Lăng Hạo ôm ghì lấy Lạc Lạc, có làm thế nào cũng không chịu buông cô ra nửa phân.
Lăng nhị thiếu gia cảm giác được rằng đây giống như không phải lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, nếu không thì cái cảm giác yêu say đắm này từ đâu mà có kia chứ?
Không bao giờ có chuyện hắn vì tin tức tố có độ xứng đôi 100% mà mê đắm, nhất định là vì hắn đã say Lạc Lạc trước nên tin tức tố của hắn mới thỏa hiệp và dừng ở mức độ 100%.
Lạc Lạc vừa muốn kéo tay hắn ra thì đã bị Lăng Hạo ngăn lại, không chỉ như vậy hắn còn ghì cô càng chặt hơn. Khuôn mặt của Lăng nhị thiếu gia lúc này chỉ có si mê và chìm đắm.
“Anh buông ra!”
Mới gặp lần đầu tiên, ngay cả nhiệm vụ còn chưa định hình xong thì đã giở trò ôm ôm ấp ấp, không chỉ như vậy, mỗi lần Lăng Hạo động đậy là mùi hương của rượu vang lại càng trở lên nồng đậm hơn.
Nhưng không bá đạo và ép sát người giống như hồi nãy, mùi hương của Lăng Hạo bây giờ vừa hiền hòa lại muốn dẫn dắt hương sữa thơm ngọt của cô cùng hòa quyện và chơi đùa mà thôi.
“Không buông…”
Lăng Hạo ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô.
“Cả đời này cũng không buông em ra.” Không hiểu sao, hắn rất sợ viêc buông tay Lạc Lạc, rõ ràng hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng cảm xúc tuyệt vọng không lời nào diễn tả được cứ chảy mãi trong tâm trí hắn mỗi khi Lạc Lạc nói muốn rời đi.
Lạc Lạc không hiểu được tâm lí vặn vẹo này của hắn, thế nhưng cô cũng bất lực trước sự cứng đầu cứng cổ của vị đại gia này.
“Anh muốn làm gì?”
Lăng Hạo rướn người lên, trước khi Lạc Lạc kịp phản ứng thì đã hôn nhẹ một cái lên môi cô như bị nghiện.
“Anh nghe nói ngày mai chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn?”
Là nghe nói, bởi vì dạo gần đây tin tức tố hắn bạo động cực kì, thế nên người nhà họ Lăng mới tìm về cho hắn một cô vợ, hắn nghe ba hắn nói ngày mai hắn sẽ cùng cô vợ nhỏ này đi đăng kí kết hôn.
Lúc đầu Lăng nhị thiếu gia còn muốn phản đối, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh của Lạc Lạc vào đêm qua khi ba hắn cho hắn xem thì Lăng Hạo chỉ hận thời gian không thể rút ngắn lại, mong sao ngày mai đến càng nhanh càng tốt.
“Không.”
Lạc Lạc biết mình không có quyền nói không trong chuyện này, nhưng nghĩ tới việc kết hôn với nam phản diện ngay ngày kỉ niệm thứ 2 gặp nhau thì quả thực vẫn chưa sẵn sàng lắm.
Lăng Hạo giả bộ không nghe thấy lời từ chối của cô.
“Lạc Lạc, anh vui lắm.”
Tối hôm đó.
Lạc Lạc đi ra khỏi phòng của Lăng Hạo và xuống phòng ăn, và điều làm cho những người làm trong nhà phải rớt tròng mắt chính là Lăng nhị thiếu gia vốn đang ở trong giai đoạn điên cuồng đột nhiên lại dịu dàng một cách bất thường.
Anh bám theo Lạc Lạc xuống nhà như một cái đuôi nhỏ, chỉ cần Lạc Lạc đi đến đâu là bước chân của vị nhị thiếu gia bệnh kiều lập tức theo tới đó.
Ngồi xuống bàn ăn, Lạc Lạc vừa muốn kéo ghế ra xa thì đã bị Lăng Hạo kéo lại gần.
“Em ngồi xa như vậy làm gì chứ?”
Quản gia đã kinh qua bao nhiêu việc rồi mà khi nhìn thấy nhị thiếu gia hỏi thăm Lạc Lạc ân cần cũng không khỏi kinh hồn bạt vía.
Ông chỉ hận không thể tháo tròng kính trên mắt xuống và lau qua một lần để nhìn một cách rõ ràng hơn.
Ngày hôm nay trong nhà chỉ có nhị thiếu gia và Lạc tiểu thư mới tới, thế nên những người luôn bận việc quanh năm như lão gia phu nhân hay đại thiếu gia, tam thiếu gia đều không được nhìn thấy cảnh tượng ngàn năm có một này.
Lạc Lạc mới kịp ngồi xuống ghế thì Lăng Hạo đã cực kì ân cần gắp đồ ăn cho cô.
“Lạc Lạc, món này ngon lắm, em nếm thử xem.”
“Cái này cũng không tồi đâu, Lạc Lạc em thử coi.”
“Lạc Lạc…”
“Lạc Lạc…”
Cả một bữa ăn Lạc Lạc đều không được yên, và cùng với đó cũng là những người làm trong nhà vô cùng hoảng sợ vì đã ra vẻ khinh thường Lạc Lạc khi cô mới tới.
- ----
Tối hôm ấy, Lạc lạc đứng trước cửa phòng của Lăng Hạo, nhìn một màn Lăng nhị thiếu gia đang trải chiếu trải giường để lấy lòng cô.
“Lạc Lạc, anh ngủ ngoan lắm, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em đâu.”
Bởi vì đang ở nhà người khác nên Lạc Lạc chỉ có thể chịu đựng, cô vốn muốn đến phòng cho khách ngủ thì Lăng Hạo lại sống chết ngăn lại, nói dù sao bọn họ cũng sắp là vợ chồng rồi, hôm nay không ngủ thì mai vẫn phải ngủ. Vả lại nếu cô muốn đi thì hắn cũng sẽ bám theo cô, cô đừng mong trốn được một ngày.
Lạc Lạc không còn cách nào khác, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì leo lên giường đi ngủ.
Nhưng đèn mới tắt được vài phút thì…
“Lăng Hạo.”
“Hửm?”
Gi ọng nói trầm khàn vang lên trong đêm tối thực sự rất hút hồn người khác.
“Anh bỏ tay ra.”
Dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể làm lơ cánh tay đang bóp eo cô và dần rờ xuống mông đó được.