Ngữ Kỳ lập tức bỏ ý định đỡ Hàn Thiệu lên lầu, trực tiếp dẫn anh vào nhà vệ sinh ở lầu một.
Cô vốn định đi theo vào, anh lại không chút lưu tình nhốt cô ngoài cửa.
Quyết tâm
muốn đóng vai cô gái nhu thuận ngoan ngoãn, cho nên giờ phút này không
thể nghênh ngang xông vào như hai lần trước, Ngữ Kỳ đành phải im lặng
chờ ở bên ngoài.
Mười lăm
phút sau, bên trong vẫn không truyền ra bất kỳ âm thanh gì, quá yên tĩnh không giống ngày thường làm cho người ta cảm thấy bất an. Ngữ Kỳ do dự
một lúc rồi gõ cửa nhà vệ sinh, “Hàn tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ?”
Không ai trả lời, bên trong chỉ truyền ra tiếng nước nhỏ giọt tí ta tích tách. Ngữ
Kỳ không định đợi tiếp, cô quyết định rất nhanh: mở cửa đi vào. Vốn
tưởng rằng cô sẽ thấy cảnh nhân vật mục tiêu té xỉu ngã trên đất, kỳ
thật trong lòng cô hơi căng thẳng, nhưng sau khi thấy tình huống thật sự bên trong, trên mặt cô chỉ còn sự dở khóc dở cười không biết làm sao.
Hàn Thiệu
ngồi trên sàn nhà bằng gạch men sứ trắng tinh, trơn bóng trong nhà vệ
sinh, lưng dựa vào vách tường, đôi chân thon dài thoải mái cong lại, hai bàn tay khoát lên trên đầu gối. Cho dù tư thế thiếu lễ độ do anh làm ra vẫn mang vài phần tùy ý tao nhã. Anh ngẩn ngơ nhìn một chỗ, lông mi dài rủ xuống, đôi mắt xếch hẹp dài mờ mịt.
Ngữ Kỳ đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt anh, theo bản năng mở miệng nói một câu, “Hàn tiên sinh, ngài còn muốn ói nữa không?”
Hàn Thiệu
chớp chớp mắt, đôi mắt mờ mịt dần tụ lại một điểm. Anh bình tĩnh lạnh
nhạt từ từ chuyển tầm mắt qua người cô, như là nhận dạng, chốc lát sau
mới nói một câu lảng xẹt, “Đừng gọi tôi là Hàn tiên sinh.” Dừng một chút, anh hơi hờn giận trầm giọng nói, “Ai nấy đều gọi như vậy, các người đã thương lượng với nhau đúng không?”
Ngữ Kỳ thực
sự không biết phải nói gì, mặt bắt đầu đỏ lên. Sau khi ngẩn ra một chút, cô không cần chuẩn bị tâm lý, tự nhiên gọi một tiếng A Thiệu. Giọng nói nhẹ nhàng mà du dương, nhè nhẹ vô cùng thân thiết, khiến Hàn Thiệu vừa
nói ra câu oán giận trong nháy mắt phải ngẩn người.
“Em đỡ ngài trở về phòng nhé?” Cô nhân cơ hội hỏi một câu, hơn nữa không đợi anh trả lời đã tiến lên
muốn đỡ anh dậy, lại bị Hàn Thiệu dễ dàng tránh thoát. Anh xoa nhẹ cái
trán, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, “Tôi khó chịu.” Giọng anh hơi khàn khàn, như âm sắc tiếng đàn cello nổi tiếng, tao nhã trầm thấp.
Lúc như thế
này có thể tăng độ hảo cảm lên cao nhất, Ngữ Kỳ không hề mất kiên nhẫn,
thái độ hiền lành giống như nhân viên bán nhà, “Khó chịu ở đâu?”
Lần này Hàn Thiệu lại không nói gì, chỉ đưa tay để lên trán, mí mắt nhíu chặt.
Ngữ Kỳ im
lặng ngồi bên cạnh anh, như chú chó trung thành làm bạn bên người chủ
nhân. Sau một lúc, cô lặng lẽ giơ tay giúp anh ấn huyệt thái dương, xoa
nhẹ không lâu thì cổ tay cô bị anh nắm lấy.
