Lá trúc xanh biếc đan cài vào nhau, cơn gió nhẹ còn mang theo một chút se lạnh thong thả thổi qua rừng trúc yên tĩnh.
Một cái lá trúc xanh biếc bay đãng đãng rơi xuống chiếc áo lông hồ ly trắng muốt không pha trộn với màu khác, tạm dừng một lúc, lại chảy xuống cái mền rất dày đắp lên hai chân người nọ.
Cơ Mộc Phong vươn bàn tay phải với khung xương tinh tế, tao nhã bưng lên tách trà sứ men xanh, nhưng không có ý định uống một ngụm. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm bã trà bên trong tách, nó thẳng đứng, có hình dáng giống một mầm cây, sau khi quan sát thay đổi vị trí rất nhỏ của chúng, hắn nhếch môi, “Có khách đến. Mân Kỳ, rót thêm một tách trà.”
Bị gọi là Mân Kỳ chính là tiểu thư đồng ngăn cản trước mặt Ngữ Kỳ ngày đó, dường như sớm quen với việc đại nhân nhà mình đoán trước, Mân Kỳ tiến lên từng bước, thuần thục rót một tách trà, tò mò hỏi, “Vị khách nào?”
Cơ Mộc Phong nhấp một ngụm nước trà, mỉm cười bình thản, “Trong sơn trang, còn có người khách thứ hai à?”
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Mân Kỳ lập tức hiện lên vẻ chán ghét, “Bình Dương công chúa.”
Lần này Ngữ Kỳ thật không cần trải qua tình cảnh [vượt ngũ quan, trảm lục tướng] như trước, hạ nhân ở biệt viện tố khanh hình như đã được dặn dò, nhìn thấy nàng không ngăn cản nửa câu, một đám im lặng quỳ xuống hành lễ, nghiêng người để lộ một lối đi.
Vốn dĩ nàng nghĩ rằng trải qua trận gây lộn lần trước, hạ nhân trong viện này cho dù không ném mặt mũi cho nàng xem, thì ít nhất cũng không có sắc mặt hòa nhã, nhưng hiển nhiên tình huống khác biệt rất lớn so với dự tính của nàng. Cứ thế thông suốt một đường, không cần thông báo đã thả nàng đi thẳng vào, quả thật là kiểu dung túng không hề đề phòng.
Nếu nói lần trước là dẫn dắt người mạnh mẽ xông vào doanh trại của chủ tướng, thì lần này chính là như vào chỗ không người, làm cho người ta không thể không cảm thấy thụ sủng nhược kinh (1).
(1) được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Khi Ngữ Kỳ ngồi kiệu mềm đi thẳng đến nhà chính, nàng không khỏi thấy lưỡng lự.
Tôn trọng phải có qua có lại, trong tình cảnh đối phương cho đặc quyền như thế, ngược lại nàng không thể kiêu ngạo, chưa được cho phép đã xông thẳng vào giống như lần trước. Hành vi được đà làm tới, cho thể diện mà không cần như thế, nàng thật sự không làm được.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng xé gió, nàng ngẩn ra, đã thấy là thị vệ tên Vệ Kiển lần trước đang luyện kiếm.
Từ chỗ Vệ Kiển biết được Cơ Mộc Phong không ở trong phòng mà ở Hi Trúc uyển bên cạnh biệt viện tố khanh, Ngữ Kỳ sai người hạ kiệu mềm, chờ tại chỗ, bên người chỉ dẫn theo Thi Họa đi về hướng Hi Trúc uyển.
Thi Họa cực kỳ hưng phấn, “Công chúa, Cơ đại nhân hình như cũng có ý với ngài đấy.”
Ngữ Kỳ dắt theo làn váy lộng lẫy phức tạp, im lặng đi trước trong rừng trúc xanh tốt.
Không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, Thi Họa vẫn phấn khởi, “Ngài có cảm giác hay không, bây giờ giống như thoại bản viết ấy, thiên kim tiểu thư mang theo nha hoàn bên người đi trong rừng, đến hẹn hò với chàng thư sinh nghèo khó.”
Ngữ Kỳ lúc này đã trông thấy bóng dáng gầy yếu trong chiếc áo lông hồ ly trắng muốt kia, theo bản năng dừng bước chân, thấp giọng lạnh lùng nói, “Bản cung không phải là thiên kim tiểu thư, quốc sư cũng không phải thư sinh nghèo khó. Ngươi quá coi thường hắn, ít nhất giờ này phút này, hắn chưa hẳn đã để ý đến bản cung.”
Trông thấy Thi Họa sợ tới mức im bặt, Ngữ Kỳ mới thả làn váy xuống, tùy ý để đuôi váy với chất liệu đắt đỏ kia lướt qua mặt cỏ xanh mượt trên mặt đất. Nàng chậm rãi đi đến bàn đá tròn bên cạnh Cơ Mộc Phong, cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ghế đá tròn trước mặt hắn.
