Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Chương 4: Chương 4: Nghịch tập mạt thế trọng sinh văn (4)




Nữ phục vụ dáng người nóng bỏng đi phía trước dẫn đường, tóc dài uốn xoăn ngang lưng, theo mỗi bước đi nhẹ nhàng lay động, vòng eo quyến rũ lắc lư, câu hồn người nhiệt huyết sôi trào hận không thể lập tức nhào lên.

Đối với cảnh đẹp, Diệp • gay • Tư Niên lại làm như không thấy, thậm chí nhấc không nổi nửa điểm hứng thú.

Mặt phượng thon dài nhìn quanh, mang theo chút hoài niệm đảo quanh cửa phòng hành lang hai bên, đối với các loại tiếng vang ẩn ẩn truyền ra lại không có nửa điểm phản ứng.

Phục vụ mỹ nữ gót sen nhẹ nhàng, vặn eo ngoáy mông mà hướng phía trước dẫn đường, thường trường quay đầu mỉm cười, phi thường câu nhân.

Có thể ở trong Dạ Sắc làm việc, mắt nhìn người đương nhiên sẽ không kém, đối với Diệp đại thiếu gia khoảng thời gian này phi thường nổi danh phía sau cũng có nghe thấy, chỉ là tiếc nuối khi không có cơ hội tiếp xúc thôi, lúc này thấy hắn tự nhiên như thấy cái mình thích mà thèm, tuổi trẻ anh tuấn cùng với thực lực mạnh mẽ, ai sẽ không yêu đâu?

Có thể trèo lên một nhân vật như vậy, không thể nghi ngờ so với làm công việc bên trong Dạ Sắc sướng hơn nhiều, chỉ cần hắn động ngón tay một chút, cô sẽ không bao giờ vì kế sinh nhai bôn ba!

Tuy chưa từng nghe nói qua Diệp thiếu này có tình sử phong lưu, nhưng cô đối với nhan sắc của bản thân vô cùng tự tin, tự nhận có 99% nắm chặt có thể câu hắn vào tay.

Chỉ tiếc mị nhãn vứt cho người mù, kẻ ngốc cao phú soái nửa điểm đáp lại đều không có, làm mỹ nữ phục vụ suýt nữa cắn nát răng.

“Diệp thiếu, ngài chờ một lát.” Mỹ nữ phục vụ đứng ở cửa ghế lô, hơi hơi khom người làm ra tư thế mời, cảnh đẹp trước ngực vì cô cúi xuống mà bại lộ bên trong tầm mắt Diệp Tư Niên.

Diệp Tư Niên nhàn nhạt đảo qua, thanh âm không chút gợn sóng “Tần Ca có ở đây không?”

Thân thể mỹ nữ phục vụ rõ ràng cứng đờ, mở miệng mang theo điểm nghiến răng nghiến lợi “Tần Ca đã có khách nhân, Diệp thiếu sao không suy xét những người khác....”

Lời còn chưa dứt, đối diện cửa ghế lô đột nhiên mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn, mặt không biểu tình từ phía sau cửa đi ra.

Diệp Tư Niên theo bản năng mà nhìn thoáng qua, tầm mắt chạm nhau, hai bên đều ngây ngẩn.

# ở câu lạc bộ đêm gặp được đối tượng muốn theo đuổi phải làm sao bây giờ, online chờ gấp #

“Tần tướng quân, như thế nào lại ngây ngẩn cả người?” Tần Ca không thể hiểu được mà nhón chân, bám vào bả vai Tần Thời Nhạc hướng đối diện nhìn lại.

Tầm mắt Diệp Tư Niên như có như không mà xẹt qua đầu ngón tay thon dài trắng nõn, quét mắt nhìn khuôn mặt không rõ nam nữ, hơi nhướn mày, ngữ khí nghiền ngẫm mà chào hỏi “Tần tướng quân?” (Nhạc Nhạc: Vợ kêu, phải làm sao, phải làm sao?)

