Thoắt cái đã mấy tháng trôi qua, có hoàng đế làm núi dựa, thế lực của Đông Hán ngày càng lớn mạnh, Kỳ Vân Yến cũng ngày càng bận rộn, mày cũng nhíu ngày càng sâu. Dưới Thuận Trinh môn, người ta thường thấy bóng dáng đi lại vội vàng của hắn, áo choàng thêu mây cuộn trên người theo gió tung bay.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã rất quyết đoán mà tống một đám triều thần đông đảo – trong đó đa số là vây cánh từ nhà mẹ đẻ Triệu thái hậu – vào ngục giam Đông Hán phủ. Mấy lão bất tử trong nội các xưa nay vốn rất bất mãn với việc hoạn quan tham dự vào chính sự, nay lại rất hiếm có mà im lặng, mắt nhắm mắt mở khoanh tay đứng nhìn – bọn họ vốn cũng đã oán giận với thế lực ngoại thích Triệu đảng lâu rồi, nay đương nhiên là vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu *.
Thành ngữ: Ngồi trên núi xem 2 con hổ đấu nhau. Ý chỉ vui thích nhìn 2 người mà mình không thích đấu đá lẫn nhau.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, đám người Triệu đảng còn sót lại vô cùng bồn chồn bất an, có người gan bé còn trình tấu chương xin cáo lão về quê, mà mấy vị quyền cao chức trọng lại không thể thoát thân. Trước mặt là lưỡi hái sắc bén của Hoàng đế và Kỳ đốc chủ, sau lưng lại có một đám nội các nhìn chằm chằm, bọn họ đã không có lối thoát, chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.
Ngày hôm đó, sau giờ ngủ trưa, Ngữ Kỳ còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa bước vào phòng, đóng lại cánh cửa trạm trổ rồng phượng bằng gỗ hoa lê, hắn từ từ lại gần, đến sau lưng nàng, cách nàng nửa bước chân thì dừng lại. Theo hắn tới, mùi thơm xa hoa ngào ngạt trong phòng chợt lẫn thêm một chút khí lạnh, khiến tâm trí người ta tỉnh táo hẳn ra.
Nàng vẫn khép hờ hai mắt, khẽ phất tay, hai đại cung nữ phía sau cụp mi lui ra, mái tóc không ai cầm giữ xõa tung rơi xuống bàn tay hơi vươn ra của hắn. Ngón tay thon dài hơi cong lên, một suối tóc thơm mùi đàn hương như thể hơi thở u ám lặng lẽ từ Đông Hán, không khiến dáng vẻ trầm tĩnh của hắn thay đổi.(Wattpad - Camly3048)
Hắn từ từ nâng mi, chăm chú nhìn gương mặt mờ ảo của nàng trên tấm gương đồng, giọng nói trầm xuống: “Triệu thị cùng huynh trưởng có mưu đồ ép vua thoái vị.”
Ngữ Kỳ nghe vậy không hề kinh ngạc, nàng mở mắt nhìn bóng hình hắn trong gương đồng, ánh mắt lạnh lùng không chút hoảng loạn: “Quân hộ giá từ đâu điều tới, kinh doanh hay thân quân?” Dừng một lát, nàng không để ý đến mái tóc đen còn đang xõa tung trên áo choàng, bước ra ngoài phân phó cung nhân chuẩn bị giấy bút: “Để đám nội các nghĩ xong chắc đã lỡ mất thời cơ, trẫm dành tự mình nghĩ chỉ vậy.”
Không hề luống cuống, câu đầu tiên nàng hỏi là kế sách giải quyết vấn đề, không phí một giây để oán trách hay luẩn quẩn “Tại sao?”, tuổi còn trẻ đã có năng lực như vậy, quả thật là người sinh ra để làm vua.
Có điều chung quy vẫn còn quá trẻ, chưa từng cân nhắc đến vấn đề sâu xa trong đó, nếu hắn chỉ giả bộ quy thuận, lại âm thầm hợp mưu với Triệu thị để lừa gạt binh quyền của nàng, vậy sự tín nhiệm của nàng lúc này sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén đâm lại chính nàng.
Kỳ Vân Yến đuổi theo bước chân của nàng, nhận lấy áo choàng từ tay cung nhân, phủ lên người nàng, cũng báo cáo tỉ mỉ tình huống trong cấm cung mà thám tử đã mật báo, nhưng trước khi nàng cầm bút nghĩ chỉ lại không nhịn được mà cau mày: “Sự việc trọng đại, Hoàng thượng dễ tin lời một phía từ thần vậy, không sợ sai lầm sao?”
