*** thêm 1 chương nữa đền bù...
_____________________
Thừa Càn điện là nơi ở của Quý phi lúc còn sống, đã bỏ trống nhiều năm nay. Tuy có hạ nhân quét dọn đúng hạn, nhưng vẫn thiếu sức sống. Trong bóng tối phảng phất mùi ẩm mốc thối rữa, như lá rụng sau mưa, khiến Kỳ Vân Yến không khỏi nhíu mày.
Ép được nàng đến mức trốn ở đây tự lừa mình dối người, có thể thấy những triều thần kia thật không khách khí chút nào. Thực ra những lời nói đó, những câu chữ đó đều nhằm vào hắn, nếu là người khác, có thể thuận nước đẩy thuyền theo ý triều thần, đẩy hắn ra ngọ môn xử trảm, như vậy không chỉ chặn được miệng bọn họ, mà còn có thể đổ hết tội giam cầm Thái hậu lên đầu hắn, phủi tay sạch sẽ.
Nhưng nàng không làm vậy, đến lúc này rồi, vẫn không một lời oán trách.
Trước bảo tọa khắc hoa làm bằng gỗ tử đàn, hắn cúi đầu xin lỗi. Một lát sau, dường như nàng mới phản ứng kịp, trong bóng tối vang lên tiếng vải vóc ma sát, nàng chậm rãi dựa gần hơn, mệt mỏi hỏi, “Ngươi nói cái gì?”
Hắn thấp giọng nhắc lại lần nữa, nàng ngừng một chút rồi hỏi, “Sao lại xin lỗi?”
“Tất cả là tại thần, khiến hoàng thượng khó xử.” Đây không phải lời nói khách sáo, đế vương vốn quý trọng thanh danh của mình như chim muông yêu quý bộ lông của nó, vậy mà chỉ mới vài ngày ngắn ngủi trôi qua, nàng đã trở thành hôn quân hồ đồ trong miệng thiên hạ. Vì thế hắn mới cảm thấy áy náy.
Trong bóng tối, nàng tìm thấy tay áo hắn, tiện đà theo đó mò lên trên, im lặng vỗ vỗ cánh tay hắn, dường như muốn hắn yên tâm, đừng để ý. Ngoài ra, nàng không nói gì nữa. Chuyện hắn cố tránh né lúc trước nàng không nhắc tới một chữ nào, như thể tất cả chưa từng xảy ra, hai người vẫn là quân thần ăn ý như cũ.
Nàng không mở miệng, hắn không thể làm gì khác hơn là phá vỡ sự im lặng, “Hoàng thượng định giải quyết việc này thế nào?”
“Nếu biết nên làm thế nào, trẫm cũng đâu cần nhốt mình ở đây.” Nàng dựa vào bảo tọa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Ngươi xem, Tử Thận, ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì có gì tốt, lúc nào cũng bị người khác kiềm chế, không được tự do.”
“Nếu ngay cả hoàng thượng cũng nói vậy, thì thiên hạ này còn ai được tự do?” Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt nàng, ánh trăng sáng mềm mại chiếu rọi xuống bóng đêm, trải rộng trong căn phòng, khiến hắn trông giống như một yêu tinh mê người, “Ngài là cửu ngũ, là vua của một nước, họ là thần tử của ngài, nô bộc của ngài. Chỉ cần quân muốn thần chết, thần không thể không chết, từ xưa đến nay, chưa bao giờ có chuyện hoàng thượng phải trốn tránh thần tử.”
Nàng cúi đầu cười, tiếng cười mệt mỏi, “Nhưng mà Tử Thận, trẫm không giống trong tưởng tượng của ngươi, không gì không làm được.”
