Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 97: Chương 97: Nam phụ bị hủy dung (8)




Bởi vì trời càng ngày càng lạnh, hơn nữa loại thuốc mà mấy ngày trước Kỳ công tử hạ có tính hàn, cho nên dù sau đó đã uống thuốc giải, nhưng dường như vẫn còn một luồng hàn khí ở trong cơ thể cô. Cô đã vài lần dùng nội lực ép ra, nhưng không ép ra hết, cô dứt khoát không quan tâm đến nó nữa, chỉ gọi đệ tử mở một cánh cửa ra, sau đó treo một tấm rèm thật dày lên, ngăn không cho gió lạnh thổi vào.

Lúc tay chân bị lạnh nên tắm nhiều hơn để làm thông mạch máu, có điều suối nước nóng ở hơi xa, trên đường tới đó gió lạnh luồn qua y phục rất khó chịu, nên không cần phiền phức như vậy, chỉ cho người đem bồn tắm thích hợp mang đến dùng.

Lúc hai đệ tử mang bồn tắm cao hơn nửa người vào, Bùi Thiếu Uyên cũng theo bọn họ đi vào, thấy cảnh này có chút xấu hổ, đang định xoay người rời đi thì bị Ngữ Kỳ gọi lại.

Cô vẫy tay cho người lui ra, làm như không thấy vẻ mặt của hắn, vừa thoải mái đi ra sau tấm bình phong, vừa lạnh nhạt nói: “ Trên giường có hai quyển chép tay của Nhâm giáo chủ, ghi lại những tâm đắc của ngài, nếu ngươi cảm thấy hứng thú có thể nhìn xem.”

Võ học tâm đắc của giáo chủ trước đương nhiên là có sự hấp dẫn rất lớn đói với Bùi Thiếu Uyên, hắn chần chờ một lát cuối cùng vẫn ở lại.

Tiếng nước tí tách ngắt quãng truyền đến từ phía sau bình phong, mới đầu hắn cứ như đang ngồi trên bàn chông, nhưng sau khi bắt đầu xem hai cuốn sổ, cuối cùng cũng quên bản thân đang ở nơi nào, sau đó vô thức nằm lên giường, ngay cả tiếng nước dừng lúc nào cũng không biết.

Sau khi Ngữ Kỳ lau khô cơ thể, tùy tiện choàng một lớp áo ngoài rồi vòng qua tấm bình phong đi ra, đã thấy Bùi Thiếu Uyên không gò bó đứng một bên, mà “ vượt quy tắc” nằm trên giường, cầm quyển sổ chép tay đọc rất hăng say, ngay cả tiếng bước chân của cô cũng không nhận ra, dường như đã rơi vào trầm tư.

Cô cũng không tới làm phiền hắn, chỉ vòng qua một bên tiện tay rót một chén trà uống, suy nghĩ một lát, lại rót một chén khác đặt ở trên bàn con gần bên Bùi Thiếu Uyên.

m thanh này cuối cùng cũng làm Bùi Thiếu Uyên phục hồi lại tinh thần, hắn lập tức ý thức được mình còn chưa hỏi đã nằm trên giường người ta là chuyện vô cùng thất lễ, vội vàng định đứng lên, đã bị cánh tay của cô đặt lên vai.

Nhìn như nhấn nhẹ một cái, nhưng bên trong lại mang theo ít nội lực, hắn giãy ra không được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hơi ngây ra.

Cô rất thích mặc áo choàng màu trắng, hôm nay lại hiếm thấy ngoại lệ cả mặc bộ áo choàng gấm đem tuyền còn là trang phục của nam tử, mái tóc đen như mực rối tung phủ trên bờ vai làm ướt một mảng, làm nổi bật khuôn mặt bình thường vốn đã trắng của cô lại càng giống ngọc thạch, rất có hương vị đẹp bất phân nam nữ.

Thấy hắn nhìn, cô lười biếng nở nụ cười, tức thì buông lỏng nội lực trong tay, đẩy vai hắn một chút: “ Ngươi nằm bên trong đi, để ta nằm chỗ này.”

Bùi Thiếu Uyên im lặng một hồi, nhớ lại cô mấy ngày nay cũng không có hành động gì quá đáng, nếu phản ứng quá mức ngược lại có vẻ như mình hơi đen tối, vì thế cũng ngoan ngoãn nằm vào bên trong, chừa lại cho cô một chỗ rộng rãi.

Chỉ là vừa làm xong hắn lập tức hối hận, lúc cô nằm xuống, trên người mang theo mùi hương thoang thoảng của thảo dược gội đầu, vị giáo chủ này không coi trọng lễ tiết chút nào, lúc lau tóc khuỷu tay liên tục cọ xát qua lồng ngực của hắn, phía sau đã bị tường chắn, hắn muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ một lát sau khuôn mặt hắn đã hơi ửng hồng, cả người cứng ngắc giống như tảng đá.

