Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 34: Chương 34: Nhân Vật Phản Diện Là Bác Sĩ (End)




Sau ngày đó, Cố Quân Lăng giống như đang trốn tránh Ngữ Kỳ, mỗi ngày đều tăng ca, thời điểm về nhà đã nửa đêm, về nhà cũng ở trong phòng đóng kín cửa, cái bảng đen không bị bỏ bẵng hồi lâu một lần nữa lại có công dụng, trở thành công cụ truyền thông giữa hai người.

Tất nhiên Ngữ Kỳ biết kết quả sẽ như thế này, cô rất bình tĩnh, chẳng qua là khi anh thường xuyên tăng ca ở bệnh viện thì cô đến bệnh viện tìm anh, cô cũng cố ý dậy sớm ngồi ở phòng khách đợi anh ra.

Theo lệ cũ cô đi đến trường rồi về nhà, như thể không có chuyện gì trôi qua trong một tuần. Vì cô rất rõ, tại thời điểm này nhất định phải cho anh nhiều thời gian suy nghĩ, khiến anh thật sự thấy rõ tình cảm của mình mới là lựa chọn chính xác nhất, nếu như ép anh quá nhiều chỉ đẩy anh rời khỏi mình.

Sau một tuần, Ngữ Kỳ đoán hẳn là anh đã đủ bình tĩnh, sau khi tan học cô trực tiếp lên xe bus đến bệnh viện.

Ai dè ở khoa cấp cứu tìm một vòng vẫn không thấy anh, khi Ngữ Kỳ đến bàn y tá hỏi mới biết mấy ngày nay do Cố Quân Lăng tiếp tục tăng ca và quên không ăn cơm, khiến chiều nay Cố Quân Lăng lại bị tụt huyết áp, giờ đang truyền dịch ở sảnh.

Ngữ Kỳ không nhịn được lắc đầu, một mặt đến sảnh truyền dịch một mặt xúc động mỗi một nhân vật phản diện đều có sức khỏe thật kém.

Thời điểm cô chạy đến hai mắt Cố Quân Lăng nhắm lại tựa lưng trên ghế màu xanh nhạt, lông mi dài và dày nhẹ nhàng che đi cặp mắt, sắc mặt tái nhợt gần giống như màu trắng của áo blouse trên người anh.

Vài ngày không gặp, anh giống như gầy đi không ít, gương mặt có chút hốc hác, đáy mắt lờ mờ vết thâm, nhìn vô cùng tiều tụy.

Suy cho cùng ở chung với nhau hai năm, nói không có chút đau lòng nào là nói dối, Ngữ Kỳ đứng tại chỗ nhìn anh trong chốc lát. Sau đó chậm rãi tới bên cạnh anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi: “Chú?”

Cố Quân Lăng chưa ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng cô gọi mặc dù vẫn xấu hổ, nhưng từ từ mở mắt ra, đôi mắt phượng dài hẹp đằng sau gọng kính màu vàng bình tĩnh và lạnh nhạt.

Ánh mắt Ngữ Kỳ chậm rãi dời xuống dưới, dừng trên mu bàn tay đang truyền dịch của anh – anh đang dùng một bàn tay khác ấn vào chỗ đó.

Cô nhẹ nhàng nhíu mày lại, nhìn nơi mà anh đang ấn: “Chú làm sao thế?”

Ánh mắt Cố Quân Lăng rời đi, quay mặt sang chỗ khác thản nhiên nói: “Mạch máu quá nhỏ, y tá tìm ven hai lần không được.”

Ngữ Kỳ rất tự nhiên thay cánh tay của anh, nghiêm túc giữ nơi anh đã ấn, hơi ngước mặt lên: “Ấn như thế này đúng không?”

Cố Quân Lăng dường như tránh tất cả các cơ hội đối diện với cô, nhìn cũng không nhìn liền “Ừ” một tiếng cho có lệ.

Ngữ Kỳ dùng ngón tay cái chăm chú ấn chỗ kim đâm, mặt khác bốn ngón tay còn lại từ từ dò vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng cầm bàn tay truyền dịch của anh hơi lạnh lẽo.

