Nhắm mắt lại lại mở mắt ra,trước mắt vẫn là màu kim loại lạnh lẽo như cũ,Diệp Tư Niên nghiền ngẫm nheo mắt.
[Lựa chọn: Nhận: Có/Không]
Âm thanh điện tử lạnh như băng vang lên bên tai,Diệp Tư Niên hơi hơi nâng tay lên,nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mảnh mai của mình.
Là một diễn viên đã bước một chân lên thần đàn,ngoại hình của Diệp Tư Niên tự nhiên là không chê vào đâu được.
Với ngoại hình xuất sắc cùng khả năng diễn xuất siêu phàm,Diệp Tư Niên cuối cùng cũng lấy được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất,nhưng hắn không ngờ rằng tai nạn xe cộ bất chợt xảy ra,dưới sự đe doạ và cám dỗ hoàn toàn bị xoá sổ và không thể trở về thực tại của hệ thống 'nghịch tập pháo hôi' thông minh,hắn bị ép bước lên con đường phải hoàn thành nhiệm vụ liên tục giúp pháo hôi trở mình.
Cho đến nay,hắn đã đi qua hàng trăm thế giới để làm nhiệm vụ,và số điểm tích lũy đã lên tới con số khủng khiếp. Chỉ cần hắn hoàn thành thêm một vài nhiệm vụ và lấp đầy chiếc đồng hồ cát khổng lồ,hắn sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống,trở lại thế giới hiện thực của mình.
Tuy rằng hắn đối với thế giới nguyên bản không có bao nhiêu tưởng niệm,bất quá so với bị hệ thống khống chế vẫn tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất hắn có thể tự do.
Ngay cả khi hắn già và chết đi.
Nhưng ngay bây giờ điều gì đang xảy ra?
Đôi mắt đen của Diệp Tư Niên loé lên,hắn hoài nghi nhướng mày nhìn bảng điều khiển ảo trước mắt.
Trên bản điều khiển chỉ có vài dòng chữ đơn giản,có kích thước tương đương với cái máy tính thông thường,hoàn toàn khác với phong cách cực kì khắt khe trước đây,chỉ yêu cầu kí chủ hoàn thành quá trình pháo hôi nghịch tập,khoảng thời gian này mọi thứ có thể thực hiện tự do và thu hoạch điểm thưởng lớn chưa từng có,thập chí giúp ích hắn lấp đầy đồng hồ cát ngay lập tức và quay trở lại thế giới thực.
Điều kinh ngạc nhất là hệ thống kích hoạt chế độ tự động.
Nói cách khác,sau này hắn sẽ không cần nghe theo lệnh của bộ não trí tuệ ồn ào đó nữa.
Niềm vui qua đi chính là nghi ngờ.
Theo hệ thống,nó không thể chờ đợi mà ra lệnh tốc độ cũng như nhịp điệu của kí chủ,là điều gì xảy ra khiến nó buông quyền kiểm soát và cho phép kí chủ chơi tự do?
Nó không giống với những gì hệ thống đã giải thích trước đó,hay là nó đang thử một phương pháp quản lý mới?
Chẳng lẽ là trục trặc?
Diệp Tư Niên bất ngờ cau mày.
[Chấp nhận: Có / Không]
Bảng điều khiển nhấp nháy,nút chọn màu đỏ hiển thị bật và tắt.
Không cần biết hệ thống đã xảy ra chuyện bất ngờ gì,hắn chỉ cần nghiêm túc tích lũy điểm càng sớm càng tốt,có thể độc lập hành động,đó đã là một thông tin tuyệt vời đối với hắn.
Đôi mắt loé lên tia sáng,Diệp Tư Niên thu lại mớ suy nghĩ đã bay tán loạn vào không khí,nhẹ gật đầu và nói “Đúng vậy“.
Cuộc sống trước mặt hắn,nó đã hoàn toàn thay đổi.
