lát sau, thấy Lạc Đại Hòa và Lã Vân Nhi đã bị xe cảnh sát đưa đi thì Lạc Lạc cũng không muốn ở đây nữa.

Sau bữa tiệc tối mệt mỏi và chán nản, cộng với việc bị đẩy xuống hồ giữa mùa thu nên Lạc lạc cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn quay về nhà nghỉ ngơi ngay lúc này.

Tần thiếu gia cũng biết bây giờ đã muộn nên không mè nheo làm phiền cô, chỉ nói muốn đưa cô về nhà.

Lạc Lạc cũng chẳng từ chối, lên xe theo Tần Thương.

Trên đường đi, Tần Thương vẫn chẳng nói chẳng rằng, tuy ban nãy cô đã nói sau này sẽ không cắt cổ tay tự sát nữa nhưng Tần thiếu gia vẫn rất là chú ý.

Lúc gần đến nhà ông bà ngoại cô, Tần Thương bất chợt kéo tay cô lại.

“Lạc Lạc.”

“Hửm?”

“Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.” Để cậu không bao giờ có ý định rời bỏ thế giới này một cách tàn nhẫn như thế nữa.

Đương nhiên Lạc Lạc nghe hiểu lời nói của cậu, cô cười cười rồi đáp ứng.

“Được. Tôi tin tưởng cậu.”

Sáng ngày hôm sau đến nhanh như một cái chớp mắt.

Lạc Lạc vẫn đến trường như bình thường, tin tức về Lạc Đại Hòa đã bay khắp trường.

Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là Lạc Hiểu Khuê vậy mà vẫn đi học. Nhưng nữ thần bây giờ lại khác biệt vô cùng so với ngày trước.

Lạc Hiểu Khuê bỗng chốc trở lên u ám và lạnh nhạt vô cùng. Cô ta trở thành tâm điểm bàn tán của rất nhiều người. Việc Lạc Hiểu Khuê không phải con ruột của Lạc gia, cộng với việc mẹ cô ta là tiểu tam xen vào cuộc hôn nhân của người khác cũng được bàn tán một cạc xôn xao.

Lạc Hiểu Khuê đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa, thay vào đó, cô ta chỉ chú ý tới Lạc Lạc.

Chiều hôm ấy có tiết tự học, Lạc Hiểu Khuê đột nhiên lại gọi Lạc Lạc lên sân thượng vắng người ở trên lầu 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.