Sau mấy phút, Ngữ Kỳ đoán chỗ đâm kim không còn chảy máu nữa, thì từ từ buông tay ra, đứng dậy nhìn anh, giọng rất nhẹ nhàng và điềm đạm: “Chú, lời nói ngày đó của cháu là nguyên nhân khiến chú bối rối, cháu rất xin lỗi.”

Bác sĩ Cố mơ hồ “hừm” một tiếng, nhưng vẫn như cũ không quay đầu lại, anh yên lặng nhìn lưng ghế phía trước, ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không nhìn.

Ngữ Kỳ mỉm cười, anh càng trốn tránh, càng nói lên hy vọng của cô càng lớn. Nếu như không thích chút xíu nào, thì thẳng thắn từ chối là được, cần gì khiến bản thân mệt như vậy? Thật ra, ngần ngại và né tránh là do không nỡ buông tay.

Cô nghiêng người ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh anh, yên lặng một lát rồi từ từ nói: “Chú có thể coi như cháu chưa nói gì cả.” Dừng lại một chút, giọng nói có phần cô đơn: “Nếu như vậy chú sẽ không né tránh nói chuyện với con của con nữa.”

Nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ giải thích ‘Tôi không né tránh cháu chẳng qua công việc của tôi quá nhiều’, thế nhưng Cố Quân Lăng chưa bao giờ nói dối, cho nên anh chỉ im lặng.

Ngữ Kỳ yên lặng ngồi cùng anh một lúc, giống như quyết định buông tha vậy, khẽ thở dài, cô vô cùng hiểu, mở lời: “Cháu có thể tùy tiện tìm một nam sinh để kết giao.” Dừng một chút, cô quay mặt đi chỗ khác, chán nản nói: “Hy vọng làm như vậy có thể khiến chú yên tâm.”

Thực ra trong một vài tình huống, chiêu này của Trữ Thanh Thanh rất hữu dụng- Tìm một người thay thế khiến cho người đó thấy họ thân mật, có thể kích thích được cảm giác nguy cơ trong lòng đàn ông, cho nên bản thân sẽ đạt được mục đích.

Quả nhiên, khi Cố Quân Lăng nghe được câu đó lập tức xoay đầu lại, nhíu mày nói: “Ngữ Kỳ, tôi từng nói với cháu, cháu chưa trưởng thành…”

“Không nên yêu sớm, cháu hiểu.” Ngữ Kỳ kéo khóe miệng khô nở nụ cười: “Không cần lo lắng cho cháu, chú à, cho dù cùng một lúc kết giao với mười bạn nam, thành tích của cháu cũng không có tí giảm sút, hơn nữa cháu không có chút hứng thú nào với bọn họ.”

Cố Quân Lăng lại quay đầu trở lại, lần thứ hai rơi vào yên tĩnh. Mười đầu ngón tay anh đan chéo vào nhau để giữa trán, giống như rất mệt mỏi: “Ngữ Kỳ, cháu khiến tôi cảm thấy có lỗi với mẹ cháu.”

Ngữ Kỳ đưa tay nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của anh, khẽ nói: “Không, chú, những việc chú làm vì mẹ đã quá nhiều, là hai mẹ con cháu nợ chú.”

Nhưng Cố Quân Lăng giống như không nghe được điều cô nói, nhắm mắt từ từ nói: “Nếu như không phải do mấy năm nay ở một chỗ với tôi, cháu vốn dĩ nên giống mẹ cháu hồn nhiên và thoải mái như vậy…”

“Tiếp đó thì sao?” Ngữ Kỳ cắt ngang lời anh: “Cũng hồn nhiên và thoái mái yêu một người con trai, đi theo đằng sau mông người ta (ta thề là nguyên văn đó), rồi bỏ học để đi chơi ca hát và nhảy múa với hắn, sau đó mang thai con của hắn, cuối cùng bị bỏ rơi, một thân một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ, cứ như vậy lặp lại cuộc sống của mẹ đúng không?”

Cố Quân Lăng nghe vậy nhíu mày, nghiêm khắc nhìn cô nói: “Ngữ Kỳ, bà ấy là mẹ cháu.” Dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Bình thường tôi dạy cháu nói chuyện như thế nào?”

“Xin lỗi.” Cô cúi đầu.