Ngón tay
mảnh dẻ thon dài nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, Hàn Thiệu từ từ ngẩng đầu
nhìn cô. Lúc đầu Ngữ Kỳ dựa vào quá gần, vốn dĩ anh cúi đầu thì không
sao, giờ phút này anh vừa nhấc đầu lên khoảng cách giữa hai người gần
như là chóp mũi đối chóp mũi, gần đủ để lông mi chạm nhau.
Ngữ Kỳ không lui ra phía sau, mà lẳng lặng đối mặt với anh.
Trong đôi
mắt xếch đen kịt vốn chỉ là một mảnh tĩnh mịch, sau khi nhìn cô chăm chú một chút lại nổi lên ý cười. Hàn Thiệu tao nhã giơ tay nâng cằm cô, đôi mắt đen nhánh hẹp dài kia chớp chớp, nhỏ giọng ra lệnh, “Hát cho tôi nghe.”
“Cái gì?” Theo bản năng Ngữ Kỳ không khỏi lên tiếng hỏi lại, dưới loại tình huống này cho dù anh mệnh lệnh bảo cô hôn anh, cũng coi như là chuyện bình
thường, nhưng mà —— hát?
Hàn Thiệu say rượu đặc biệt khó đối phó, anh không nói gì, cũng không thúc giục, cứ yên lặng nhìn cô như vậy.
Ngữ Kỳ nhận
thua, sau khi xoay người đóng cửa nhà vệ sinh thì đơn giản hát cho anh
bài hát ru con. Bản thân là một nhân viên ưu tú, gần như có thể coi Ngữ
Kỳ là nhân tài toàn năng, cho dù là hát nghe qua cũng có vài phần hương
vị, mềm mại êm ái vô cùng dễ nghe.
Hát xong một bài, rốt cuộc Hàn Thiệu đồng ý trở về phòng với cô, nhưng mới vừa đi
đến lầu hai anh đã ngừng lại, không chịu bước lên trên.
Ngữ Kỳ đã
biết rõ khi Hàn lão gia say rượu có thể giày vò người khác đến thế nào,
cực kỳ bình tĩnh đứng một bên chờ anh nói ra yêu cầu tiếp theo.
Quả nhiên, Hàn Thiệu không vui cau mày, “Tôi muốn uống nước.”
Ngữ Kỳ vẫn
tốt tính như cũ đáp ứng, chạy chậm xuống nhà bếp dưới lầu rót cốc nước
ấm rồi bưng lên cho anh, trực tiếp đưa tới miệng anh.
Hàn Thiệu lại mơ mơ màng màng đẩy cốc nước ra, lạnh nhạt tò mò quan sát cô, “Cô là ai? Sao lại nghe lời như vậy?”
“…” Cô có thể chấp nhận tất cả, nhưng không thể chấp nhận bản thân hầu hạ anh
nửa ngày, anh lại không nhớ rõ cô là ai —— tư vị làm không công thật
không tốt. Ai ngờ cô vừa định mở miệng mạnh mẽ, dõng dạc nói ra tên bản
thân, Hàn Thiệu đã lui lại, tay vịn vào cầu thang nhìn cô mỉm cười, “Tôi đoán em là Tô Ngữ Kỳ.”
Sau khi sững sờ một lúc, Ngữ Kỳ cơ hồ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Cô chưa kịp nói gì, thì lại vang lên tiếng Hàn Thiệu trầm thấp dịu dàng mà rành mạch, mang theo một loại từ tính kỳ lạ, giọng điệu như đang cảm khái, “Chỉ có Ngữ Kỳ mới ngoan như thế.” Khi anh nói xong câu
đó thì dường như không còn chút sức lực nào, cơ thể vốn đang vịn trên
lan can từ từ trượt xuống, Ngữ Kỳ thở dài đỡ lấy anh.
