Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 10: Chương 10: Âm Ti Quỷ Vương




Mục Vân một đường đuổi tới nơi âm thanh giao chiến, hắn bỗng thấy có hai bóng người chạy đi rất nhanh. Cố gắng nhìn rõ đối phương thì hắn phát hiện trên tay của một người đang bế một cô bé, ngay lập tức hắn nhận diện được cô bé đó là Như Tâm. Hắn phẫn nộ chặn đầu đối phương, ánh mắt sắc bén nhìm chằm vào tên đang bế Như Tâm gằn giọng:- Các ngươi là ai tại sao lại bắt cóc cô gái này? Đúng chính xác hai tên này là hai tên thuộc hạ trung thành dong binh đoàn Ngưng Huyết nhận lệnh bảo vệ Như Tâm.

Hai tên thuộc hạ dáng vóc bình thương, toàn thân đầy vết thương từ đầu đến chân, toàn thân đầy máu không biết của kẻ thù hay của bản thân đang nâng cao cảnh giác với người trước mặt bọn hắn. Một tên trong hai người mỡ miệng: - Hai người chúng ta là người của dong binh đoàn Ngưng Huyết, nhận lệnh bảo vệ tiểu thư đến nơi an toàn. Vừa dứt lời hai tên thuộc hạ ánh mắt đầy cảnh giác âm thầm quan sát biểu hiện của người lạ mặt, đôi bàn tay siết chặt vũ khí đảm bảo lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.

Quan sát hai tên này một chút, Mục Vân há hốc không thể tin được những lời vừa rồi của tên kia? Hắn thật không ngờ Như Tâm là con gái của Đại Đương Gia Ngưng Huyết dong binh đoàn hùng mạnh ở trấn Ngọa Long này. Như Tâm chỉ nói với hắn cô là con gái của một thợ săn bắt yêu thú ở trấn mà thôi, bây giờ thân phận thật sự của cô làm cho hắn cảm thấy bị đùa giỡn trắng trợn.

Nhìn thấy Như Tâm đang ngủ nhưng khuôn mặt tái nhợt, đầy nước mắt của cô cộng thêm hình tượng của hai tên thuộc hạ thì hắn cũng đoán được Ngưng Huyết dong binh đoàn đã xãy ra chuyện rồi. Hắn bắt hai tên thuộc hạ kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, bọn chúng ban đầu cũng cảnh giác Mục Vân nhưng qua thái độ biểu hiện vừa rồi thì bọn chúng cũng yên tâm và cho rằng người lạ mặt này đáng tin cậy. Bọn chúng tường thuật lại trận chiến khủng khiếp vừa rồi cho Mục Vân nghe, hai bọn chúng kể xong lập tức ngất xĩu vì quá mệt mõi. Bàn tay Mục Vân nhẹ nhàng ôm lấy cô gái bé nhỏ vào trong lòng, khuôn mặt tái nhợt vì bị tổn thương sâu sắc, thử nghĩ xem một cô bé mới có 14 15 tuổi chứng kiến người cha của mình bị sát hại ngay trước mắt thì làm sao chịu đựng được. Nhìn Như Tâm đang run rẫy ở trong lòng, một cỗ cảm xúc mãnh liệt thúc đẩy hắn phải bảo vệ cô bé này bằng mọi giá.

Được một lúc lâu sau đó, hai tên thuộc hạ tỉnh dậy nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang nằm trong lòng thanh niên kia. Bọn chúng đánh giá người thanh niên kia có khí thế rất mạnh, cái khí thế này tương tự khi chúng đối mặt với đại đương gia của bọn chúng vậy.