Diệp Tư Niên liếc nhìn căn phòng quen thuộc mình đã ở vài cái,ánh mắt nhanh quét qua bài trí đơn giản của căn phòng,xác định không có điều gì khác thường liền chậm rãi ngồi dậy.
Khẽ chạm tay vào chiếc nhẫn,chiếc nhẫn có hình dáng cực kì đơn giản loé lên tia sáng lạnh lẽo có thể nhìn thấy bằng mắt thường,Diệp Tư Niên khẽ nhướng mày,chỉ thấy trước mặt hắn đột ngột xuất hiện bảng điều khiển.
Sau khi nhìn lướt qua các thông tin một cách nhanh chóng,Diệp Tư Niên nhắm mắt lại âm thầm tiêu hoá lượng thông tin trong đó.
Đây là một thế giới vô cùng lộn xộn.
Vài tháng trước,mặt trời đột ngột xuất hiện thay đổi,ánh sáng trong đó có trộn lẫn một lượng chất phóng xạ cao,dễ dàng xuyên qua bầu khí quyển và chiếu sáng toàn bộ thế giới. Dưới tác động của thứ chất độc đó,khiến hầu hết dân số trên thế giới rơi vào trạng thái sốt cao và hôn mê một cách kì quái,người ta kinh hoàng khi phát hiện những kẻ tưởng mình mắc bệnh truyền nhiễm lại biến thành những tang thi đáng sợ,khát máu và thích thịt người sống,thế giới rơi vào hỗn loạn.
Sự sợ hãi tột độ trở thành lý do chính cho sự bùng phát càng thêm điên cuồng.
Vô số người chết thảm thương khi đang trong tình trạng hôn mê,và cuộc tàn sát dần lắng xuống cho đến khi một số người sống sót tỉnh dậy sau cơn sốt cao,và phát hiện ra rằng họ sở hữu siêu năng lực.
Mãi một thời gian dài sau đó,các chuyên gia mới suy đoán rằng các chất trong ánh sáng mặt trời gây nên kích thích rất lớn đối với các tế bào trong cơ thể con người,có người bài trừ nên mới trở thành tang thi,còn có người bị thôi thúc tiến hoá trở thành người có siêu năng lực,một số người không có phản ứng vì vậy vẫn là những người bình thường,động vật và thực vật cũng tương tự.
Mọi thứ chính là kết quả sự sống còn của những kẻ mạnh nhất.
Nhân vật chính của thế giới này,Lý Phi Ngôn,là người trọng sinh.
Kiếp trước,cậu ta đi du lịch xa không thể về nhà,khi lên cơn sốt cao xém nữa bị ném vào một đàn tang thi,cậu ta bị viện nghiên cứu phát hiện sở hữu dị năng hệ trị liệu,bị lặng lẽ tra tấn đến chết trên bàn thí nghiệm.
Lý Phi Ngôn trọng sinh mang theo nỗi căm hận thấu xương,vì biết trước sự thay đổi của thế giới nên đã lặng lẽ tích trữ một lượng lớn vật tư và vũ khí,đồng thời tiếp cận người chú mạnh mẽ,cũng chính là chú ruột của cậu.
Bất đắc dĩ phải rời nhà đi dưỡng thương,vào thời khắc mấu chốt ngày tận thế,cậu xuất hiện,quyên góp vật tư giúp chú của mình ổn định lòng dân,được phong làm lãnh đạo căn cứ an ninh Cảnh thành.
Nhân vật chính có hoàn cảnh khó khăn bắt đầu tiến hành trả thù.
Trên con đường trả thù,gần như tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều bị giết chết,những người khác có liên quan bị cậu ta tìm ra và loại bỏ từng người một,nhân vật chính đúng là nhân vật chính,trong quá trình trả thù còn có thể thu hoạch được tình yêu tốt đẹp nhất.
