...
Ngay lúc ngực Phó Khinh Hàn bị xuyên thủng đó...
Lời nguyền được hóa giải.
Bầu trời đầy tro tàn tan biến trong nháy mắt, âm khí lạnh lẽo phảng phất cũng rút đi như thuỷ triều, Tây cung vốn đã sụp đổ thành phế tích yên lặng mà đột ngột ngoi lên từ mặt đất, khôi phục dáng vẻ huy hoàng chói lọi vốn có.
Dòng máu tươi ào ạt chảy ra trước ngực Phó Khinh Hàn, cũng chậm rãi quay ngược trở về.
Cùng lúc đó, Ngữ Kỳ cũng đã hoàn thành phần lớn việc phục chế số liệu, nên liền chậm rãi mở mắt ra.
Lúc Phó Khinh Hàn tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trên chiếc giường gỗ khắc hoa trong Tây cung kia.
Hắn mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh nắng mùa thu từ từ chiếu vào mặt, ấm áp đến mức khiến cho người ta kinh ngạc. Mà trong không gian ấm áp đó, trong những tia sáng vàng chói lọi ấy, có một cô gái mặt mày thanh lệ ngồi ở mép giường, nghiêng đầu mỉm cười với hắn.
Ngữ Kỳ hơi cúi xuống, dịu dàng nói bên tai hắn, “Trên đời này mãi mãi không có việc gì là không thể đâu, phu quân.”
* Hắn từng cho rằng đời này hắn không thể yêu bất kỳ ai, nhưng sự xuất hiện của nàng lại...
... Lại khiến tất cả đều trở nên có thể *