Cậu bé mờ mịt nhìn về phía khoảng không phía trước, “Ai?”
Ngữ Kỳ chần chờ một lát, đang định mở miệng thì người đàn ông trung niên
đối diện đi tới bên này, ông ta thô lỗ kéo tóc người mẹ, không thương
tiếc chút nào giống như kéo một cái bao tải bình thường lôi cô tới đây.
Trong tình huống này, mặc dù biết đối phương không nhìn thấy mình, nhưng Ngữ
Kỳ vẫn không khỏi cảm thấy có phần khẩn trương, theo bản năng cô ôm chặt cậu bé trong lòng, lùi về sau.
Khi người đàn ông cách bọn họ vẻn
vẹn hai bước chân, giọng Nhan Bộ Thanh đột ngột vang lên trong đầu cô,
mang theo điệu bộ trào phúng, “Tôi nghĩ cô biết, thế giới này được tạo nên từ trí nhớ của tôi —— vô luận cô làm gì cũng thành công cốc mà thôi.”
Dĩ nhiên Ngữ Kỳ biết điểm này, nhưng mục tiêu của cô không phải thay đổi
quá khứ mà là thay đổi hiện tại. Giải thích dễ hiểu là mọi điều cô làm
mặc dù có nguyên nhân đồng tình với cậu bé này bên trong, nhưng quan
trọng hơn là để Nhan Bộ Thanh hiện tại xem —— tựa như một nhân viên phải cố gắng hoàn thành công việc của mình nhưng thời điểm ông chủ đi thị
sát sẽ biểu hiện càng thêm tích cực.
Bởi vậy cô ôm cậu bé vào lòng để bảo vệ như trước, không lùi bước. Sắc mặt gã hung ác càng lúc càng
gần, mà cô chầm chậm ngẩng đầu, hướng về phía Nhan Bộ Thanh vừa đứng,
khẽ thỉnh cầu, “Giúp chúng tôi.”
Nhan Bộ Thanh nhíu mày, yên lặng nhìn cô, trầm tư một lúc rồi chậm rãi giơ tay lên ——
Trong nháy mắt cánh tay người đàn ông vươn về phía cậu bé dừng lại, cảnh
tượng xung quanh phân giải trong tích tắc rồi tổ hợp lai, giây lát sau
biến thành một phong cảnh khác.
Không còn ở phòng khách lầu một âm u, mà là căn phòng bên trái trên lầu hai, cửa phòng khóa chặt.
Sắc trời nặng nề và đen tối, ánh nắng tối tăm xuyên qua cửa sổ thủy tinh
lẳng lặng chiếu vào sàn gỗ xỉn màu, thấm đẫm bầu không khí có phần áp
lực.
Người mẹ trẻ không ở đây, chỉ có Nhan Bộ Thanh nho nhỏ trong
căn phòng trống rỗng, ôm hai đầu gối ngồi trên giường, im lặng nhìn ra
ngoài cửa sổ ngẩn người.
Cậu không hoạt bát, sáng sủa hay hướng
ngoại như bạn đồng trang lứa, mặc dù lúc này trên người cậu không có hơi thở lạnh như băng, nhớp nháp làm cho người ta không khoẻ, nhưng cũng
chẳng có bao nhiêu sức sống. Không khí im lặng mà trầm lắng, như một con rối bằng gỗ xinh đẹp, tinh xảo nhưng không có linh hồn.
Vô luận
là bây giờ hay trước đây, vẻ bề ngoài của cậu không có điểm nào để soi
mói, nhưng tương phản, khi đối diện với ánh mắt hắn sẽ cho người ta cảm
giác khó chịu —— đôi mắt hắn xinh đẹp như đá vỏ chai (1) thượng đẳng,
nhưng ánh mắt lại vô hồn, mang theo tử khí.
(1) Đá vỏ chai (tên tiếng Anh: Obsidian) là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
Chẳng sợ một giây trước bạn còn vui vẻ nhưng tiếp xúc với đôi mắt hắn trống
rỗng, vô thần thì lập tức sẽ cảm thấy cực kì áp bách.
Ngữ Kỳ đứng cách giường nửa bước, nhìn hắn một lúc rồi theo bản năng quay đầu nhìn cửa sổ.
Hiện tại cửa sổ vẫn nguyên vẹn, trong dự kiến, cô thấy Nhan Bộ Thanh cao gầy đứng bên cạnh mình. Mặt hắn không biểu cảm nhìn bản thân ngồi trên
giường, bình tĩnh như đang nhìn một người xa lạ không hề liên quan,
giống buổi tối bão táp kia, hắn nhìn mẹ mình đi xa.
Bầu trời nặng
nề càng ngày càng u ám, hơn nữa bắt đầu có mưa nhỏ tí ta tí tách, bên
ngoài cửa sổ thủy tinh lấm tấm vệt nước. Trong tiếng mưa rơi rất nhỏ,
trong phòng càng thêm tĩnh mịch và áp lực.
Cậu bé từ từ trèo xuống giường, đôi chân trần bước trên sàn gỗ lạnh lẽo, đến gần cửa sổ, kiễng mũi chân chạm vào cửa sổ.
Nhìn động tác của cậu, Ngữ Kỳ không nhịn được mở miệng hỏi Nhan Bộ Thanh bên người, “Cậu bé làm gì thế?” Dừng một chút, ý thức được xưng hô như thế không chính xác, vì thế cô sửa miệng, “Anh định làm gì thế?”
Nhan Bộ Thanh liếc cô, thản nhiên trả lời, “Nó muốn mở cửa sổ.”