Chú của cậu ta,Diệp Liễu thực ra chỉ là em trai của mẹ cậu ta khi còn nhỏ,sau đó vì cảm động với những gì cậu ta đã làm,và không thể ngừng yêu cậu ta,rốt cuộc tiến hành sự theo đuổi vô cùng mạnh mẽ.
Vai chính trở về với lòng thù hận muốn tiêu diệt hết tất cả mọi người,Diệp Liễu kiếp trước không kịp giải cứu cậu ta chỉ là nỗ lực bề ngoài,nhưng suy cho cùng lòng người cũng là bằng xương bằng thịt. Con người cho dù có lạnh lùng,có cứng rắn bao nhiêu nhưng dưới sự chăm sóc yêu thương của Diệp Liễu,lại không thể không mềm lòng,cuối cùng chính là ngọt ngào yêu nhau.
Chủ nhân của cơ thể này,Diệp Tư Niên là kết quả của sự bất cẩn mà Diệp Liễu lưu lại thời còn thanh niên,ông ta không quan tâm cho nên Diệp Tư Niên cũng không được coi trọng.
Tuy nhiên Diệp Tư Niên không có đầu óc thông minh,cho rằng bản thân mình là thiếu gia duy nhất nhà họ Diệp,cũng hận Lý Phi Ngôn được cha mình yêu thương.
Ngoài ra kiếp trước hắn làm ngơ với Lý Phi Ngôn bên ngoài căn cứ Cảnh thành,điều này gián tiếp khiến cậu ta không kịp trở về nhà họ Diệp,bị người của viện nghiên cứu bắt đi vì vậy Lý Phi Ngôn hận vào cốt tủy,trọng sinh trở về sau liền đối với người này tiến hành chèn ép,khiến hắn không ngừng xấu mặt trước Diệp Liễu,tiêu diệt một tia kiên nhẫn cuối cùng của Diệp Liễu đối với hắn,cuối cùng không chút để ý hắn là ruột thịt vì giúp người yêu hả giận,đem hắn trục xuất khỏi Cảnh thành. (Thằng cha có sắc quên con,ta khinh)
Diệp Tư Niên bị hủy bỏ thủy dị năng,cùng đường mạt lộ không có nơi nào để đi,lang thang bên ngoài một khoảng thời gian dài,hắn ta cũng không tránh xa Cảnh thành,bởi vì bản thân cho rằng cha hắn cũng không nỡ bỏ rơi hắn,nhưng số phận cho hắn một đòn giáng cuối cùng,Diệp Liễu từ lâu đã quên mất bản thân có một đứa con trai,bởi vì dung mạo xinh đẹp mà bị người bắt vào nơi dơ bẩn,bị người tra tấn đến chết trong vòng chưa đầy một năm.
Thực sự là một tên pháo hôi tiêu chuẩn.
Diệp Tư Niên lắc đầu đầy tiếc nuối,nhưng trong mắt hoàn toàn không có sự thương hại.
Kết cục của nguyên chủ rất bi thảm,nhưng thân là một dị năng giả,có thể sống thành như vậy cũng là hắn tự tìm.
Chỉ vì cái gọi là tình phụ tử???
Diệp Tư Niên thong thả ngồi xếp bằng trên giường,tay phải chống cằm,ngón trỏ thản nhiên gõ nhẹ lên má. (cho sờ miếng i).
Vì nhiệm vụ chính là giúp pháo hôi trở mình,cho nên hắn được quyền tự do hành động chứ nhỉ?
Khẽ đảo mắt,Diệp Tư Niên đột nhiên nở nụ cười,hắn sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp,nụ cười ranh mãnh kia khiến hắn càng trở nên nghịch ngợm và hoạt bát,giống như mèo con đột nhiên phát hiện ra món đồ chơi bản thân yêu thích.
“Thiếu gia,bữa sáng đã chuẩn bị xong,sáng nay có huấn luyện” ngoài cửa vang lên tiếng gõ,trợ lý của Diệp Liễu lớn tiếng gọi.