Hắn biết ép nàng đấu với mấy lão cáo già này còn hơi gượng ép, nhưng lúc này nếu không đè những đại thần kia xuống, mọi chuyện từ nay về sau sẽ càng không thể vãn hồi, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi im lặng một lát, cuối cùng hắn đặt hai tay lên đầu gối nàng, nhẹ nhàng nói, “Hoàng thượng quá coi thường bản thân.” Hắn có thể thấy được lòng bàn tay của nàng cứng ngắc, nhưng hắn không thu tay về, mà lại đến gần nàng hơn một chút, “Dù thế nào, thần vẫn sẽ đứng sau lưng ngài, bất kể quá khứ, hiện tại hay tương lai.” Hơi ngừng một chút, hắn nhẹ nhàng nói ra vế quan trọng nhất, “Sau này lâm triều cũng vậy.”
Nhưng nàng từ chối, “Gặp phải vết đao thế này, hiện tại nên làm việc khiêm tốn hơn mới đúng...”
Hắn nhẹ nhàng nói, “Thần hiểu.”
Nàng trầm mặc. Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Tử Thận, trẫm nợ ngươi rất nhiều.”
Hắn không nói gì.
Một lát sau, nàng dường như dần trầm tĩnh lại, tựa vào người hắn.
Trong đại điện trống trải, hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên ghế chậm rãi cúi đầu, trán nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, nhưng lại không phải chim nhỏ nép vào người. Tư thế như vậy, càng có vẻ giống như một con thú cô đơn đã chiến đấu đến kiệt sức, trải qua bao khó khăn chờ đồng đội đến, mới dám yên tâm nghỉ ngơi một lát.
Nhưng nàng đã nhìn lầm người. Nếu hắn quả thật là người bạn đáng để tin tưởng, thì lúc này đã phải hi sinh thân mình, đỡ lấy những đả kích ngấm ngầm hoặc công khai kia, chứ không phải vì bản thân, mà dịu dàng chân thành dụ dỗ nàng tiếp tục chiến đấu.
Dưới lòng bàn tay, xương cánh tay của nàng cách vải dệt trông có vẻ thật gầy guộc, như cánh chim nhỏ, chỉ cần dùng chút lực đã có thể bẻ gẫy. Hắn bất giác buông lỏng lực tay, im lặng nhìn về bóng đêm phía trước.
...
Ngay lúc văn võ bá quan đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thì tiếng nói sắc nhọn của nội thị lại phá vỡ không khí, như một con chim tước bay qua cắt ngang bầu trời đầy pháo hoa nở rộ.
Hoàng Thượng giá lâm.
Theo lệ các quan vốn nên vào triều yết kiến, nhưng không biết là ai mở đầu, hay đã sớm thông đồng cả rồi, mà quần thần không những không vào triều hành lễ, lại còn kéo nhau làm thành một hàng, rầm rập rầm rập quỳ xuống trước ngọ môn.
Cũng có vài quan viên không gia nhập vào đội ngũ quỳ xuống cầu xin này, họ vẫn bước nhanh vào triều bái lạy, hô to ba lần vạn tuế, chỉ là những người sẵn sàng góp sức giúp Kỳ Vân Yến mặc dù vẫn đứng ở vị trí cũ, nhưng căn bản không thể lấp đầy khoảng trống trong đại điện, khiến nơi này có vẻ vô cùng thưa thớt, lẻ loi.
Ngoài cửa điện, trên ngọ môn, y phục đại diện cho các quan viên trải đầy đất, quả thực vô cùng đồ sộ, hoành tráng. Một đám người trăm miệng một lời, như thủy triều vang tận mây xanh, bay vào trong điện, tiến thẳng đến ngự tiền(trước ghế rồng).
Bọn họ muốn trừ bỏ gian thần, bằng không sẽ quỳ trước ngọ môn không đứng dậy.
Ngữ Kỳ chậm rãi ngồi thẳng người trên bảo tọa, mặt không thay đổi híp mắt lại, “Trừ bỏ gian thần? Trong mắt bọn họ còn có trẫm hay không, coi trẫm là đồ trang trí sao?”
Trên điện lác đác có vài đại thần quay mặt nhìn nhau, đều không dám lên tiếng trả lời. Ánh mắt nàng đảo qua mọi người một lượt, cuối cùng rơi xuống mặt Kỳ Vân Yến đứng cạnh, hắn dường như phát hiện ra, liền chậm rãi nâng hàng mi đen dài nhìn lại, thần thái trầm tĩnh, giống hệt trước đây.
