Sau ngày đó, Ngữ Kỳ vẫn kéo anh ta đi “Ngu liệu”, cô cảm thấy anh ta cảm thấy cả ngày ở trong phòng bệnh rất buồn chán. Về phương diện khác cô muốn anh ta tiếp xúc nhiều người hơn, coi như làm một phương pháp tiến hành tâm lý trị liệu theo cách xã giao.
Có điều Thích Trạch không hổ là Thích Trạch chỉ vài lần dùng miệng lưỡi cay độc, anh ta đã đắc tội một đống người, khiến cho Ngữ Kỳ không dám dẫn anh ta đi phòng sinh hoạt. Cô sợ chỉ cần lơ là một chút anh ta sẽ bị đám bệnh nhân đó hội đồng đến chết. Không phải nói đùa, ánh mắt của họ nhìn anh ta như thể nhìn một tên vô liên sỉ cường X vợ mình, hận không thể cho anh ta vào bao tải mà hung hăng đập một trận.
Có thể làm người căm hận như thế, cô rất nể phục anh ta.
Thích Trạch lại khôi phục lại cuộc sống tù túng như trước của anh ta, Ngữ Kỳ ngoài việc tán gẫu với anh ta vài câu thì không có việc gì khác, đành đi theo Thích Hân khảo sát xung quanh.
Cô làm như vậy không phải vì mục đích cá nhân muốn tấn công, lại càng không phải vì muộn chia rẽ tình cảm nam nữ chính, mà là để tìm ra nguyên nhân vì sao bệnh của Thích Trạch lại xuất hiện khi ở Mĩ. Ở phương diện này, cô không có tin tức, đành phải đến chỗ Thích Hân, ngầm đi theo anh điều tra.
Ngữ Kỳ nói một chút ý nghĩ của mình với Thích Hân, bác sĩ ôn hoà trẻ tuổi này rất cảm động, ngượng ngùng, nói anh mong cô để ý Thích Trạch hơn. Không nghĩ rằng cô tốt bụng như vậy, rồi cảm ơn cô.
Ngữ Kỳ đành mỉm cười khách khí với anh. Hai người khác sáo xong thì Thích Hân mới vào vấn đề chính.
Thì ra năm đó. Anh cũng thắc mắc vấn đề này, nhiều lần hỏi thăm cũng biết Thích Trạch về nước thì gặp chuyện, nhưng không nặng đến mức mắc chứng hoang tưởng. Ngay cả như vậy, anh cũng nói những chuyện mình biết cho cô.
Một ít chuyện vụn vặt cô nghe được đều bỏ qua, song có một việc làm cho cô có ấn tượng sâu sắc vô cùng.
Việc này nói lên rằng: Thích Trạch sau khi tốt nghiệp đai học Brown, được giáo sư Anderson anh ta vẫn sùng bái nhận làm trợ thủ, phụ trách công tác nghiên cứu với ông. Bình thường, ngoại trừ tiến hành nghiên cứu hạng mục thì bọn họ ngẫu nhiên sẽ làm về tai hoạ địa chất, có khi chuyên gia cũng sẽ bị phái đi đến những nơi xảy ra động đất để bàn bạc phương án giải quyết.
Mà có một lần, bọn họ đến vùng Z đang liên tục xảy ra động đất nhẹ để phân tích. Những chuyên gia trên phương diện này thảo luận cùng anh ta. Kết luận là: động đất này không nguy hiểm, năng lượng hủy diệt đã bị giải phóng bởi những trận động đất nhẹ này, vậy nên mọi người không cần hoảng sợ.
Trên thực tế, khu Z bị vây bởi dải địa chấn thường xuyên hoạt động. Nếu mỗi lần động đất nhẹ đều phải cảnh báo vậy đương nhiên sẽ khiến người ta khủng hoảng. Như vậy bọn họ kết luận “Không nguy hiểm, không cần khủng hoảng” là một việc bình thường.
Nhưng không may, một tuần sau khi công bố kết luận, khu Z bị chấn động cấp 6.8
Bởi vì chuẩn đoán không chính xác mà làm cho nhiều nhân viên thương vong, tài sản tổn thất, lần đó cả nhóm chuyên gia đều bị tố cáo tội giết người, phải bồi thường tiền cho người sống sót. Tuy rằng phần đông học giả gửi thư chỉ trích việc này, việc tố cáo vẫn bị hủy bỏ.