Tần Thời Nhạc nháy mắt phục hồi tinh thần, khẩn trương đến mức biểu tình trên mặt cũng có chút cứng đờ, gian nan gật đầu, ngữ điệu chột dạ đến đông cứng “Tư Niên“.

Cậu cậu cậu đừng hiểu lầm, tôi cái gì cũng chưa làm! (Rén)

Người đàn ông đối diện ngữ khí xa cách, mặt không cảm xúc, chỉ lấy lệ mà gật đầu, Diệp Tư Niên ánh mắt loé loé, lại liếc mắt thiếu niên đứng sau lưng Tần Thời Nhạc đang tò mò nhìn hắn, bên môi chậm rãi gợi lên ý cười mang theo châm chọc “Tần tướng quân thật có nhã hứng, tôi đây liền không quấy rầy.”

Nói xong hắn nghiêng mặt nhìn người phục vụ, nhẹ nhàng gật đầu một cái “Chọn một vị thiếu gia có kỹ thuật tốt mang lại đây.” (Xin là xin vĩnh biệt cụ:)))

Mỹ nữ phục vụ bị tầm mắt lạnh lẽo dừng ở trên người làm sợ hãi đến run lên “Diệp thiếu chờ một lát, lập tức đưa người đến.”

Dứt lời giống như bị ma đuổi vội vàng chạy đi, rốt cuộc bất chấp tâm tư trong lòng không dám quay lại.

Diệp Tư Niên lại quay đầu, hướng Tần Thời Nhạc lộ ra tươi cười mà người đàn ông nào cũng đều hiểu “Có việc trong người, xin phép đi trước.”

Dứt lời lại ý vị thâm trường nhìn người thiếu niên được anh bảo hộ hơi gật đầu, dứt khoát lưu loát mà vào ghế lô, cửa chậm rãi khép lại.

Tần Thời Nhạc lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cửa chậm rãi khép lại, chỉ cảm thấy cánh cửa kia là đang ngăn cách hy vọng nhân sinh hạnh phúc của anh.

“Tiểu thúc, này chính là người ngài coi trọng?” Tần Ca hưng phấn mà ghé vào trên vai anh, hai mắt cơ hồ như muốn toả sáng “Này nhất định là cực phẩm a! Ánh mắt ngài thật là tốt!”

Bất quá.......

# thẩm thẩm xuất hiện ở câu lạc bộ đêm, chiếu cố sinh ý cháu trai, thúc thúc làm sao có thể chấp nhận #

Tần Ca im lặng rụt rụt cổ, cẩn thận dè chừng thu hồi móng vuốt, sợ gặp xui xẻo.

Nổi tiếng dạy dỗ ra các thiếu gia kỹ thuật tốt, hấp dẫn thẩm thẩm, trách ta?

Tần Thời Nhạc trầm mặc mím môi, trầm ngâm một hồi lâu mới hạ quyết tâm nói “Đưa chút rượu và thức ăn lại đây, khỏi cần kêu người tới, đừng để người lại đây quấy rầy.”

Tần Ca vẻ mặt nghiêm túc nghe lệnh, quyết đoán chạy đi.

Kinh nghiệm tung hoành giới phục vụ nhiều năm nói cho hắn, loại thời điểm này nên trốn đi thật xa mới tốt.

Hành lang dài trống rỗng, trừ những khe cửa chưa bao giờ đóng chặt truyền đến các loại tiếng vang, thì chỉ còn lại thân ảnh cao lớn như nham thạch lạnh lẽo.

Tần Thời Nhạc trầm mặc đứng ở ngoài cửa, giơ lên ngón tay khẽ cử động, lại không biết nên tìm lý do gì.

Diệp Tư Niên đang ở ghế lô chờ người đàn ông khác.

Chỉ là ngẫm lại anh liền cảm thấy chính mình sắp nghẹn chết, tâm tình cuồng loạn chỉ muốn tìm người cùng đánh nhau một hồi!