Nàng như trưng cầu ý kiến nhìn hắn, mà hắn lại chậm rãi nghiêng đầu, nhìn sắc trời có vẻ hơi tối ngoài điện. Sau một lát, hắn nhẹ nhàng nói, “Trời sắp mưa rồi.”
Dường như để xác minh độ chính xác trong lời nói của hắn, bầu trời u ám bắt đầu có mưa nhỏ, mưa bụi bay múa dày đặc, như thiên la địa võng bao trùm cả trời đất, từng tầng từng tầng bao trùm lấy bao trùm lấy các đại thần.
Nàng thu hồi ánh mắt từ trên mặt hắn, chuyển xuống phía dưới, “Đã như vậy, thì cứ để họ quỳ đi. Trẫm cũng muốn nhìn xem, bọn họ có thể quỳ đến khi nào.” Dứt lời chắp tay đứng dậy, nhàn nhạt vung tay áo, “Bãi triều!”
Nhưng nội thị vừa định ngẩng đầu tuyên bố bãi triều, đã bị một ánh mắt của Kỳ Vân Yến đè xuống. Thu hồi ánh nhìn, hắn tiến lên một bước, thấp giọng khuyên, “Hoàng thượng, xin đừng hành động theo cảm tính.”
Nàng dừng lại nhìn hắn, đè nặng giọng nói, “Khanh không nghe thấy hay sao, bọn họ muốn khanh chết.”
“Ngài vừa rời đi, là sẽ có người hoặc đâm đầu vào cột trụ hoặc tự sát, lấy cái chết can gián. Nếu thực sự máu vẩy ngọ môn, việc này sẽ khó mà xử lý được.” Định lực thực sự quá tốt, đã đến lúc này rồi, giọng nói của hắn vẫn tao nhã, bình tĩnh, “Hoàng thượng, xin hãy nghĩ lại.”
“Nếu theo ý khanh, nên làm thế nào?”
Hắn nở một nụ cười nhạt nhẽo, nghiêng đầu nhẹ giọng phân phó với mấy thị vệ trước điện, “Chư vị đại thần bên ngoài, nếu có ai muốn đâm đầu vào cột, thì ngăn lại hết, nếu có người té xỉu, lập tức đưa đi trị liệu. Gọi thêm những kẻ khác đến, che dù cho họ, bọn họ quỳ bao lâu, các ngươi phải đứng bên cạnh bấy lâu.” Ngừng một lát, hắn nhạt nhẽo nói, “Nếu vẫn có người chết, vậy cũng chỉ có thể làm phiền các ngươi đến Đông Hán một chuyến.”
Lúc hắn nói “Làm phiền ngươi đến Đông Hán một chuyến”, ngữ khí cực kỳ ôn hòa và bình tĩnh, nhưng bọn thị vệ thắt lưng mang kim đao lại như bị cái gì uy hiếp, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng lại như không phát hiện ra, chỉ mệt mỏi phất tay, “Cứ theo lời Kỳ chưởng ấn nói mà làm, bãi triều đi.”
Trở lại Càn Thanh cung, nàng cho mọi người lui, xoa ấn đường đi qua đi lại. Hắn để trong mắt, cũng không khuyên can, chỉ nhẹ nhàng nói, “Hoàng thượng có thể đã phát hiện, ngoại trừ Chu các lão ra, có vài vị nội các mấy hôm nay đều cáo bệnh không lên triều.”
Nàng sửng sốt, “Chẳng lẽ việc hôm nay không liên quan gì tới bọn họ?... Không, nếu thật sự không có liên quan, bọn họ sẽ không biết trước mà cáo ốm tách ra.” Hơi ngừng một chút, nàng hỏi, “Còn Chu ái khanh thì sao?”
Hắn cười khổ, “Bọn thuộc hạ báo lại, Chu các lão lúc này đang tranh chấp với thị vệ ở ngọ môn.”