Tuy rằng chuyện này thực sự mang đến cho nhóm chuyên gia áp lực rất lớn, nhưng Thích Hân vẫn cho rằng Thích Trạch không thể sinh ra tinh thần có vấn đề. Dù sao lúc ấy làm trợ thủ cho Anderson, không cần gánh vác nhiều trách nhiệm.
Phân tích của Thích Hân có vẻ như chính xác, Ngữ Kỳ im lặng một lát rồi theo bản năng hỏi tình hình Anderson sau vụ kia.
Thích Hân nói ông ấy không lâu sau đó đã về hưu, sở nghiên cứu sau đó không lâu cũng giải tán, Bởi vậy, theo lý mà nói Thích Trạch về nước là hợp lý, không có gì khả nghi.
Xem ra việc này tạm thời không tìm ra chỗ bất thường, Ngữ Kỳ vừa định đứng dậy thì Thích Hân cười với cô, chân thành nói: “Y tá Cố, mấy ngày nay cảm ơn cô đã chăm sóc anh tôi. Nói ra thật xấu hổ, tôi làm em mà thời gian chăm anh không bằng cô...”
Nửa câu trước còn khác khí, nửa câu sau cô không biết trả lời ra sao, đành không lên tiếng, chỉ cười.
“Thực ra trước kia tinh thần anh ấy không tốt, thường xuyên khó ngủ, cảm xúc nôn nóng, không muốn ăn, không phấn chấn. Tôi lo lắng cho anh, anh từ chối phối hợp trị liệu, uống thuốc không khả thi. Làm một thầy thuốc, nhưng không làm sao để giải quyết bệnh tình cho anh mình, thực sự là vô dụng.”
Thích Hân cười bất đắc dĩ ôn hoà mà yếu ớt, con ngươi đen sau cặp kính nhợt nhạt đầy lo lắng. Tuy rằng nói về anh mình, song giọng nói của anh như một người cha.
Ngữ Kỳ im lặng một lát, không khỏi nhẹ giọng an ủi nói, “Anh ta hiện tại tốt hơn nhiều...... Ít nhất không mất ngủ.”
Dừng một chút, cô mỉm cười trêu chọc nói, “Lần trước anh ta còn giấu đồ ăn vặt, xem ra cũng không như chán ăn.”
So với Thích Trạch, Thích Hân quả nhiên dễ chọc cười hơn. Anh lắc đầu: “Tôi có chút ghen tị với cô, y tá Cố, từ khi yêu Hạ Mạch Mạch, tôi với anh bất hòa...Hiện tại nghe cô nói vậy, tôi thấy anh tôi có cảm tình tốt với cô”
Nói là nói như vậy, nhưng tốt thì có thể làm gì chứ?
Cô chỉ mới đến hai tháng, mà bọn họ là anh em, lớn lên với nhau, máu mủ tình thâm. Cho dù ở mặt ngoài, hiện tại Thích Trạch thân với cô hơn, nhưng hơn mười năm là anh em, tình nghĩa không phải chuyện đùa. Thái độ Thích Trạch lãnh đạm xuất phát từ việc nghi ngờ Hạ Mạch Mạch, có lẽ còn bao gồm sự không được tín nhiệm mà sinh ra cáu kỉnh.
Nhưng dùng một ví dụ cũ rích để so sánh, nếu một ngày cô và Thích Hân đồng thời rơi xuống nước, Thích Trạch sẽ không do dự cứu Thích Hân, đưa em lên bờ. Nói không chừng còn do dự xem có nên mạo hiểm cứu cô không.
“Đúng rồi, tôi thấy đêm mai cô phải trực” Thích Hân bỗng nhiên nhớ ra gì đó “ Không về nhà sao?”
Ngữ Kỳ còn nghi hoặc vì sao hỏi câu này, mãi mới nhơ ra mai là Trung thu, trong viện chỉ chừa lại một nửa số y tá.
