Ngữ Kỳ nghe vậy không khỏi có chút sững sờ, duy trì tư thế như cũ, quên cả đứng lên.
Cơ Mộc Phong dán cái trán ở bên gáy ấm áp của nàng, lại sợ nàng cảm thấy được mà không dám động dậy. Cuối cùng Ngữ Kỳ khôi phục lại tinh thần, mặt lạnh chầm chậm đứng lên, môi mím chặt không có lấy một chút ấm áp, “Tốt nhất ngài nhân lúc bổn cung còn giữ được bình tĩnh hãy đem người của ngài đi, chớ ép bổn cung không khách sáo với ngài.”
Hắn không phản bác một câu, con mắt an tĩnh sâu u nhìn nàng, mái tóc đen sáng bóng mềm mại hơi rối loạn thả xuống áo khoác bằng lông tuyết lồ, mang một vẻ âm nhu xinh đẹp tuyệt trần, không giống như một quốc sư quyền cao chức trọng, lại giống như một hài tử bị oan ức, không có biện pháp kêu khổ, cố chấp không muốn dời đi.
Nếu là Bình Dương công chúa thật, sợ rằng từ lúc gặp mặt đã cho hắn một cái bạt tai, lúc này thấy hắn ăn vạ không đi, phỏng chừng đã nói mấy lời độc ác. Nhưng Ngữ Kỳ không phải nàng ta, đợi sự sốt ruột này qua đi, nàng còn phải tiếp tục nhiệm vụ, vì vậy thái độ phải ác liệt một chút nhưng không thể quá ác. Nhưng mà thời khắc này, nàng quả thực rất đau đầu, chẳng những cần dọa dẫm mà còn muốn cho đối phương mặt mũi, cho chính mình một đường sống, dù sao lời nói không dấu vết, thế nhưng lại dễ dàng cứa một vết vào lòng người.
Nhưng hiển nhiên hắn không biết nỗi khổ tâm của nàng cũng không có khả năng hiểu rõ nó.
Ngữ Kỳ đương nhiên biết rõ, nếu muốn ép Cơ Mộc Phong rời khỏi, hữu hiệu nhất là lấy hai chân của hắn để nói, thế nhưng bất luận thế nào nàng cũng không làm được điều này. Như vậy quá độc ác, chẳng khác nào đâm một dao vào ngực hắn, cho dù là vì nhiệm vụ nàng cũng không làm được như vậy.
Ngoài cửa sổ, cây bích đào diễm lệ và xinh đẹp, như nhiều đám lửa trắng nở ra từ trạc cây mảnh khảnh.
Ngữ Kỳ chậm rãi giơ tay lên nhưng bất luận thế nào cũng không xuống tay được.
Cơ Mộc Phong nhìn bàn tay đang dừng lại trên không của nàng, không tránh né cũng không tách ra, khuôn mặt trắng bệch cô đơn như tuyết nhưng theo thời gian mất đi từng chút một, giống như nhìn ra nàng không đành lòng hạ thủ. Sự ai oán mơ hồ trong con ngươi của hắn chậm rãi rút đi, từ từ có thấp thoáng tình cảm ấm áp, vẻ xinh đẹp tao nhã từ từ hiện ra trên mặt, môi mỏng không có chút huyết sắc nào cuối cùng gợi lên một độ cong ấm áp.
Nhìn trong tình huống này hắn còn cười được, Ngữ Kỳ cảm thấy rất bất lực, đơn giản mạnh mẽ tiến lên, bàn tay chuẩn xác đặt trên cổ hắn, ngón cái ấn sâu vào cần cổ mềm mại lạnh lẽo, “Mọi người đều biết, bổn cung cũng không phải là hạng người khoan dung rộng lượng, ngài không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của bổn cung.”
Động mạch chủ trên cổ chậm rãi nhảy lên một cái ở dưới tay nàng, hắn ho khan vài tiếng, độ cong của khóe môi sâu hơn vài phần.