Nếu anh không nói ngăn cản, Diệp Tư Niên có lẽ sẽ gặp được một người đàn ông thập phần soái khí, bọn họ có lẽ sẽ trò chuyện với nhau thật vui, sẽ uống rượu, sẽ ôm, sẽ hôn môi, thậm chí còn sẽ làm tình.

Đây là một hồi giao dịch, nhưng Diệp Tư Niên sẽ rất vui sướng.

Được người đàn ông khác mang lại vui sướng.

Tần Thời Nhạc gắt gao nhấp môi, môi cơ hồ bị áp bách thành một đường thẳng sắc bén, ánh mắt tối nghĩa không ngừng biến hóa.

Diệp Tư Niên ngồi ở ghế lô lại nửa điểm tâm tư kiều diễm cũng không có.

Hắn tới Dạ Sắc thật sự không phải vì ham muốn, làm một người đồng tính có khẩu vị cực cao, hắn còn không lưu lạc đến nông nỗi phải đói bụng ăn quàng.

Huống hồ còn có Tần Thời Nhạc một tên đàn ông cực phẩm ở nơi đó làm so sánh, nhìn thấy qua rượu ngon, ai còn có thể không có mắt mà lựa chọn nước lã?

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, kia ly rượu ngon chính mình còn có cơ hội chính miệng nhấp nháp.

Diệp Tư Niên thất thần trong chớp mắt, nhưng thật mau lại khôi phục, âm thầm tự hỏi hành động kế tiếp.

Đời trước nguyên chủ chết thảm ở Dạ Sắc, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, hắn nhất định phải hoàn toàn xoay ngược lại vận mệnh nhân vật, làm những người thương tổn nguyên chủ không còn năng lực bẻ chệch đường ray vận mệnh.

Nhưng nguyên chủ rốt cuộc chỉ là một tên pháo hôi nhỏ bé, tư liệu nhiều nhất cũng chính là về cuộc đời hắn, những việc nhỏ không đáng kể khác, hắn lại không biết được.

Ví dụ như hậu đài Dạ Sắc chính là Tần Thời Nhạc, ví dụ như ông chủ của Dạ Sắc là Tần Ca, ví dụ như đời trước Tần Thời Nhạc sau khi chết Tần Ca liền rời đi Cảnh thành, ngay lúc đó ông chủ Dạ Sắc trở thành người khác.....

Rất nhiều sự kiện đối với vai chính không hề quan trọng, nhưng những chi tiết đối với hắn, hắn đều không rõ ràng.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Cho nên hắn mới có thể xuất hiện ở Dạ Sắc, gọi ra đầu bảng trong Dạ Sắc.

Vị ông chủ thần bí chưa bao giờ gặp người ngoài, tuy rằng hắn có thể từ tư liệu biết được người nọ thân phận đại khái cùng tính cách tàn bạo biến thái, nhưng ở bên ngoài có biết bao nhiêu người, hắn đi đâu mà tìm?

Huống hồ hắn lúc ấy luôn mang theo mặt nạ, liền tính lúc làm nhục nguyên chủ tàn bạo nhất cũng không bị lấy xuống.

Vì thế diện mạo của người nọ hắn đều không rõ ràng lắm.

Cho nên hắn mới yêu cầu thông qua phương thức này, ý đồ từ miệng người đầu bảng sưu tầm càng nhiều tình báo, cuối cùng tìm ra thân phận che giấu thật sâu của ông chủ.

Gặp gỡ Tần Thời Nhạc hoàn toàn là sự tình ngoài dự đoán.

Muốn nói hắn vì Tần Thời Nhạc tâm sinh khúc mắt làm như không thấy, nhưng thật ra không đến mức như vậy.

Hắn chỉ coi trọng dáng người tướng mạo, nghĩ cùng nhau giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi, lại không phải thật sự yêu nhau, cùng nhau kết giao.