Vốn nghĩ lần này khó có thể thoát ra được, ai ngờ cô lau tóc một hồi thì ngừng lại, đặt khăn qua một bên, bước xuống giường không biết làm gì. Bùi Thiếu Uyên cũng không nghĩ nhiều, thừa dịp cơ hội tốt lập tức nhảy xuống giường, lùi lại bốn năm bước mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngữ Kỳ phải đi mặc thêm ít quần áo, mặc dù lúc nãy đã tắm qua nước nóng, nhưng mặc một lớp áo vẫn có chút lạnh, chờ cô tùy tiện mặc xong áo khoác lông chồn đen đi ra, đã thấy vị Bùi công tử kia giống như con thỏ bị hoảng sợ đứng cách xa rồi.

Cô hơi buồn cười liếc xéo hắn một cái, cũng không vạch trần hắn, cười khanh khách lại dùng tay che miệng nhìn hắn. Bình thường thì thôi, mà lúc này tóc cô còn ướt, khuôn mặt lại bị hơi nóng làm cho ửng hồng, nhìn thế nào cũng không ra thể thống gì, mà giờ phút này hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng, thật sự quá mức ái muội..

Bùi Thiếu Uyên bị cô nhìn một lúc, ca khuôn mặt như đã bị đốt đỏ, mặt nạ cũng không giấu được. Hắn cảm thấy ngay cả tai của mình cũng bị đỏ, suýt nữa đã quay đầu bỏ chạy.

Ngữ Kỳ thấy hắn như vậy, biết không thể chọc hắn thêm nữa, sau đó mỉm cười, xoay người ngồi lên giường, nói tránh đi: “ Thời tiết đã dần trở lạnh rồi, mấy hôm trước có người mang đến mấy tấm da cáo da chồn tốt nhất, lát nữa ta cho người cầm qua đấy, ngươi dùng làm khăn choàng, hay may quần áo, áo khoác cũng đều được.” Sau khi nói xong chính cô cũng có chút khó chịu, rõ ràng nội dung rất bình thường, nhưng nghe sao giống như lão gia nhà giàu đang ra oai với tiểu thiếp vậy. Đáng ra nên cho người im lặng mang qua, cần gì chính mình mở miệng, giống như cô đang cần một câu cảm ơn của hắn vậy.

Có điều cô đã luyện được da mặt dày rồi, cô xấu hổ một hồi rồi làm như không có chuyên gì, vuốt xe chiếc áo bằng lông chồn đen trên người, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Bùi Thiếu Uyên dù sao cũng là công tử thế gia, lúc này sắc mặt bình thường đứng một chỗ, cũng không cảm thấy hoảng hốt. Ngữ Kỳ thở phào, người này ngoại trừ đôi khi quá chú trọng lễ tiết nam nữ ở bên ngoài, những lúc khác hầu như vẫn có phong cách đại gia, cũng đủ trầm ổn giữ được bình tĩnh, không giống một số người dễ dàng nổi nóng, ngươi muốn coi trọng hắn đều hao công tốn sức.

Nếu đổi lại là một đệ tử thông thường, cho dù khuôn mặt có đẹp đi chăng nữa, cũng không thể mang khí thể của một thế gia công tử đến tận xương tủy được, nếu muốn tặng cho hắn một món đồ hiếm lạ gì đó trước hết còn phải nghĩ xem hắn có mắt nhìn đồ không đã, cho dù có mắt nhìn thì cũng bị hoảng sợ. Còn với vị Bùi công tử này thì không cần nghĩ nhiều, người ta từ nhỏ đến lớn đã dùng đồ tốt, nhìn cũng đã quen mắt, đưa cho hắn vật hiếm lạ gì hắn cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ đúng quy củ tiếp nhận.

Có điều chuyện này cũng rất chán, những đệ tử khác dùng một ít đồ quý giá thôi đã cực kỳ vui vẻ rồi, còn vị này có thấy những đồ tốt, muốn tặng cho hắn để hắn để tâm, cảm ơn gì đó cũng cần phải tốn công động não suy nghĩ.

Ngữ Kỳ suy nghĩ một lúc, xoay người nhấn vào cơ quan khó nhìn thấy được ở bên giường, nghe “két” một tiếng, trên vách tường mở ra một ngăn tối, cô vươn tay cầm quyển công pháp Nguyên Dương ra, vẫy tay ra hiệu hắn lại đây.

Bùi Thiếu Uyên thấy cô không e ngại mở cơ quan trước mặt mình, trong lòng phức tạp. Trong lúc bản thân mình còn khoảng cách, cô lại đối với hắn không trốn tránh, không dối gạt, luôn tin tưởng hắn, thực ra làm cho hắn trong lòng rất hổ thẹn.

Hắn chần chừ một lát mới đi đến, còn chưa đứng lại đã bị nhét vào một quyển sách, hắn vừa cúi đầu nhìn bìa sách ngây người một lát.

Nguyên Dương công pháp, do Hữu hộ pháp đời thứ sáu ma giáo trong sáu ma giáo viết, được xem như là một trong những công pháp nổi trội nhất, vậy mà cứ vậy đưa cho hắn. Cho dù là môn phái lớn của Trung Nguyên, đối với công pháp bậc thượng đảng này cũng chỉ có truyền cho chưởng môn các đời, không tùy tiện truyền cho người khác.