Ngữ Kỳ nhíu nhíu mày, thì thấy nét mặt hắn ôn hòa rút ra từ trong tay áo một cây chủy thủ.
Chủy thủ sáng như tuyết hiện lên ánh sáng lạnh lùng dưới ánh mặt trời, hắn ưu nhã đảo cổ tay, nhắm chủy thủ vào bản thân, đưa phần chuôi tới trước mặt nàng, mặt mày an tĩnh, đôi mắt vẫn ôn nhu, vẫn giống hệt một Cơ Mộc Phong thanh nhã bình hòa mà nàng quen thuộc.
“Thần không đánh cược được, không thể bỏ đám vệ binh canh giữ bên ngoài.” Chủy thủ trong tay phản chiếu thứ ánh sáng lạnh như băng, thanh âm hắn lại khàn khàn, giống như tơ liễu vào ngày xuân, hàm chứa nhè nhẹ từng đợt từng đợt triền miên, “Nhưng nếu công chúa muốn xả giận, cho dù có hạ thủ, thần cũng sẽ không phản kháng.”
Không hổ là nhân tài Cơ gia dốc hết thủ đoạn bồi dưỡng, Ngữ Kỳ phải khen hắn một tiếng tốt. Bình tĩnh mà xem xét, nếu nàng ở trong vị trí của Cơ Mộc Phong, phỏng chừng quá lắm nàng cũng chỉ làm được đến thế này.
Thật ra điện ảnh và tiểu thuyết không phải toàn bộ đều là lừa người, muốn bù đắp tình cảm cho một cô nương, tự tay đưa chuôi kiếm vào trong tay đối phương, dùng tư thế hoàn toàn không chống cự quả thật có thể tiêu trừ oán khí của đối phương, là một thủ đoạn làm đối phương mềm lòng.
Ngữ Kỳ thấy hắn nói như vậy liền thở dài. Nàng vốn cũng không muốn làm khó hắn, thấy hắn đã lấy ra thủ đoạn khiến người ta khó chống lại thì thuận theo bậc thang mà hắn đưa ra đi xuống, hừ lạnh một tiếng liền đẩy tay hắn ra.
Bị đẩy ra trong nháy mắt, hắn cong khóa môi, trong đôi mắt hiện lên ý cười sâu xa, giống như bọt sóng trắng được tạo nên từ biển sâu, sạch sẽ xinh đẹp tuyệt trần.
Một cơn gió nhẹ tự nhiên từ ngoài cửa đột nhiên thổi vào, mang theo mùi hoa trong veo, vài cánh hoa màu phấn trắng tung bay vào bên trong phòng, thong thả mềm mại.
Giữa đại sảnh trống rỗng, một thân áo lông tuyết hồ, chàng trai tóc đen xõa trên vai, mặc áo choàng lông cừu, bên môi mang theo ý cười nhu hòa, nhẹ nhàng run cổ tay, thành thạo chuẩn xác cầm lấy chuôi chủy thủ, con ngươi sâu u xẹt qua một tia khó lường.
Ngữ Kỳ vốn đã xoay người rời đi nhưng trực giác lại dự liệu cho nàng sắp có chuyện gì đó phát sinh, cuối cùng do dự mà dừng lại. Nhưng nàng vừa quay đầu lại thì thấy cảnh hắn lắc cổ tay, ngoan độc dứt khoát đâm chủy thủ vào bụng mình.
Không nương tay chút nào, ngoan tuyệt tựa như đó là thân thể của người khác.
“Phốc xuy” một tiếng, chủy thủ sắc bén băng lãnh xuyên qua áo tuyết hồ và da thịt, đâm thật sâu vào trong cơ thể.
Ngữ Kỳ thấy tóc hắn bị gió thổi bay lên rồi hạ xuống, chứng kiến độ cong nơi khóe môi hắn chưa từng thay đổi, thấy máu đỏ sậm trào ra, trên nền áo lông tuyết hồ trắng lộ vẻ gai mắt lạ thường.