Ngữ Kỳ đặt bút xuống, thấy giọng nói của hắn hơi khàn khàn, liền tùy tay với lấy tách trà bên cạnh đưa cho hắn, lúc này mới ngước lên nhìn hắn: “Những lời nhắc nhở này của Hán thần, trẫm nhớ kỹ.”Dứt lời lại mỉm cười cúi đầu cầm bút lên, vừa viết vừa nhẹ nhàng nói: “Có điều ngồi ở vị trí này, suốt ngày nghi thần nghi quỷ cũng là chuyện dễ dàng, khó là có được công thần có thể tin tưởng, lão tổ tông trước vẫn nói “Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì đừng dùng người.” Huống chi trẫm cũng không phải bậc quân vương văn thao võ lược, nếu còn suốt ngày khoa tay múa chân kìm kẹp quản lý người có khả năng, vậy khác nào tự hủy giang sơn.
Mực trong nghiên không nhiều lắm, Kỳ Vân Yến tự giác lấy khối mực, đổ nước, nâng cổ chậm rãi tay mài, nghe thấy những lời ấy của nàng động tác chợt dừng lại, chớp mắt sau lại mới tiếp tục.
Ngữ Kỳ thấy hắn mãi không mở miệng, không nhịn được mà dùng đuôi mắt liếc qua, chỉ thấy ống tay áo màu xanh được vén lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc, hắn cúi đầu mài mực, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Cổ tay nàng chuyển qua chấm mực, viết vài nét bút thành thánh chỉ, nhẹ nhàng cuộn lại đưa cho hắn: “Trẫm cũng không phải là người dễ bị người lừa gạt, nếu là ai khác bẩm báo việc này, đương nhiên là phải cẩn thận tra xét.” Ngừng một chút, nàng nở một nụ cười bất đắc dĩ, bút lông sói trong tay hời hợt chấm chấm bọng mắt xanh đen dưới mi mắt hắn: “Vừa nhìn là biết đã nhiều ngày chưa được ngủ ngon...Phí tâm sức như vậy, nếu trẫm còn ngờ vực không đâu, Hán thần sao có thể không đau đớn thất vọng?”
Hắn nghe vậy, ngước mắt nhìn nàng, nàng cũng không để ý, chỉ nhìn hắn cười giương cổ tay ý bảo hắn tiếp chỉ.(Wattpad - Camly3048)
Hắn chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười bất đắc dĩ, thuận tiện cúi xuống tiếp nhận Thánh chỉ, xoay người để vào hộp gấm vàng rực cung nhân đang cầm, đặt cùng một chỗ với ấn tín, lúc này mới quay người bái tạ, chỉ là vừa cúi xuống đã bị nàng ngăn cản: “Giữa vua tôi chúng ta không cần nhiều lễ nghi quy củ vậy, người sớm đi bố trí binh lính phòng vệ đi thì hơn.”
Kỳ vân Yến lĩnh chỉ ra ngoài, lúc bước qua cửa gỗ hoa lê, lại bị gọi lại, hắn nghi hoặc xoay người, đã thấy Đế vương trẻ tuổi chắp tay áo đứng đó, im lặng nhìn hắn, lúc mở miệng chỉ dặn dò bốn chữ.
“Bình an trở về.”
Lòng hơi nao nao, hắn chỉ rũ mi nói tuân chỉ, lúc này mới chậm rãi rời khỏi Càn Thanh cung. Bên ngoài có hai tiểu đồ đệ đang đứng, vừa thấy hắn ra lập tức tiến lên nghênh đón. Kỳ Vân Yến hững hờ liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người bước về hướng cửa cung, lúc rẽ qua góc lại nhớ tới câu nói kia của nàng, không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo u ám như đám mây nặng nề trong cung đình dường như đã được xua đi, lại có chút ấm áp mơ hồ.
Hắn mím môi, lúc này mới ý thức câu tuân chỉ đáp lại kia dường như quá cứng nhắc khuôn mẫu. Mặc dù từ lâu hắn đã sớm có kế sách chu toàn ứng phó với việc Triệu thị đi tới bước đường ép vua thoái vị, nhưng nàng hoàn toàn không biết điều ấy, lúc này đây nàng phải gánh áp lực thật lớn. Hắn ít nhất nên trấn an nàng vài câu, mà không phải chỉ đáp lại mấy từ lạnh băng: “Thần tuân chỉ.”