Huống hồ bọn họ còn chưa có quan hệ gì đâu, tìm người khác giải quyết nhu cầu là hết sức bình thường.

Hắn chỉ khó chịu một chút, giống như bên trong thư viện nhìn trúng quyển sách hay, ngươi rõ ràng vươn tay, bên cạnh lại xuất hiện một bàn tay cầm lấy nó trước ngươi.

Diệp Tư Niên ngồi ở sô pha mềm mại, nhíu mày nghĩ nên làm thế nào đoạt lại quyển sách mới không có vẻ quá mức đột ngột vô lễ.

Bỗng nhiên, cửa ghế lô bị đẩy ra, quyển sách vốn bị người khác cầm lấy lại tự mình quay trở về.

Diệp Tư Niên nhướn mày, mắt phượng hơi hơi nheo lại, bất động thanh sắc mà đánh giá Tần Thời Nhạc thẳng người ngồi bên cạnh sô pha.

Hai người trong lúc nhất thời đều lâm vào trầm mặc.

Nghĩ nghĩ, Tần Thời Nhạc quyết định trước tiên giải thích rõ ràng vì sao anh lại ở Dạ Sắc mới tương đối sáng suốt hơn. Có qua có lại, Diệp Tư Niên nói không chừng cũng sẽ giải thích một chút nguyên nhân hắn đến Dạ Sắc.

Tuy rằng tính khả quan cơ hồ không có, hơn nữa trong nội tâm anh đối với nguyên nhân làm ra suy đoán không tốt.

Lại một lần, anh cảm thấy hành vi không ngăn cản cháu trai thành lập Dạ Sắc vạn phần hối hận.

“Tư Niên, ăn cơm chưa?” Tần Thời Nhạc trầm giọng mở miệng, trên mặt trấn định vững vàng, không thấy tia khẩn trương chút nào “Vừa lúc ông chủ Dạ Sắc là cháu trai của tôi, tôi để người làm hai dĩa thịt tuyết long nếm thử mới mẻ?”

Diệp Tư Niên nguyên bản lười biếng mà dựa ghế sô pha, nghe anh nói xong đột nhiên căn thẳng sống lưng, trong mắt cũng bay nhanh loé qua tia tàn khốc.

Trên mặt đúng lý hợp tình mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, Diệp Tư Niên tò mò hỏi “Chỗ dựa sau lưng Dạ Sắc nguyên lai là Tần tướng quân? Chả trách không ai dám đụng vào, thì ra là thế!”

Tần Thời Nhạc không hề nhận thấy biểu hiện Trần Tư Niên khác thường, anh vì có thể thành công nói sang chuyện khác mà nhẹ nhàng thở ra, nghe được hắn nói cũng tưởng là hắn khách sáo mà thôi, cười cười nói “Ta cũng không hỗ trợ được cái gì, là Tần Ca tự mình kinh doanh.”

Sống lưng căng chặt đột nhiên cứng đờ, không thể tin tưởng mà mở to hai mắt, buộc miệng thốt ra “Ông chủ Dạ Sắc là Tần Ca?”

“Đúng vậy, cậu đã gặp qua, vừa rồi đứng phía sau tôi chính là nó.” Tần Thời Nhạc tâm tình vô cùng tốt thưởng thức biểu tình giật mình kinh ngạc đáng yêu của người trong lòng, ánh mắt nhu hoà mà nhìn chăm chú vào hắn vì giật mình mà mắt phượng trợn tròn, chỉ cảm thấy trong lòng trào ra vui sướng.

Nhưng dù sao anh cũng được người khác gọi là Tần tướng quân, trong lòng cho dù vui vẻ hết sức cũng không quên làm ra vẻ lơ đãng mà sáng tỏ sự trong sạch của chính mình, sợ hãi còn chưa kịp theo đuổi đã bị kéo vào sổ đen. (Một chiếc boy tâm cơ =))))

Vậy kết quả không khỏi cũng quá chua xót.