Tựa như một bản năng, Ngữ Kỳ nhào tới che lấy vết thương của hắn, cao giọng quát, “Người đâu...”
Cơ Mộc Phong tằng hắng một cái, đón lấy ánh mắt “Huynh điên rồi?!” đầy vẻ không dám tin của nàng, mặt lại mỉm cười yếu ớt, “Nếu không làm như vậy... muội sẽ không...Tha thứ cho ta.”
Đây là lần đầu tiên hắn không xưng là thần.
Người đầu tiên bước vào chính là Thi Mặc, ngay sau đó là hộ vệ, chỉ là Ngữ Kỳ không có tâm tư để chú ý điều này. Đầu tiên phải rút con dao ra nếu không sẽ chảy rất nhiều máu, trước khi đại phu tới nàng phải cầm máu được cho hắn. Nhưng mà cho dù nàng dùng cả khí lực hai tay nàng đặt ở vết thương của hắn, máu ấm áp vẫn tự chảy ra qua kẽ tay.
Ngữ Kỳ thực sự nhịn không được, cắn răng cắn lợi oán hận mắng, “Đồ điên!” Dứt lời bỗng nhiên lên giọng, cũng không quay đầu lại mà gào lên ra lệnh với đám hộ vệ chạy vào trong, “Nhanh đi tìm đại phu!”
Cảnh tượng hỗn loạn.
Cơ Mộc Phong ho khan rồi cười khẽ, nhỏ giọng như đuổi muỗi, “Đau.”
“Đáng đời!” Không chút nghĩ ngợi, Ngữ Kỳ liền trừng mắt rống lên với hắn, “Câm miệng! Đừng nói chuyện!”
Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm lạnh như băng đặt lên cần cổ nàng, ánh mắt Vệ Kiển lạnh lẽo nhìn nàng, trên người một mảnh xơ xác tiêu điều, “Ngài đã làm gì đại nhân?”
Ngữ Kỳ không ngẩng đầu lên, giống như không nghe thấy được lời hắn nói, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại một chỗ như cũ, còn hai tay bịt lấy vết đâm thật chặt.
Cơ Mộc Phong ho nhẹ rồi lắc đầu, Vệ Kiển chần chừ nửa ngày rồi mới chậm rãi thu trường kiếm về.
Ngữ Kỳ nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng giận dữ, “Trước khi đại phu đến ngài mà dám bất tỉnh, ngài chết chắc!”
Cơ Mộc Phong tằng hắng một cáu, có lẽ là không có sức lực, hắn chậm rãi giật giật môi, làm ra một khẩu hình với nàng, “...Xin lỗi.”
Tựa như trong chớp mắt ngắn ngủi lại tựa như đã trôi qua rất lâu, Cơ Mộc Phong chậm rãi xốc lên mí mắt nặng nề, đầu óc chưa kịp kết nối với ký ức trước khi hôn mê nên ngỡ ngàng trong phút chốc.
Trong phòng ấm áp tràn ngập mùi hương ngào ngạt thanh nhã, gần như xua tan mùi thuốc trong quá khứ, hắn khó khăn định chống người dậy, nhưng cơn đau từ vết thương ở bụng khiến hai tay hắn mềm nhũn, vô lực đổ xuống giường.
“Bây giờ ngài biết đau chưa?”
Cơ Mộc Phong từ từ xoay đầu lại, thanh âm khàn khàn của người vừa tỉnh lại từ hôn mê, “Công chúa? Sao người còn...”
Ngữ Kỳ nhíu mày không khách khí cắt ngang lời hắn, “Ngài cho rằng đây là phòng của ai?” Tầm mắt của nàng miễn cưỡng chuyển lên người Vệ Kiển đứng trong bóng tối, giọng nói trào phúng, “Nhờ thuộc hạ ngài tự ý quyết định, hôm nay chỗ ở của bôn cung đã bị ngài chiếm.”