“Công chúa, công chúa!” Phục hồi tinh thần lại Thi Họa vui vẻ đuổi theo, “Ai, sao ngài cứ thế ngồi thẳng xuống, mặt đá kia không sạch sẽ, không sạch sẽ đâu, còn chưa lau qua, hôm nay ngài mặc –”
“Thi Họa, câm miệng.”
Sau khi bật lên vẻ uy phong của hoàng nữ, Ngữ Kỳ nhìn tách trà còn bốc hơi nóng trước mặt mình, hơi hơi nhíu mày, “Đại nhân đang chờ ai sao?”
Ánh mắt Cơ Mộc Phong cũng từ từ rơi xuống tách trà trước mặt mình, giọng nói rất ôn nhã ấm áp, “Tay nghề Mân Kỳ pha trà khá tốt, công chúa có thể thử một lần.”
Ngữ Kỳ nghe vậy, có phần ngạc nhiên liếc hắn một cái, “Đại nhân đang chờ bản cung?”
Cơ Mộc Phong không nói đúng cũng nói không phải, chỉ ngước mắt lên nhìn nàng, cười mà không nói. Hắn trời sinh có một đôi mắt mà đồng tử sắc đen ít hơn người thường, trong đôi mắt như có song nước dập dờn, khi chăm chú nhìn bạn sẽ làm cho người ta có cảm giác mềm mại sâu thẳm, dịu dàng chân thành.
Ngữ Kỳ im lặng một lúc, cuối cùng bưng tách trà Quân Sơn Ngân Châm lên nhấp một ngụm, giọng điệu nặng nề nói, “Bản cung còn tưởng rằng, tự đáy lòng đại nhân vô cùng chán ghét bản cung.”
Nói trắng ra như thế, Mân Kỳ, Thi Họa đều sững sờ, tầm mắt đồng loạt nhìn về phía mặt nàng.
Nhưng mà ý cười nơi khóe môi Cơ Mộc Phong không thay đổi chút nào, thần sắc trong đôi mắt cũng không dao động, chỉ dùng ánh mắt ôn hòa, bao dung nhìn nàng một cái, tiện đà hơi quay đầu đi phân phó, “Mân Kỳ, mang bàn cờ tướng tới đây.”
Ngữ Kỳ hiểu được, đối phương đuổi Mân Kỳ đi là một cách thức quan tâm, nhưng kiểu quan tâm này lại làm cho nàng hơi cảm thấy bất an. Từ khi mới gặp đến bây giờ, biểu hiện của hạ nhân trong biệt viện tố khanh cùng với Cơ Mộc Phong hình như đều chỉ hướng đến một khả năng — Ngữ Kỳ tự hỏi bản thân không phải một người tự mình đa tình, nhưng vào giây phút này, nàng xác xác thật thật cảm giác được dường như Cơ Mộc Phong rất có ấn tượng tốt với nàng.
Chỉ là loại ấn tượng tốt này cuối cùng là thật hay giả, là thật là trống rỗng, nàng chưa thể phân biệt rõ.
Chờ Mân Kỳ nhận lệnh đi khỏi, Cơ Mộc Phong mới một lần nữa nhìn về phía nàng, điềm đạm kiên nhẫn hỏi, “Công chúa sao nói ra lời này?”
Ngữ Kỳ thưởng thức tách trà trong tay, không chút để ý nói, “Bình Dương công chúa là một nữ nhân sau khi bị nam nhân cự tuyệt còn da mặt dày đuổi theo, không biết xấu hổ. Hơn nữa ngang ngược trắng trợn, không coi ai ra gì...... Trong mắt người trong thiên hạ, bản cung chính là một con cọp mẹ không ai dám thú.”
Lúc này gió mát hiu hiu lưu luyến, mây ấm mềm mại, vẻ mặt Cơ Mộc Phong cũng yên tĩnh êm dịu, hắn nhìn nàng nở nụ cười, tựa như tri âm tri kỷ, trăng sáng gió mát, tao nhã siêu thoát không nói nên lời, “Công chúa tội gì bị trói buộc bởi lời bình thế nhân?”
Nàng trả lời gần như khiêu khích, “Người sống trên đời, có bao nhiêu người có thể không bị ánh mắt người khác trói buộc?”
Giữa rừng trúc xanh tốt, đôi mắt Cơ Mộc Phong mỉm cười hiện lên gợn sóng ôn hòa như trước, “Lời bình và ánh mắt của người khác thật ra không quan trọng. Chỉ cần công chúa không xem nhẹ bản thân, không ai trong thiên hạ có thể trói buộc công chúa dù chỉ nửa phần.”