Cô cười, dựa theo tư liệu về thân phận Cố Ngữ Kỳ, đáp “ Ở nhà dù ngày nghỉ cũng không có gì làm.” Dừng chút, cô cười láu lỉnh nói thêm một câu: “Tôi còn có thể lấy thêm chút tiền tăng ca.”
Thích hân gật gật đầu, mỉm cười nói, “Ngày mai tôi không thể ở lại tăng ca, cô có thể giúp tôi chăm sóc Thích Trạch.”
Ngày lễ nào cũng có ý nghĩa riêng, Ngày Trung thu là ngày người ta cần bữa cơm đòan viên. Bởi vậy, cho dù là bệnh viện, người nhà đều có thể đưa họ về.
Nghe lời nói của Thích Hân như muốn Thích Trạch ở lại. Ngữ Kỳ có chút khó hiểu nhìn anh: “Anh không định đưa anh ta về nhà sao?”
Bác sĩ trẻ tuổi bất đắc dĩ nhún vai: “Anh ấy không muốn. Bởi vì chuyện Hạ Mạch Mạch, anh ấy dỗi tôi, cho dù tết âm lịch cũng không về. Vì vậy, nhiều năm rồi chúng tôi chưa từng tụ họp.”
Xác thực việc mà cái tên ngây thơ kia có thể làm ra, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dù từ chối về nhà với Thích Hân, nhưng anh ta ở đây trong cái ngày người người đoàn viên này,không thấy cô đơn sao?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Ngữ Kỳ không mở miệng nói mấy lời ngu xuẩn kiểu như “Tôi giúp anh khuyên nhủ anh ấy“. Cô rất rõ ràng bản thân đối với anh ta chưa đến mức ấy, thực hiển nhiên đây là thủ đoạn mà tên kia dùng để chia rẽ Thích Hân và Hạ Mạch Mạch. Cô có thể thành công khuyên anh ta tiến hành trị liệu, không khả năng khuyên anh ta dừng đối phó Hạ Mạch Mạch.
Nói đi cũng phải nói lại, người như Thích Trạch, tích cách như nhân vật trong tiểu thuyết giả tưởng. Với EQ của anh ta, chưa chắc đã hiểu ý nghĩa thật sự của tết đoàn viên,nói không chừng anh ta còn không thấy cô đơn lẻ loi. Dù sao cô cũng không tưởng tượng được Thích Trạch khi tâm tình lạnh lẽo như tuyết sẽ ra sao.
Vô luận như thế nào, Trung thu vẫn đến đúng hạn.
Di động không ngừng rung, tin nhắn chúc phúc dồn dập, giống như thiên quân vạn mã tiến vào. Nhưng mở ra thì nội dung tương tự nhau, một đám chữ nghĩa lạnh như băng,không có cảm giác ấm áp. Đương nhiên, cô không phải là Cố Ngữ Kỳ chân chính, bởi vậy tin nhắn ấy không ảnh hưởng gì đến cô.
Dù sao cũng có thể áp dụng với Thích Trạch, cô có thể soạn tin nhắn chúc phúc.
Công tác đầu chấm dứt, ở hành lang, Ngữ Kỳ tuần tra một vòng, bệnh nhân đều đã nghỉ ngơi, liền mang bánh Thích Hân để lại đến cho Thích Trạch.
Cô vốn nghĩ rằng anh ta sẽ cao quý lãnh diễm mà đọc tạp chí khoa học địa chất của anh ta, dựa vào chỉ số thông minh vượt xa người bình thường của anh ta để đi du lịch trong biến cả tri thức mệnh mông không người biết đến của riêng anh ta. Nhưng hôm nay, khi cô mở cửa bước vào lại phát hiện cả người anh ta đã rúc trong lớp chăn bông dày cộm, chỉ mở mắt nhìn trần nhà, không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Ngữ Kỳ đi qua, ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu nhìn về phía anh ta, cười mà như không, nói, “Trần nhà có gì à?”
Cô vốn tưởng rằng ít nhất anh ta sẽ bực bội một chút, nhưng anh ta lại cũng không thèm nhìn tới cô, bình tĩnh nói, “Cô có biết hiệu ứng trần nhà không?”
Hoàn toàn không ngờ sẽ được hỏi như vậy, Ngữ Kỳ sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì?”