Vẻ mặt của Diệp Tư Niên trở nên nghiền ngẫm,nếu hắn nhớ không lầm thì người đàn ông ngoài cửa chính là tên nam thứ có tình cảm với Lý Phi Ngôn đến chết cũng không phai hay sao?
Hắn còn giống như đặc biệt chán ghét mình,thậm chí tự tay phế đi dị năng của mình?
Chậc!
Thong thả ung dung xuống giường,Diệp Tư Niên mở ra tủ quần áo,mặc bộ đồng phục tác chiến màu đen,tắm rửa sạch sẽ,lúc này mới đứng trước gương nhìn lại bản thân.
Với ưu điểm di truyền,tướng mạo của khối thân thể này rất không tồi,lông mày xếch,sóng mũi cao thẳng,môi mỏng mím nhẹ,đường nét khuôn mặt góc cạnh,thân hình mảnh mai phát dục hoàn hảo,thực sự là một người đàn ông đẹp trai.
Chỉ là trái tim nguyên chủ đen tối méo mó,tính tình u ám,thô bỉ,làm lãng phí vẻ ngoài ưu tú khiến Diệp Liễu càng thêm không hài lòng.
Nhưng mọi thứ bây giờ đã khác.
Bây giờ chủ nhân của khối thân thể này đổi thành Diệp Tư Niên,vì hệ thống gặp trục trặc và hắn đã không thể bị hạn chế nữa,hắn tự nhiên không cần khách sáo mà sống một cuộc sống như ý.
Diệp Tư Niên chớp mắt trước gương,đôi mắt phượng xếch lên,hai tròng mắt sáng ngời hữu thần.
“Cữu cữu,chú để cháu đi đi!” Tại bàn ăn,Lý Phi Ngôn nắm tay Diệp Liễu lắc lư qua lại như đứa trẻ đang làm nũng.
“Không,quá nguy hiểm” Diệp Liễu để đũa xuống bất mãn nhìn cậu,trong mắt tràn đầy quan tâm “Ngoan, không thể tùy hứng!“.
“Nhưng cháu muốn giúp chú,lô hàng tiếp tế ở huyện Thanh Lam kia rất quan trọng!”
“Ta biết con muốn giúp ta!” Diệp Liễu dịu dàng nói “Nhưng về sau còn rất nhiều cơ hội,Thanh Lam huyện quá nguy hiểm,không cẩn thận liền sẽ mất mạng,để Tư Niên đi là được,con ở căn cứ ngoan ngoãn ngồi đợi”
Diệp Tư Niên hai tay đút túi đi xuống cầu thang,thính lực tốt để cho hắn nghe rõ ràng thấu đáo đoạn đối thoại của bọn họ.
Quả nhiên đối với thân sinh nhi tử tự nhiên có được này không chút để ý a!
Thanh Lam huyện vốn sớm đã bị tang thi chiếm giữ,tính nguy hiểm tương đối cao,nhìn chung căn cứ các phái thực quyền,có thể để cho con ruột đi cũng chỉ có mình Diệp Liễu.
Là phải nói ông công tư phân minh hay là bản tính lãnh bạc?
Chậm rãi thu hồi biểu tình khinh thường trên mặt,Diệp Tư Niên mang theo khuôn mặt mỉm cười ngồi xuống ghế,thuận tiện liếc mắt nhìn Lý Phi Ngôn cơ hồ là muốn vùi cả cơ thể vào lòng Diệp Liễu.
Lý Phi Ngôn không chút nhân nhượng trừng lại,nhưng vẫn là ngồi thẳng dậy,đáy mắt xẹt nhanh qua mạt ý cười bí ẩn.
Đời trước,đội ngũ đi Thanh Lam huyện toàn quân bị diệt,cậu ta không tin Diệp Tư Niên có thể an toàn trốn ra!
Kiếp trước,những người từng thiếu nợ cậu ta,cậu ta tất cả đều sẽ đòi lại hết!
- --------------------------
Hoan nghênh lọt hố cùng tôi