Anh tựa hồ
đã ngủ thiếp đi, gần như dồn hơn nửa trọng lượng cơ thể đè lên người Ngữ Kỳ, cũng may gần đây cô thường xuyên rèn luyện tập thể thao, lảo đảo
nghiêng ngả đỡ anh lên lầu ba.
Thật vất vả
dìu anh lên giường, Ngữ Kỳ mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cam chịu số phận
giúp anh cởi nút áo thay đồ. Vừa giúp anh cởi áo vest, chưa cởi bỏ hết
cúc áo áo sơmi, cổ tay đã bị anh giữ chặt kéo một cái. Ngữ Kỳ không
phòng bị, bị anh lôi kéo trực tiếp ngã lên giường, vừa vặn áp vào trước
ngực anh.
Cô không
giãy dụa mà lẳng lặng nhìn anh. Áo sơmi của Hàn Thiệu đã mở hai cái cúc
áo, lộ ra xương quai xanh tinh tế, cổ áo mở rộng càng làm tôn lên cái cổ thon dài.
Anh tùy ý
duỗi cánh tay ôm cả người cô vào trong lòng. Cả khuôn mặt Ngữ Kỳ cơ hồ
chôn vào da thịt ấm áp trước ngực anh, chóp mũi hơi lạnh bị anh bao phủ
hoàn toàn. Nhưng mà hình như Hàn Thiệu không muốn làm gì cả, ngón tay
anh thon dài hơi lạnh vuốt dọc theo mái tóc đen của cô, như đang ôm một
sủng vật hình người vậy.
Ngữ Kỳ nhu thuận nằm trong lòng anh mặc anh động tay động chân, không có ý định giãy dụa.
Không biết qua bao lâu, Hàn Thiệu bỗng nhiên đẩy cô ra, nhanh chóng ôm chặt bụng, lông mi nhíu lại thật sâu.
Ngữ Kỳ vội vàng đứng lên, đỡ lấy cánh tay anh, “Làm sao vậy? Đau bao tử hả?”
Anh không
nói, nhưng mà sắc mặt tái xanh, cái trán vốn trơn bóng đã toát ra một
tầng mồ hôi lạnh mỏng, đôi mắt gắt gao đóng lại, như chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Bình thường đau bao tử sẽ không đau dữ dội như vậy —— cả người anh gần như co quắp, hai tay ép chặt lên bụng.
Ngữ Kỳ sợ
tới mức nhảy dựng lên, muốn giúp anh xoa một chút nhưng tay không chen
vào được, chỉ có thể vuốt dọc theo lưng anh, cố gắng giúp anh giảm bớt
đau đớn, “Gọi bác sĩ đi, hay là đi bệnh viện khám một chút?”
Sau một hồi
đau đớn kịch liệt, Hàn Thiệu gần tỉnh rượu. Cả người anh run nhè nhẹ,
nghe thấy lời của cô chỉ khó khăn lắc đầu, tiếng nói như nặn từ kẽ răng, “Không cần.”
“Có thể là co rút dạ dày, em đi lấy túi chườm nóng.” Vội vàng bỏ lại một câu, Ngữ Kỳ chân trần xuống giường định chạy xuống dưới lầu, lại bị Hàn Thiệu gọi lại.
“Không cần.” Giọng anh khàn khàn khô khốc, “Giúp tôi lấy ít thuốc là được, ở túi ngoài áo khoác.”
Vội vàng
xuống dưới, Ngữ Kỳ không kịp suy nghĩ, chạy như bay xuống lầu, ở cái giá áo cạnh cửa tìm được áo khoác ngoài của anh, từ túi áo bên phải lấy ra
một bình thuốc.
Theo bản năng cô liếc mắt nhìn tên thuốc —— Ginsen oside Rh2.
Động tác chạy lên lầu lập tức ngừng lại, Ngữ Kỳ hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Ginsen oside Rh2, tên gọi khác là thuốc giữ mệnh. Rất lâu trước kia cô từng tiếp xúc với một nhân vật phản diện mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn đầu, loại
thuốc này có công hiệu chống khối u.
Nếu vậy, Hàn Thiệu thì sao?