Vừa dứt lời, cửa sổ bị cậu bé tóc đen kia đẩy ra, trong nháy mắt cơn gió
lành lạnh thổi vào trong, mang theo hạt mưa lây phây phả vào mặt và hơi
thở lạnh lùng.
Ngữ Kỳ nhíu mày, không lo lắng hắn hành động kỳ lạ nữa, mà nhanh chân tiến lên, đóng cửa sổ lại, tránh mưa gió hắt vào.
Cậu bé đang trông thấy cửa sổ tự đóng thì sững sờ trong giây lát, sau đó
cậu nhìn thấy bóng dáng Ngữ Kỳ qua cửa sổ thủy tinh, hơi nhíu mi, ngẩng
mặt xem cô, trầm mặc một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi, “Chị là hồn ma à?”
Cô ngẩn ngơ, không biết trả lời như thế nào, cuối cùng bất đắc dĩ nói, “Đừng đi chân trần đứng trên sàn, dễ cảm lạnh.”
Cậu bé nghe vậy hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen xinh đẹp trống rỗng nhìn cô,
không nói lời nào. Nói thật, tư thế này của cậu hơi quỷ dị, bị cậu nhìn
chằm chằm như vậy cũng không phải chuyện thoải mái.
Theo bản năng Ngữ Kỳ tùy tiện tìm một đề tài, “Mẹ em đâu?” Vừa dứt lời cô lập tức nhận ra không nên hỏi câu này, đáng tiếc muốn sửa miệng thì đã chậm.
Cậu bé dường như không nghe thấy cô hỏi cái gì, mà tự nói, “Chị đến dẫn em đi, thật không?”
“Hả?” Ngữ Kỳ ngô nghê.
Cậu bé lại tiến lên từng bước, “Mẹ từng nói, chỉ khi chúng ta đến giây phút giải thoát khỏi thế giới này,
chúng ta sẽ nhìn thấy một số thứ người khác không nhìn thấy.”
Ngữ Kỳ chẳng tức giận vì mình biến thành “thứ” gì đó, chỉ là cô cảm thấy có chút khó chịu. Một đứa trẻ con bình thường làm gì có quan điểm ‘Tử vong chính là giải thoát’ hả?
Cô khẽ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt cậu, “Như vậy cái anh bên kia kìa? Em nhìn thấy anh ấy không?” Cô chỉ nơi Nhan Bộ Thanh đứng.
Cậu bé nghi hoặc quay đầu đi, trên mặt rõ ràng mờ mịt, “Cái gì?”
Ngữ Kỳ ngẩn người, chưa kịp nói gì thêm tình cảnh trước mắt một lần nữa
chuyển hoán, cảnh vật xung quanh sụp đổ rồi tổ hợp, trong quá trình đó,
cô nghe giọng Nhan Bộ Thanh vang lên trong đầu mình.
“Nó không nhìn thấy tôi.”
Hắn vừa dứt lời, cảnh sắc trước mắt khôi phục rõ ràng.
Là đêm mưa to tầm tã lần trước cô nhìn thấy, cô thấy người mẹ trẻ co rúm ở góc sô pha, im lặng như một xác chết.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng sấm trầm thấp, một cơn gió mạnh thổi
tới, thổi cửa gỗ mở toang, rầm một tiếng, đập vào tủ giầy bên cạnh, phát ra tiếng động không nhỏ. Người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này cô
mới phát hiện hóa ra cửa đang mở.
Hình như cô không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới ý thức được điều này có ý nghĩa cái gì, chậm rãi bò từ sô pha dậy.
Cô đi về phía trước vài bước, rồi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng cầu
thang, trên mặt hiện ra thần sắc do dự, nhưng một lát sau dường như đã
hạ quyết tâm, cô chạy vụt ra ngoài cửa, giữa cơn mưa to như bão táp, cô
nghiêng ngả chạy về phía rừng cây.
Theo bản năng Ngữ Kỳ muốn ngăn
cản cô ta, nhưng sau khi chạy vài bước, cô mới ý thức được vào thời khắc này nên làm một chuyện khác quan trọng hơn.
Cô bỗng dưng dừng lại, sau đó xoay người vội vàng chạy lên cầu thang.
Thời điểm lướt qua người Nhan Bộ Thanh, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, “Cô làm gì vậy?”
Ngữ Kỳ liếc hắn một cái, biết bây giờ lãng phí thời gian giải thích không
phải cử chỉ sáng suốt, vì thế cô không nói một lời mà giãy khỏi tay hắn, vọt tới lầu hai, tiện tay cầm một cái ghế rắn chắc, bắt đầu phá cửa.
May mắn cửa gỗ không quá chắc chắn, dưới sự cố gắng của cô rất nhanh nó lung lay sắp đổ, có điều chỗ ổ khóa vẫn còn vững chãi.
Ngữ Kỳ nhíu nhíu mày, lùi ra sau mấy thước, sau đó chạy mấy bước lấy đà, tiếp theo mượn quán tính đạp mạnh lên cửa một cái.
Cửa gỗ bung ra, ầm một tiếng, đổ sập trên mặt đất, Ngữ Kỳ vọt vào trong,
túm lấy tay chàng trai tóc đen đang kinh ngạc, kéo cậu chạy ra ngoài.
Thật không may, bọn họ vừa vọt tới lầu một thì chạm mặt người đàn ông trung
niên trở về từ bên ngoài, cả người ông ta ướt đẫm đứng trong phòng
khách, hai mắt âm trầm từ từ đảo qua làm cho người ta không tự chủ được
cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.