Vệ Kiển nhắm mắt làm ngơ từ trong góc đi ra, trầm mặc đi đến trước giường nâng Cơ Mộc Phong dậy.
Ngữ Kỳ rất có phong phạm của Bình Dương công chúa hừ lạnh một tiếng, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Cơ Mộc Phong ho khan một cái, nhìn bóng lưng của nàng cất giọng khàn khàn, “...Người đi đâu vậy?”
Ngữ Kỳ dừng bước chân, không quay đầu lạnh lùng nói, “Bổn cung có khả năng đi đâu? Từ trong ra ngoài Chu Lam các đều là người của ngài.”
Hắn suy yếu nở nụ cười, lại dùng một giọng bá đạo hiếm thấy nói, “Vậy ở lại đây.” Giọng khàn khàn như lớp vải khô khốc ma sát với nhau.
“Ngài đang ra lệnh cho bổn cung?” Ngữ Kỳ xoay mạnh người, giận tái mặt, “Ngài giam lỏng bổn cung còn chưa đủ còn muốn ra oai trước mặt bổn cung?”
Hắn ôn nhu cười, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, “Đầu ta đau.”
Ngữ Kỳ không phản ứng kịp, mở to hai mắt nhìn, “Cái gì?”
Mi mắt dày lẳng lặng rủ xuống, thanh âm thật thấp, “Đầu rất đau, vết thương cũng rất đau...Mở miệng lâu cổ họng cũng đau.” Dừng lại một chút, hắn chậm rãi ngước nhìn nàng, ánh mắt vô tội, “...Ta rất khó chịu.”
Trầm mặc một lát, Ngữ Kỳ rời mắt, “...Tự ngài đâm, liên quan gì đến bổn cung?” Mặc dù nói không chút khách khí nhưng dưới chân vẫn do dự vòng lại, rồi làm như rất bất đắc dĩ đi đến bên giường.
Hắn không phản bác nửa câu, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng.
Đứng vững ở bên giường, Ngữ Kỳ liếc nhìn Vệ Kiển đang đứng một bên, “Ngươi lui xuống, bổn cung không muốn nhìn thấy ngươi.”
Vệ Kiển vẫn không nhúc nhích cho đến khi Cơ Mộc Phong gật đầu mới mặt không thay đổi lui ra ngoài.
Ngữ Kỳ lúc này mới cúi đầu nhìn hắn, “Đau đầu, vết thương đau, cổ họng cũng đau?”
Hắn vẫn cười tủm tỉm như cũ, có lẽ vì vừa mới tỉnh lại nên có pha chút giọng mũi mơ hồ.
Ngữ Kỳ tức giận ngồi xuống bên giường, lườm hắn một cái, “Nếu bị thương ngài còn cười làm gì?”
Hắn vẫn cười, lại còn cười vô cùng thỏa mãn, cánh tay do mất máu quá nhiều mà lộ vẻ trắng xanh từ trong tay áo bằng gấm chậm rãi nâng lên đưa về phía nàng.
Ngữ Kỳ theo dõi tay hắn trong chốc lát tuy gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng vẫn cầm tay hắn, cố ý dùng giọng điệu chê bai, “...Sự việc thật sự đúng là nhiều.”
Hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng, dán lên gò má lạnh lẽo của mình, bên môi mang theo ý cười, “Như vậy liền hết đau.”
“...” Ngữ Kỳ im lặng nhìn hắn nửa ngày, thực sự không nhịn được nói, “Huynh có cảm thấy huynh rất buồn nôn hay không?”
Hắn không nói gì chỉ nhìn nàng rồi cười.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cơ đại nhân theo đuổi muội tử quả thật khiến ta bội phục!
Ngữ Kỳ cũng bày tỏ sự đồng tình, đồng thời chuẩn bị đem kỹ năng mới học được này áp dụng lên các nhân vật phản diện sau!