Cố Quân Lăng thở dài: “Tôi không thể trơ mắt nhìn cháu giẫm lên vết xe đổ của mẹ, Ngữ Kỳ.” Anh trầm lặng trong chốc lát, lại có chút không yên lòng nhìn cô: “Thế nhưng, nếu như cháu thật sự có con của cậu học sinh nào đó…”

Ngữ Kỳ từ từ hỏi: “Thì sao?”

Cố Quân Lăng nhíu mày, cứ như vậy quay mặt đi chỗ khác: “Nếu như cháu nói muốn sinh đứa trẻ ra…” anh đưa tay đỡ trán, rất mệt mỏi: “Hãy đưa nó cho tôi, đừng giống mẹ cháu, một mình trốn tránh ở bên ngoài nuôi đứa trẻ, như vậy rất cực khổ.”

Nghe được anh nói như vậy, dù là Ngữ Kỳ cũng có chút sững sờ. Trầm lặng nửa ngày, cô nhẹ nhàng cười rộ lên: “Chú, chú giúp mẹ nuôi cháu sau này lại giúp cháu nuôi đứa nhỏ sao?” (Tập thể editor và beta-er bó tay với anh này rồi.)

Cố Quân Lăng nhíu mày một cái, có chút nghi ngờ nhìn về phía cô, anh không thể hiểu nổi làm sao cô có thể đùa giỡn vào lúc này. Do những năm qua lời nói và việc làm của cô luôn có chừng mực, chưa bao giờ có một tí nào vượt qua khuôn phép, thuần thục và chững chạc, về cơ bản không giống như con gái của Phương Uyển.

Ngữ Kỳ từ chỗ ngồi đứng dậy, nhẹ nhàng vươn tay đặt trên hai đầu gối của anh, ngửa mặt nhìn anh: “Chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra.” Lời nói của cô rất nhẹ nhàng và từ tốn: “Trừ khi đứa trẻ đó mang họ Cố.”

Với biệt danh bác sĩ Cố mặt lạnh, anh chưa bao giờ anh bị người khác trêu chọc ngay trước mặt như vậy, anh hơi ngỡ ngàng cúi đầu nhìn cô.

Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng xinh đẹp của anh, rất nghiêm túc hỏi: “Có thể cho em một cơ hội được không?”

Cố Quân Lăng nhíu mày, trong giờ phút này gọng kính vàng càng tăng thêm vẻ lạnh lùng cho anh, rất khó gần gũi, thế nhưng cô cũng không lùi bước, nhìn anh không chớp mắt.

Một lúc sau, Cố Quân Lăng khẽ thở dài: “Chờ đến thời điểm cháu thật sự hiểu mình cần gì rồi hãy nói, cháu còn quá nhỏ.”

“Hiện giờ em biết rõ mình cần gì.”

Bác sĩ Cố giơ tay bóp giữa chân mày: “Ít nhất là thêm hai năm nữa.”

Sau hai năm, Ngữ Kỳ đỗ đại học y tốt nhất của tỉnh, sau khi Cố Quân Lăng cầm thư trúng tuyển của cô thì trầm lặng rất lâu, ngay cả Ngữ Kỳ cũng cho là anh sẽ nói một câu kiểu như ‘Thêm hai năm nữa’ ,thì anh lại lắc đầu, từ từ cười thành tiếng.

Hiếm có dịp bác sĩ Cố cười, trong chớp mắt Ngữ Kỳ không tránh khỏi kinh ngạc, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.

Sau nửa ngày, Ngữ Kỳ cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở anh: “Hai năm trước, chú đã đáp ứng với cháu một việc.”

Cố Quân Lăng để giấy báo trúng tuyển xuống, nhìn về phía cô, thản nhiên gật đầu: “Tôi nhớ rõ.”

“Vậy nên có được không?”

Bác sĩ Cố nhìn bộ dạng lo được lo mất của cô, không chịu được nở nụ cười, chậm rãi gật đầu.

Đầu tiên Ngữ Kỳ sững sờ, sau khi phản ứng kịp mới lao vào ôm lấy hông anh, Cố Quân Lăng hơi lúng túng giơ cánh tay lên, hơi mất tự nhiên ôm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.