Anh ta cười một tiếng, miễn cưỡng đưa mắt nhìn cô. Tuy rằng là tư thế ngửa đầu, nhưng vẻ mặt của anh ta lại cao cao tại thương tựa như thần phật nhìn xuống đám người thường ngu xuẩn.
Loại cảm giác quen thuộc này khiến Ngữ Kỳ biết anh ta lại bắt đầu giảng đạo lý, vì thế không đổi tư thái nhìn anh ta.
Qủa nhiên, giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng chỉ điểm: “Trong phạm trù lý học, hiệu ứng trần nhà thường gặp phải trong cuộc thử nghiệm do mức độ biến có xu hướng hiện tượng hoàn hảo, do phạm vi chỉ số phản ứng là không đủ lớn, nơi cư trú phản ứng kết quả ở đầu quy mô chỉ số, do đó, chỉ số giá trị bị tổn thất. “
Ngữ Kỳ thấy khả năng lý giải cùng học tập của mình là dạng số một số hai. Nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy mình đang ở trong sương mù. Im lặng một lát, cô mỉm cười một chút, giả bộ đã hiểu: “Thì ra là vậy.”
“Cô đã hiểu?” Anh ta liếc nhìn cô, hoài nghi hỏi.
Cô dời tầm mắt, châm trước trả lời, “Rất đơn giản......”
Anh ta dùng vẻ mặt “Tôi biết cô đang nói dối, cô không thể gạt được tôi” nhìn cô, biểu tình nghiêm túc như giáo viên chủ nhiệm đang nhìn học trò trốn học.
Cho dù là Ngữ Kỳ, dưới ánh mắt khiển trách cũng lúng túng,vội ho một tiếng, nhìn anh ta cười nói, “...... Tôi mang bánh trung thu đến.”
Hành vi nịnh hót lấy lòng để nói sang chuyện khác này cũng không có hiệu quả. Anh ta không thèm bố thí cho chiếc bánh trung thu được đóng gói tỷ mỉ trong tay cô một cái liếc mắt, chỉ nhìn chằm chằm cô:“ Cô cho rằng rất đơn giản, vậy nói thứ xem có cách nào có thể giải quyết vấn đề này?”
Khóe miệng cứng ngắc, nhưng rất nhanh, diễn viên Ngữ Kỳ liền khôi phục vẻ mặt sáng lạn mỉm cười, vô cùng khéo léo trả lời: “Tôi có một ít ý nghĩ, nhưng tạm thời không nghĩ tới phương án giải quyết đầy đủ.” Dừng một chút, cô lại bỡn cợt bỏ thêm một câu,“– như vậy Thích giáo sư dạy tôi được không?”
Kỳ thực, dựa theo kinh nghiệm tiếp xúc lâu ngày, khi anh ta muốn khoe chỉ số thông minh cô quyết không cổ vũ như vậy...Không xoay người bước đi là tốt rồi, nhưng hôm nay Thích Trạch đáng thương ở đây, cô vẫn quyết định thuận theo ý anh ta, làm một chiếc là điểm tô cho bông hoa hồng, làm nền cho một thiên tài ngu ngốc.
Kỳ thật tới một mức độ nào đó mà nói, Thích Trạch là một người rất dễ lấy lòng. Dù câu cô nói nửa thật nửa giả, anh ta cũng như con mèo được vuốt lông, đắc ý cao ngạo nhìn cô, ra vẻ rụt rè, vuốt cằm, có chút kiên nhẫn nói: “Kể từ khi có hiệu lực trần cản trở các biến phụ thuộc vào các biến độc lập phản ánh chính xác hiệu quả, khi lựa chọn một chỉ số về các nỗ lực để tránh và phương pháp thông thường là. Cố gắng đầu tiên để tránh những phản ứng cực đoan bởi thiết kế thí nghiệm, và sau đó cố gắng để vượt qua các bài kiểm tra một số lượng nhỏ các đối tượng trước để kiểm tra phản ứng của họ để hoạt động nhiệm vụ. Nếu phạm vi phản ứng thử nghiệm gần đỉnh hoặc đáy của chỉ số, sau đó công việc thử nghiệm sẽ cần điều chỉnh. “
Ngữ Kỳ đã cố gắng buộc mình im lặng, kiên nhẫn nghe anh ta nói đống lý luận buồn ngủ này, thế nhưng thấy dường như anh ta sẽ hao thao bất tuyệt, cô vội vàng ngắt lời anh ta: “Thích Trạch! Anh không thấy trăng hôm nay đặc biệt tròn sao?”