Đột nhiên dừng bước chân, hắn quay đầu nhìn cung Càn Thanh, dưới ánh mặt trời, mái đỉnh Diêm Vũ điện có vẻ vô cùng nặng nề trang nghiêm, như thể dù cho đối mặt với hoàn cảnh nào cũng không thể sụp xuống, tựa như khuôn mặt luôn luôn ôn hòa bình thản của vị đế vương tuổi trẻ năm ấy.
Đêm huynh trưởng Triệu thái hậu lĩnh quân ép vua thoái vị, đèn đuốc trong cung Càn Thanh chưa từng tắt. Sau nửa đêm, cửa cung bùng lên ánh lửa, thế nhưng trận binh biến yếu ớt rất nhanh đã bị dẹp đi.
Nửa canh giờ sau, Từ Ninh cung bị đóng kín, mấy người chủ mưu không phải chết thì đều chấp nhận đầu hàng, lúc này Kỳ Vân Yến mới dẫn hai người võ tướng có công bình loạn trở về cung Càn Thanh phụng chỉ.
Ngữ Kỳ vẫn mặc thường phục như ban ngày, ngồi giữa Minh Chánh điện nhìn bọn họ, Kỳ Vân Yến trả ấn tín điều binh, liền đứng đằng sau nàng. Hắn dùng vài câu ngắn gọn bẩm báo tình huống đêm nay, lại liếc mắt nhìn hai người đang quỳ bên dưới, kìm giọng nói: “Việc bình loạn hôm nay, hai người này có công lớn, hai người bọn họ mặc dù kinh nghiệm không sâu nhưng rất trung thành, bối cảnh sạch sẽ, giờ đang là lúc cần người, hoàng thượng...”
Thấy cổ tay khoát lên tay vịn của nàng hơi giơ lên, Kỳ Vân Yến hiểu nàng đã điều tra rõ ràng, liền không nhiều lời thêm nữa.”
Có điều chuyện kế tiếp, có chút ngoài dự liệu của hắn...
Hắn vốn tưởng rằng, vị đế vương trẻ tuổi này sẽ mỉm cười khao thưởng hai người phía dưới, nhưng lại thấy người mới vừa còn nghiêng đầu nghiêm túc nghe hắn báo cáo, chỉ phút chốc sau sự ôn hòa trong mắt lập tức không còn, trên người tỏa ra khí thế trên cao nhìn xuống, chỉ trong nháy mắt đã biến thành ngôi cửu ngũ chí tôn khó phân vui giận.
Nàng không mở miệng, chỉ ung dung tựa lưng vào ghế, tỉ mỉ quan sát hai người thiếu niên mặc áo giáp chỉnh tề. Hai người trẻ tuổi lần đầu gặp vua, trong đại điện trống trải trang nghiêm, im lặng đến mức khiến người khác hít thở không thông cộng với cảm giác áp bách to lớn khiến người xưa nay không sợ hãi đao kiếm như bọn họ cũng không không dám nhúc nhích.
Một lát sau, Ngữ Kỳ ngồi trên bảo tạo mới miễn cưỡng đổi tư thế: “Đứng dậy đi.”
Lời nói vừa dứt, vang vọng lại trong đại điện trống trải, hai người thiếu niên quy củ chậm rãi đứng lên, lại vẫn cảm thấy bầu không khí xung quanh mình đầy cảm giác áp bách, không tự chủ được mà nín thở cẩn thận. Tiếp theo, nàng dùng giọng nói bình tĩnh mà hỏi vài điều, liên quan đến bố trí phòng vệ trong cung cùng với tình hình lúc này, cuối cùng còn đặt giả thiết nếu có tình huống xảy ra, bọn họ nên xử lý ra sao.(Wattpad - Camly3048)
Đợi hai người khô khan trả lời hết, nàng không khen cũng không chê, chỉ im lặng nhìn hai người, mãi đến khi hai cái đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn mới hỏi: “Các ngươi cảm thấy mình đã làm tốt chưa?” Đại điện yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, cả hai không hẹn mà cùng lắc đầu, lại càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Ngữ Kỳ quay đầu đi, liếc nhìn Kỳ Vân Yến đang đứng bên cạnh, đối phương gật đầu khẳng định, im lặng làm khẩu hình: “Vẫn có chút tố chất.” Nàng nghe vậy, cong môi mỉm cười.
Nếu muốn nâng lên trước phải đàn áp, như vậy lúc sau nếu muốn đề bạt, chỉ cần nói vài câu tán thưởng liền đã có thể nắm được nhân tâm. Đến khi nàng tỏ vẻ muốn trọng dụng, hai người thiếu niên quả nhiên thụ sủng nhược kinh, lập tức quỳ xuống liên tục tạ ân.