Ngữ Kỳ nhìn nét mặt hắn đã biết món quà này đã đưa đúng rồi, ánh mắt cũng vui vẻ, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay hắn: “Luyện cho tốt, đừng để cho người khác nói người bổn tọa tự mình dạy dỗ đến ngay cả tên minh chủ gà mờ cũng không giết được.”

Bùi Thiếu Uyên im lặng chốc lát, nâng tay dứt khoát ôm quyền: “ Vâng!”

Nụ cười nơi khóe miệng của Ngữ Kỳ càng sâu hơn, miễn cưỡng dựa ra phía sau, ra hiệu cho hắn ngồi xuống bên cạnh cô.

Bùi Thiếu Uyên chần chờ một lát, dù sao cũng bị khó dễ, chỉ đành chậm rãi ngồi xuống, bởi vì hai người ngồi quá sát, lưng của hắn ưỡn lên thẳng tắp, cơ thể cũng hơi cứng ngắc.

Cô có chút buồn cười, có lòng muốn hắn thư giãn một chút, đành tùy tiện hỏi: “Còn chưa hỏi qua, ngươi thích ăn gì?”

Vấn đề này nếu là trưởng bối trong nhà hay là bạn bè hỏi thì còn được tự nhiên, nhưng từ miệng cô hỏi, Bùi Thiếu Uyên lại không cảm thấy được sự thân thiết, mà ngạc nhiên nhiều hơn. Hắn định cứng rắn trả lời một câu “Không có gì đặc biệt” nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến Kỳ công tử phản bội kia, trong lòng không khỏi có chút đồng cảm với cô, mà câu nói “ Giáo chủ mặc dù tội ác tày trời, nhưng đối với chúng ta cũng không tệ” hiện ra trong đầu hắn vô cùng rõ ràng, trong phút chốc lòng hắn hơi phức tạp.

Đứng đầu một giáo phái, xung quanh lại có những thiếu niên xinh đẹp, nhìn có vẻ cực kỳ mĩ mãn, nhưng nói cho cùng... cô thật ra chỉ là một người cô đơn, cho dù có đối xử tốt với thuộc hạ thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng khó tìm được một người thật lòng.

Im lặng một lúc sau, Bùi Thiếu có phần mềm lòng đồng thời cũng hơi buông lỏng đề phòng, khẽ nói: “Lúc trước cũng không có gì đặc biệt, chỉ là...” Hắn dừng một chút, nhắm mắt lại: “ chỉ là bây giờ hơi nhớ canh cá của mẫu thân nấu.” Chuyện như vậy không nhắc đến thì thôi, một khi nhắc đến, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Giang Nam nhiều sông, nước trong cá mập, canh cá óng bạc nóng hổi vừa tươi mới vừa ngọt, trước kia cứ hai ba ngày lại có trên bàn ăn, bây giờ xa xôi nhớ lại cứ ngỡ đã là kiếp trước...

Thấy hắn như thế, Ngữ Kỳ đầu tiên là có chút đồng cảm, tiếp theo là vui vẻ. Bùi Thiếu Uyên này ngày thường giống như một khối sắt cứng rắn, cô không nghĩ tới thuận miệng hỏi một câu lại có thể hỏi ra được điểm đột phá này. Lúc trước cho dù cô có là Chu U Vương quyết đoán đốt lửa để giành chư hầu, cũng không biết làm sao để có thể giành được nụ cười của Bao Tự mặt lạnh Bùi Thiếu Uyên, nay cơ hội tốt ngay trước mắt, cô tất nhiên phải bắt lấy.

Cô khẽ cười, đặt tay lên bàn tay hắn: “ Muốn ăn cá thì cứ nói sớm với bổn tọa là được, cũng không phải...” Vốn dĩ cô còn đang định ra vẻ ngang ngược nói “cũng không phải là chuyện to tát gì” nhưng đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện.

Nơi này không phải là Giang Nam, không có nhiều sông lớn sông nhỏ, nguồn nước duy nhất chính là nguồn nước lạnh từ vực băng Cao Nguyên.

Nhưng nụ cười của cô chỉ cứng ngắc trong chớp mắt, sau đó lại trở lại vẻ ung dung: “ Bổn tọa nhớ cá tuyết của Thiên Sơn cũng giống như vậy, thịt mềm vị lại tươi mới, chỉ có điều dưới nước băng lại khó sống. Thế nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta khởi hành, chẳng qua đi khoảng một ngày mới đến được đỉnh Thiên Sơn. Đúng rồi, còn phải mang thêm hai đệ tử hầu hạ để nướng cá...”

Bùi Thiếu Uyên kinh ngạc nhìn cô: “ Hả?”

Hắn chẳng qua chỉ nói một câu vậy thôi, sao mà đã phát triển đến mức cần huy động lực lượng đến vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.