Diệp Tư Niên chớp chớp mắt, cảm thấy công năng suy nghĩ cường đại của chính mình kẹt một chút.

Nếu ông chủ Dạ Sắc là Tần Ca, vậy hắn liền không có khả năng là người hành hạ nguyên chủ đến chết kia.

Không phải hắn xem thường người khác, chỉ nhìn chiều cao của Tần Ca, hắn có thể xác nhận chính mình nghĩ sai rồi.

Tư liệu bên trong nói ông chủ Dạ Sắc là một tên đàn ông trung niên cao lớn cường tráng, nguyên chủ cuối cùng là bị hắn trực tiếp nghẹn chết tại ngục, mà Tần Ca rõ ràng là dáng người thiếu niên tinh tế, so với hắn còn muốn lùn hơn một chút, còn không biết là ai giết chết ai?

Trừ phi mắt hắn mù, bằng không cũng không thể đem hai người khác biệt nhau một trời một vực như thế liên hệ cùng một chỗ?

Chính là, nếu không phải Tần Ca, thì là ai?

Diệp Tư Niên trầm mặt chốc lát, hâm mộ mà cảm khái nói “Tần Ca một người kinh doanh Dạ Sắc lớn mạnh, còn có thể làm cho thanh danh không ngừng vang xa, thật là lợi hại!“. truyện đam mỹ

“Chính là vì thích, cho nên mệt một chút nó cũng vui vẻ chịu đựng.” Tần Thời Nhạc thấp giọng nói, nói đến 'vui vẻ chịu đựng' tầm mắt liền lơ đãng mà dừng ở cánh môi Diệp Tư Niên một lát.

Diệp Tư Niên đuôi lông mày khẽ nâng, đột nhiên câu môi cười, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, hơi hơi đè thấp tiếng nói, dưới ánh đèn ái muội càng làm cho tâm người ngứa ngáy “Nói chuyện lâu như vậy, nhưng thật ra cũng có chút đói bụng, không biết ngài nói thịt tuyết long kia hương vị như thế nào....”

Tầm mắt cực nóng không chịu khống chế mà nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch cùng đầu lưỡi phấn nộn, ánh mắt Tần Thời Nhạc bằng mắt thường có thể thấy chậm rãi biến hoá, hô hấp đột nhiên cứng lại, hạ thân có chút phát đau.

Dùng nghị lực phi thường cường đại bức bách chính mình dời đi tầm mắt, đôi chân thon dài làm như vô tình khép lại che giấu nơi xấu hổ, Tần Thời Nhạc lúc này mới 'khụ' một tiếng, nói “Kia chất thịt tuyết long kiều nộn, sau khi nấu xong hương vị lại càng dị thường tươi ngon, hẳn là sẽ không khiến Tư Niên thất vọng.”

Đem phản ứng của anh thu vào đáy mắt, Diệp Tư Niên khẽ cười một tiếng, mắt phượng quyến rũ, câu hồn đoạt phách “Tôi tất nhiên sẽ không thất vọng....” Tiếng nói trầm thấp dễ nghe, từng câu từng chữ được thiếu niên tuấn mỹ hàm ở đầu lưỡi, lại nằm ở bên tai chậm rãi vang vọng, làm người nghe được miệng khô lưỡi khô.

“Diệp thiếu, rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt.”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa, Tần Thời Nhạc trong lòng đột nhiên buông lỏng, từ trạng thái phảng phất như bị mê hoặc thoát ra, nói không rõ là giải thoát hay là tiếc nuối mà nhẹ nhàng thở một ngụm, lúc này mới mở miệng nói “Tiến vào.”

Một bên Diệp Tư Niên cong cong môi, tầm mắt đảo qua đôi chân dài giao cùng một chỗ, bỗng nhiên cảm thấy có chút sung sướng.

Chỉ là..... thúc cháu a.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.