So với bánh trung thu vừa rồi, đề tài này thành công dẫn dắt sự chú ý của anh ta, chẳng qua cái giá phải trả là chỉ số thông minh của cô.
Lần này, người không biết thưởng thức như Thích Trạch cũng bình luận một câu: “Hôm nay là Trung thu, không cần nói với tôi là cô không biết.”
“......” Cô im lặng một lát, áp dụng chiến lược mặt không cảm xúc nói, “Đúng vậy, tôi mới ý thức được điều này –”
Biểu tình Thích Trạch như ngưng lại, anh ta hơi kinh ngạc nhìn cô, như nhìn con tinh tinh trong vườn hay đại loại vậy: “Tôi nói giỡn với cô thôi. Thì ra cô thực sự đến giờ mới biết?”
Ngữ Kỳ nhìn anh ta hồi lâu, miễn cưỡng nói ra một câu, vì tinh thần mệt mỏi nên thanh âm cũng không rõ: “Thực ra tôi nói đùa anh.” Dừng một chút, cô nhanh chóng mỉm cười.
Anh ta nhìn cô không thay đổi vẻ mặt, không,có lẽ có,chỉ là ít vô cùng...Dùng ví dụ vừa rồi giải thích, vẻ mặt anh ta như nhìn “tinh tinh trong vườn bách thú chạy ra” nay lại “rõ ràng là tinh tinh nhưng lại giả thành mèo”
Ngữ Kỳ cảm thấy mặt mình dường như đã biến đổi, hiện tại không còn gì,chỉ có thể hiện vẻ vô cảm. Sau đó, dưới ánh mắt kiên trì của anh ta, cô nhận thua,nói: “Được rồi...Thực sự tôi không để ý.” Dừng lại, cô nói thêm: “Cảm ơn anh nhắc nhở”
Thích giáo sư vừa lòng, bởi vậy anh ta buông tha cô, lựa chọn một đề tài khác: “Thích Hân đâu?”
Ngữ kỳ sửng sốt, theo bản năng nói: “Anh ta về nhà rồi, làm sao vậy?”
Nói ra câu ấy, sắc mặt Thích Trạch trầm hẳn, cả hơi thở cũng vậy, giống như mây trắng bỗng chốc trở thành mưa rào có sấm chớp.
Lúc này cô mới ý thức được, vừa rồi anh ta không nhìn tập san, không nhìn cửa sổ, ngẩn người nhìn trần nhà, có lẽ là chờ đợi ai đó. Anh ta đợi người kia đến, chờ người ấy nói một câu: “Chúng ta về nhà đi“. Hoặc là cho dù anh ta không tha thứ vụ Hạ Mạch Mạch, song anh ta cũng mong chờ câu nói “Trung thu vui vẻ”
Tuy rằng việc mờivề nhà đón Trung thu bị từ chối cũng có cùng kết quả với việc không được mời, nhưng đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trường hợp thứ nhất có nghĩa là có người luôn chờ anh, còn trường hợp sau lại có nghĩa rằng anh không có chỗ nào để đi nữa.
Ngữ Kỳ chỉ biết há miệng thở dốc, chuẩn bị nói lời an ủi. Nhưng Thích Trạch lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm, thản nhiên quay mặt ra chỗ khác, dường như không để ý “ừ” một tiếng, ngữ điệu bình tĩnh, có chút lạnh lùng.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, phủ lên sườn mặt anh ta, làm nổi bật khuôn mặt như miếng băng mỏng lạnh lùng thanh dật, chỉ có cái nhếch mép kia là để lộ ra một ít cảm xúc chân thật.
Ngữ kỳ không biết vì sao có chút mềm lòng, cô nhìn anh ta một lát, chần chờ nói, “Cần một cái ôm sao?”