Ngữ Kỳ lặng lẽ cười, lúc này mới ôn hòa nói: “Hán thần mới vừa rồi nói với trẫm, hai vị là tướng tài, nhất định có đất dụng võ, trẫm rất tán thành. Chỉ là hai vị tuy là niên thiếu anh tài, nhưng vẫn còn là một khối ngọc cần mài dũa thêm.” Dừng lại một chút, nàng chậm rãi nói tiếp: “Đến lễ tạ thần năm sau, mong hai vị đều đã có thể đỉnh thiên lập địa, chớ để cho trẫm và Hán thần thất vọng.” Dứt lời, nàng cũng không nói gì thêm, lúc hai người cúi người bái tạ mới bước xuống, cùng Kỳ Vân Yến chậm rãi bước qua hai người, đi về phía hậu điện.
Hai bóng dáng một vàng một xanh, một trước một sau lướt qua mặt đất sạch sẽ không một chút bụi, người đã đi xa, chỉ để lại một đại điện vắng vẻ trống rỗng.
Kỳ Vân yến bình thản đi sau lưng nàng, cẩn thận đáng giá bóng lưng của vị đế vương trẻ tuổi này.
Con người luôn theo bản năng mà phán xét một người qua phương diện mà mình nhìn thấy, mà hắn cũng phạm phải sai lầm này, cho rằng nàng là một vị quân chủ quá mức khoan dung lại quên mất sự lạnh lùng vô tình của nàng khi đối với Thụy An công chúa và Triệu thái hậu. Nụ cười ôn hòa của nàng che giấu tất cả, làm hắn quên mất trong người của nàng có chảy dòng máu hoàng gia hờ hững vô tình, nàng trời sinh thích trên cao nhìn xuống, thao túng nhân tâm.
Có điều đây chưa chắc đã là một chuyện xấu, còn tốt hơn một vị vua quá ôn hòa khoan dung không thể trị quốc, làm bù nhìn cho thần tử dối gạt, hắn hi vọng nàng là một quân chủ có đầy đủ tâm cơ có thể khống chế hạ nhân, khiến thần tử trong tay mình hữu dụng.
Triệu thái hậu bị giam cầm, trọng thần Triệu đảng cũng bị bắt vào thiên lao, Phó chỉ huy sứ cấm cung một đêm đổi người, trong cung ngoài cung lo lắng bất án. Chỉ có Đông Hán Ti lễ giám là danh tiếng nổi bật không người vượt qua, rất nhiều quan đại thần ba phải sau chuyện này đều thấy rõ trước mặt hoàng thượng lời nói của ai có trọng lượng nhất, đều đầu nhập phe cánh Kỳ đốc chủ. Thậm chí có mấy quan viên vì muốn lôi kéo quan hệ, không thèm để ý mình đã già nua, mặt dày bái vị đốc chủ tuổi trẻ tài cao này làm “cha nuôi”, còn luôn mồm nói: “Lấy phụ huynh làm đầu.”
Một ngày, hai người đang nghị sự trong Càn Thanh cung, Ngữ Kỳ chợt nghĩ đến việc này, không khỏi cười tủm tỉm hỏi hắn gần đây thu nhận bao nhiêu con nuôi, lại hỏi hắn cảm thấy thế nào khi còn chưa cưới mà con cháu đã quỳ đầy dưới gối.
Kỳ đốc chủ vốn đang nghiêm túc phân tích thế cục đương triều với nàng, nghe nàng nói vậy không khỏi khựng lại, nét mặt cũng có chút bất đắc dĩ.
Vui đùa như vậy nếu là lúc mới quen sợ sẽ bị cho là có dụng ý khác, thế nhưng sau khi trải qua những việc gần đây, nói đùa chỉ là lời nói đùa, bọn họ cũng không ngầm suy tính xem đối phương có thâm ý gì không.
Vì vậy dưới ánh mắt hài hước của nàng, hắn mặc dù có chút bất đắc dĩ thế nhưng lại rất ung dung, vươn tay lấy tách trà không nhanh không chậm mà nhấp một ngụm, thong thả mà sửa sang lại cổ tay áo, mãi đến khi ánh mắt của nàng đang từ tò mò hưng trí dần biến thành ngượng ngùng, hắn mới miễn cưỡi nhếch đuôi mắt nhìn nàng, mỉm cười nói: “Đời này thần không có duyên có nhi tử, có lẽ đây là cách trời cao bồi thường thần cũng chưa biết chừng.”