Mặc dù thân ngồi trên xe lăn, nhưng giờ phút này nói nói cười cười, ánh mắt dịu dàng, trên người Cơ Mộc Phong lại cố tình có một loại phong thái khí độ bễ nghễ thiên hạ, giống như giang sơn như họa, nước non cẩm tú đều nằm trong lòng bàn tay hắn, chỉ cần lật tay có thể hô gió gọi mưa.
Ngữ Kỳ nhìn hắn một lúc, thấp giọng nói, “Bỏ người trong thiên hạ qua một bên không nói chuyện nữa, chẳng lẽ đại nhân không biết là hành động của bản cung quá đáng lắm sao?”
“Muốn đuổi theo cứ đuổi theo, cớ gì nói quá đáng, chính là tiêu sái.” Cơ Mộc Phong mỉm cười, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào mắt nàng, như là một kiểu vỗ về và khích lệ bí ẩn, “Theo vi thần thấy, công chúa có thể không bị ràng buộc bởi thế tục, đúng là độ lượng hiếm có, thần chỉ biết vô cùng hâm mộ.”
Có người vẫn đeo lên tấm mặt nạ dịu dàng, nhưng dịu dàng được mặt nạ đắp nặn nên không thể cho người ta ấm áp trong lòng. Trước đây Ngữ Kỳ vẫn căn cứ vào ấn tượng chủ quan, nghĩ rằng Cơ Mộc Phong cũng là loại người như vậy. Nhưng vào giây phút này, khi hắn dùng ngôn ngữ thành khẩn, nét mặt chăm chú mềm mỏng khuyên bảo, Ngữ Kỳ bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ sự dịu dàng trên người hắn không phải là một cái mặt nạ, hoặc là không chỉ có một cái mặt nạ.
Mộc Phong, như mộc như gió xuân, lúc này Cơ Mộc Phong thực sự tạo cho người ta cảm giác mưa thuận gió hoà, gió nhẹ thổi vào mặt, làm cho người ta vô ý thức nảy sinh sự tin cậy và thân thiết. Nàng nắm rất rõ, hiệu quả này không chỉ xuất phát từ hành động, chẳng sợ tất cả lời này không phải toàn bộ là lời tâm huyết, ít nhất cũng có một nửa xuất phát từ thực lòng.
Ngữ Kỳ yên lặng nhìn hắn một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười, “Đại nhân tu dưỡng phong độ, thật là làm bản cung khâm phục.”
Cơ Mộc Phong cũng không vì lời ca ngợi của nàng mà khiêm tốn tự hạ mình một hồi, chỉ nhẹ nhàng cười ôn hòa, có vẻ chân thật mà không làm bộ làm tịch.
Trên đời này đại đa số mọi người không phải quá mức tự mãn thì là khiêm tốn quá mức, Cơ Mộc Phong là ngoại lệ ít ỏi trong số đó. Ngữ Kỳ không thể không thừa nhận, lúc này nàng thật lòng có chút khâm phục đối phương.
Nhưng mà còn chưa đợi nàng nói lời kế tiếp, đối phương lại lộ vẻ lưỡng lự, ngập ngừng.
Quan sát sắc mặt luôn là bản năng của nàng, Ngữ Kỳ gần như hỏi ra theo bản năng, “Đại nhân có chuyện gì khó xử?”
Cơ Mộc Phong vươn bàn tay trắng nõn nắm chặt phần cổ của áo lông hồ ly, có phần xấu hổ cười, “Đi ra lâu một chút, từ trước đến giờ thân thể này đã không dùng được, sợ là không thể bồi công chúa ngồi thêm một lúc.” Dừng một chút, hắn lại ôn hòa nói, “Không biết công chúa có thể để cô nương Thi Họa thay thần gọi Vệ Kiển hoặc Mân Kỳ tới không.”
Thi Họa nghe vậy, quên béng cả việc xin phép Ngữ Kỳ, nhấc chân vội vàng chạy về phía biệt viện tố khanh, trong chốc lát đã đi rất xa.
Ngữ Kỳ không có tâm tư truy cứu chuyện này, buông tách trà đứng dậy, “Nơi này gió lớn, thật sự là hơi lạnh. Nhưng nếu muốn đợi đến khi Thi Họa đi gọi người tới sợ rằng còn cần một đoạn thời gian, hay để bản cung đưa đại nhân về trước thì hơn.”
Cơ Mộc Phong che miệng ho khan một tiếng, cúi đầu nói, “Vậy thì làm phiền công chúa.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dịu dàng là bản tính trời sinh đã có, sát phạt là thủ đoạn để sống sót. Thật ra hai mặt này đồng thời tồn tại trên người Cơ Mộc Phong.
Có điều hình như cảm giác tiết tấu không đúng, không giống Ngữ Kỳ công lược hắn, mà là hắn đang công lược Ngữ Kỳ.
Có điều hình như cảm giác tiết tấu không đúng, không giống Ngữ Kỳ công lược hắn, mà là hắn đang công lược Ngữ Kỳ.