- Các người tỉnh rồi? Hắn liếc mắt nhìn hai tên thuộc hạ

- Vâng chúng ta ổn, ngươi biết tiểu thư nhà chúng ta? Một tên mạnh dạn hỏi hắn

- Ân đúng là ta quen biết với tiểu thư nhà các ngươi, các ngươi yên tâm ta sẽ báo thù cho các ngươi! Hắn gằn giọng

Khi thấy người thanh niên này muốn báo thù cho bọn chúng thì bọn chúng không vui mừng vì nhìn người thanh niên này còn quá trẻ, chỉ sợ bản lĩnh không cao, muốn báo thù chỉ là lời nói si mộng, không biết chừng sẽ chết dưới tay của Sa Chi dong binh đoan. Nhận thấy ánh mắt không tin tưởng của hai tên thuộc hạ, hắn lười quan tâm chỉ đứng dậy ôm Như Tâm tiến đến và đặt vào trong lòng một tên:- Đưa tiểu thư các ngươi tới một hang động đá cách đây ba dặm, chỗ đó không ai biết rất an toàn, các ngươi có thể ở chỗ đó một thời gian, xong việc ta sẽ đến tìm các ngươi.

Ánh mắt sắc bén của hắn làm hai tên thuộc hạ run rẫy không dám phản kháng liền gật đầu thật mạnh chạy đi. Nhìn hai tên đã khuất tầm nhìn, hắn lên kế hoạch trả thù giúp Như Tâm. Sa chi dong binh đoàn, Ngưu Lang dong binh đoàn ư, các ngươi hãy chờ tử thần gõ cửa đi....!! Thân ảnh của hắn biến mất...!

Tại một nơi rất xa nào đó, bên trong một căn phòng kín âm u đầy tử khí. Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt góc cạnh sắc nét, khí chân ung dung nhàn nhã, mặc một bộ đồ màu đen có nhiều đồ văn quỷ dị.Hai tay chấp ngược sau lưng, đầu ngẫng cao, ánh mắt hắn nhìn như không nhìn đến một nơi xa xôi, hắn bỗng cười lớn, một luồng kình khí chấn nát tất cả mọi thứ ở trong căn phòng đó. Từng bóng người dồn dập đập mạnh vào những bất tường kiên cố, chỉ cười một tiếng mà có lực phá hoại kinh khủng như vậy. Những bóng người bị đánh bay phun ra một ngụm máu tưới, mặc dụ đau đớn nhưng nghĩ đến tính khí thất thường của chủ nhân nên bọ hắn không dám có lời dị nghị. Nực cười dám dị nghị sao, bọn chúng chưa chán sống, người trước mắt bọn chúng là một người uy thế, khí chất vương giả của người này mang cho bọn chúng một loại cảm giác áp bách sâu tận trong linh hồn, bọn chúng sợ, bọn chúng kính nể, không dám khinh nhờn dù chỉ một chút. Vì người đàn ông này bọn chúng có thể giết tất cả những sinh vật gì mà chủ nhân bọn chúng giao cho. Một điều chắc chắn rằng người đàn ông này rất mạnh, mạnh không hợp lẽ thường, mạnh đến mức rối tinh rối mù và bọn chúng từng chứng kiến thực lực sâu không lường được của chủ nhân.

- Các ngươi đã điều tra xong chuyện kia chưa? Âm thanh vang lên đánh vỡ sự im lặng, âm thanh này mang tính chất không thể cự tuyệt!

- Thưa chủ nhân, chuyện đó chúng thuộc hạ điều tra ra được người đứng đằng sau thao túng là Đế Thích Thiên! Một tên thuộc hạ quỳ xuống bẩm báo.

- Đế Thích Thiên, ha ha.. hắn cùng ta tranh đấu suốt mấy triệu năm. Vẫn tưởng rằng hắn muốn làm gì thì làm sao, không xem Âm Ti Quỷ Vương này ra gì rồi... Nếu đã như vậy,, Khai chiến đi.. Đế Thích Thiên.. Hừ hừ hừ... Bùm.. Ầm ầm ầm.. Người đàn ông này chỉ hừ nhẹ một cái đã san bằng mấy tinh cầu... Mấy tên thuộc hạ không tránh né kịp liền bị chấn bay xa tít tắp không rõ sống chết.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.