“Tính tình ông ta ngay thẳng, xảy ra tranh chấp cũng bình thường, không động thủ đã là không tệ rồi.” Nàng dở khóc dở cười, “Bảo bọn họ cung kính chút, đừng để ông ấy giận quá mà bị bệnh.” Dứt lời giọng nói dần dần lạnh xuống, “Về phần ba vị kia, trong hồ lô bán thuốc gì thì không ai biết được.”
Hắn không nói gì, chỉ chầm chậm đi tới, mở ra quyển trục nắm chặt trong tay, rũ mi, tạo một độ cong mỹ lệ, “Ngoại trừ Chu các lão, nội các từ trước đến nay chỉ có Vương thủ phụ như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Vương thủ phụ muốn tìm việc, hay nội các muốn tìm việc, các đại thần còn lại nghĩ như thế nào”, hắn nâng mi lên, nhẹ nhàng nói, “Cũng không quan trọng lắm“.
Ngữ Kỳ nghiêng người, ngồi xuống tháp bằng gỗ tử đàn, nhận quyển trục tùy ý hỏi, “Thám tử mật báo?”
Hắn mềm giọng giải thích, “Năm năm trước, thần an bài Thập Cửu bên cạnh Vương thủ phụ, đây là tình báo mấy năm nay nàng ta thu thập được sửa sang lại.” Đông Hán thu dưỡng rất nhiều cô nhi, tốn nhiều năm công sức mới mài được bọn họ thành thanh kiếm sắc bén nhất, bí mật cắm trên ngực bụng rất nhiều thế lực, chỉ chờ một ngày có thể cho địch nhân một chiêu trí mạng.
“Thập Cửu?” Nàng làm như tùy ý hỏi, “Chắc là mỹ nhân?” Hơi ngừng một chút, lại lành lạnh nói, “Bất luận là anh hùng thật hay cáo già, ai cũng khó thoát khỏi ải mỹ nhân dịu dàng, quả không thú vị chút nào.”
Cho tới bây giờ nàng vẫn luôn là người biết nặng nhẹ, loại thời điểm này, vốn không nên có tâm trạng để ý chi tiết vụn vặt như vậy mới đúng. Hắn hơi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn nàng. Đế vương trẻ tuổi nói xong liền im lặng, dựa trên lưng ghế khắc rồng vẽ phượng, lấy tay chậm rãi xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt vội vã lướt qua quyển trục có vẻ hơi dài dòng, ánh mắt chuyên chú,dường như vừa rồi chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng không quan tâm lắm.
Nhìn một lát, suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, hắn mới đoán được một chút, nhưng vẫn không khỏi cứng đờ chậm rãi dời mắt đi.
Nàng là vua một nước cao cao tại thượng, còn Thập Cửu chỉ là cô nhi hắn nhặt được đầu đường. Thân phận hai người cách biệt như đám mây với bùn đất, vậy mà nàng lại để ý đến khuôn mặt xinh đẹp của Thập Cửu, thậm chí quan tâm đến nó như quan tâm đến một địch thủ giấu mặt, nguyên nhân trong đó hắn không thể làm như không biết.
Nàng ấu trĩ một cách hiếm thấy, nhưng hắn cũng không cười nổi. Yết hầu không hiểu sao bỗng nhiên khô khốc, hắn rũ mắt, vén tay áo lên, rót cho mình một chén trà, nhưng còn chưa bưng lêni, mu bàn tay đã bị người kia nhẹ nhàng đè lại.
Ánh mắt của nàng còn đặt trên quyển trục, thấp giọng nhắc nhở, “Trà lạnh rồi.” Dứt lời cao giọng gọi, phân phó cung nhân ngoài cửa châm trà.
Dứt lời, bàn tay lạnh lẽo phủ trên tay hắn cũng thu lại, nhưng cảm giác lạnh lại khắc sâu vào da thịt, khiến nó trở nên càng lúc càng nóng, làm cho người ta không thể nào trốn tránh được nữa.