Nàng ngẩn ra, cũng có chút không đồng tình: “Đừng cứ trào phúng mình như vậy.”
“Ngược lại cũng không có gì không tốt.” Hắn khép lại mi mắt, lông mi đen dài che lại thần sắc nơi đáy mắt: “Chí ít cho dù mang danh xấu khắp người cũng không sợ liên lụy hậu nhân, làm gì cũng không gò bó.”
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi còn người thân trên đời chứ?”
“Cô độc, không có gì vướng bận.” Hắn mỉm cười, tư thái còn thản nhiên hơn cả nàng.(Wattpad - Camly3048)
Nàng không thêm nữa, tựa trên trường kỉ khắc hoa bằng gỗ tử đàn, ngước mắt nhìn hắn.
Hắn mở mắt, nụ cười bên môi có chút bất đắc dĩ: “Hoàng thượng, sao nhìn thần như vậy?”
Im lặng hồi lâu sau, nàng khẽ thở dài: “Bời vì tự thấy hổ thẹn.”
Hắn buông mi, lắc đầu: “Không liên quan đến hoàng thượng.”
“Khiến một đứa trẻ vô tội mất đi người thân, không việc gì tàn nhẫn hơn.” Dừng một chút, nàng mặt mang áy náy nói: “Xin lỗi, Tử Thận.”
Tử Thận là tên tự của hắn, đã rất rồi không có ai gọi hắn như vậy. Vừa nghe nàng gọi vậy, vô số chuyện cũ kéo về trong tâm trí hắn, đường cong giữa chân mày của hắn cũng mềm xuống, nhưng lại có chút mệt mỏi: “Hoàng thượng làm sao biết tên tự của thần...Mà thôi, đó cũng không phải bí mật gì.” Ngừng lại một lát, hắn nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật từ lâu thần đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của phụ mẫu, chỉ nhớ một vài nét viền mơ hồ...Cho dù thế nào, thần cũng đã buông xuống, nếu không sống mãi với đau khổ trong quá khứ, cũng đâu có ý nghĩa gì.”
Ngữ Kỳ cúi đầu, giọng nói xen lẫn chút cảm khái: “Thật ra, trẫm cũng không nhớ dáng vẻ của mẫu phi ra sao nữa.”
Kỳ Vân Yến nghiêng đầu nhìn nàng, quý phi mất sớm, vị đế vương trẻ tuổi này cũng mất mẹ từ nhỏ, nếu không vì Tiên hoàng sủng ái, có lẽ nàng cũng chẳng sống nổi đến giờ phút này. Nghĩ vậy, hắn cũng có chút đồng tình: “Khi còn sống, nương nương nhất định rất xinh đẹp.”
“Sao Tử Thận biết?” Nàng gọi tên tự của hắn, giọng nói gần gũi thân thiết.
Hắn ôn hòa nhìn nàng: “Nhìn hoàng thượng là biết.”
“Đây đi một vòng trở lại khen trẫm?” Trong mắt nàng lóe lên ý cười: “Nhưng trẫm vẫn là không đẹp bằng Tử Thận, chắc hẳn lệnh đường phải có tư dung khuynh Quốc.”
Hắn lắc đầu: “Thần không có chỗ nào đẹp. Nam tử đẹp nhất là có thể kéo cung bách phát bách trúng, đỉnh thiên lập địa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi...Mà thần, đến cái cung cũng chưa chắc kéo được.”
Hắn dứt lời, cũng thật sự cảm khái, Ngữ Kỳ không nhịn được bật cười: “Thực sự không kéo được sao? Lúc nhỏ trẫm theo phụ hoàng học cưỡi ngựa bắn cung còn từng bắn trúng hồng tâm.”
“Vậy hoàng thượng lợi hại hơn thần nhiều.”
Hắn nói lời thật lòng, nàng lại cười đến không dừng lại được: “Tử Thận, Tử Thận, trẫm càng ngày càng thích người, phải làm sao đây?”
Hắn chợt ngẩn ra, sau đó mới phục hồi tinh thần lại, cũng không coi lời thật giả ra sao, chỉ mỉm cười trêu ghẹo: “Nhưng với thân hình của thần, chỉ sợ hữu tâm vô lực, chỉ có thể cự tuyệt ý tốt của Hoàng thương.”
Nàng nghe vậy không cười nữa, ngước mắt u oán nhìn hắn, hắn thản nhiên nhìn lại nàng, chỉ là không nhịn được bao lâu đã bật cười, nụ cười tựa như trăng sáng trên cao, sương tan hoa nở.