Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 88: Chương 88: Nhân vật phản diện tâm thần (17)




Đằng sau cánh cửa, Thích Trạch đang nói chyện với giáo sư Anderson ở tận bên kia đại dương, không lâu sau, anh đã hiểu rõ mọi chuyện. Tất cả những âm mưu, ý xấu của người khác mà anh ta rất tin tưởng, chưa bao giờ nghi ngờ kỳ thật chưa từng tồn tại. Sự thật là anh ta mắc bệnh hoang tưởng. Mấy năm trời, anh ta tự mình lừa mình.

Đúng, anh ta tin tưởng, không chỉ bởi giáo sư Anderson mà còn có người phụ trách sở nghiên cứu đã ra mặt giải thích sáng tỏ. Giáo sư Anderson lại là người anh ta tin cậy nhất, sùng bái nhất. Thích Trạch nghi ngờ chính mình cũng sẽ không bao giờ hoài nghi ông ấy.

Bằng chỉ số thông minh của Thích Trạch, chỉ cần anh ta có thể hoài nghi tất cả những thứ này thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra rất nhiều sơ hở, rất nhiều chỗ không hợp lý trong sự vọng tưởng ấy. Anh ta sẽ ý thức được, không hề có âm mưu, không có sát ý, chỉ có một ảo giác chân thật kéo dài.

Đương nhiên, ý thức được chuyện này không có nghĩa là anh ta sẽ khỏi hẳn. Rất nhiều người bị mắc chứng hoang tưởng có thể ý thức được mình bị hoang tưởng, nhưng bọn họ lại không thể khống chế bản thân, bọn họ vẫn hoài nghi tất cả. Thứ có thể khống chế loại cảm xúc lo âu này, chỉ có thuốc và ý chí của chính người bệnh. Có điều đây là chuyện có thể nghĩ sau.

Hiện tại, điều cần quan tâm là Thích Trạch có thể chịu đựng được cú sock khi mà tất cả những điều đã từng vô cùng tin tưởng bị phủ nhận trong nháy mắt hay không.

Đến khi thấy trong phòng dã hoàn toàn yên tĩnh, Ngữ Kỳ vẫn đứng ngời một lát sau đó mới mở cửa bước vào.

Hôm nay trời nhiều mây không có nắng, phòng bệnh cũng u ám tối tắm, Thích Trạch vẫn nắm chặt điện thoại của cô, cuộc gọi vẫn chưa được kết thúc. Màn hình di động vẫn sáng, con số chỉ thời gian trên đó vẫn không ngừng tăng lên.

Ánh mắt bị tóc mái lộn xộn che khuất, người ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh ta. Ngữ Kỳ ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng lấy di động trong tay anh ta đưa lên tai nghe, dùng một ngữ điệu không thật chuẩn nhưng lại rất bình tĩnh nói một câu tiếng Anh “ Cảm ơn ngài, ngài Anderson.”

Nói xong cô đang định cúp điện thoại nhưng đột nhiên giáo sư Anderson bên đầu dây kia lại mở miệng, giọng nói ôn hòa khàn khàn.

“Quên mất không hỏi cô, cô là bạn gái của cậu ấy sao?”

Cô ngẩn ra “Không, tôi là hộ sĩ của anh ấy.”

“Ô, cô là một hộ sĩ rất có trách nhiệm, gặp được cô là may mắn của cậu ấy.” Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói “Thích Trạch là học sinh thông mình nhất mà toi từng dẫn dắt, tôi vẫn luôn rất tự hào về cậu ấy...Mong cô chăm sóc tốt cho cậu ấy, cho cậu ấy thêm một chút thời gian. Mặt khác, mong cô đừng trách tôi nhiều lời. Biểu hiện của cậu ấy có chút ngu ngốc nhưng nếu cô đồng ý cho cậu ấy một cơ hội, cậu ấy nhất định sẽ là một người chồng tốt.”

“...Tôi sẽ, ngài Anderson...Mong ngài yên tâm.”

Ngữ Kỳ liếc mắt nhìn Thích Trạch, anh ta đang cúi đầu nhìn ngón tay của mình, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

Cô cảm thấy có chút lo lắng, khẽ gọi tên anh ta.

Không nhận được bất cứ tín hiệu nào đáp lại, Ngữ Kỳ dừng một lát, đưa tay vén mái tóc đen của anh ta lên, cẩn thận nhìn anh ta.

Đôi đồng tử đen láy kia giờ phút này bình tĩnh không chút gợn sóng tựa như biển đêm yên tĩnh, không một tiếng động, làm người ta cảm thấy vô cùng bất an.

Cô kéo tay anh ta, dò hỏi: “Thích Trạch?”

Một lúc sau, anh ta mới chậm chạp ngước mắt nhìn cô, động tác chần chờ chậm rãi, trong đôi mắt đen láy đã mất đi cái kiêu ngạo tự đắc bình thường, chỉ còn sự ảm đạm trầm lắng như thể có gì đó trong đôi mắt kia đã bị vô tình dập tắt.

Ngữ Kỳ giật mình cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh ta “Anh vẫn ổn chứ?”

Anh kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên mở miệng, giọng nói cũng chần chờ “Những việc đó chưa từng xảy ra, chưa từng có...Hạ Mạch Mạch không phải là người do sở nghiên cứu kia phái tới, không có ai muốn giết tôi...Giáo sư nói đúng...Tại sao trước giờ tôi không hề nhận ra, tôi căn bản không nhớ chút gì về hạng mục, không thể nhớ nổi một chút sô liệu thí nghệm nào...Thích Hân nói đúng...” Anh ta gục đầu xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói dần dần nhỏ đi “...Tôi có vấn đề tinh thần, các người vẫn đúng, tôi không bình thường...”

“Anh vẫn luôn tự lừa anh mà thôi...Chúng ta ai cũng lừa gạt chính mình. Anh không biết sao? Kẻ lừa đảo lớn nhất trên đời chính là bản thân minh.” Cô vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn màu đen của anh ta, giọng nói mèm mỏng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ “Chúng ta vẫn luôn tự cho là chúng ta không thích đứa bạn lắm miệng ngồi cùng bàn, chúng ta luôn tự cho là chúng ta đủ kiên cường đến mức không cần ai bên cạnh...Kỳ thật đều là tự lừa mình dối người, việc này không phải là vấn đề to tát...Anh thấy đấy, không phải anh đã nhận ra rồi đó sao?”

Thích Trạch vẫn không ngẩng đầu lên, anh ta dường như không hề nghe thấy cô đang nói gì, chỉ khẽ lẩm bẩm “...Tôi vẫn luôn cho rằng tôi sẽ không mắc sai lầm, nhưng không phải vậy...Bọn họ nhất định đang rất đắc ý...Bọn họ nói đúng, Thích Trạch là một kẻ điên...”

Tình huống lúc này có vẻ như đã rơi vào trường hợp xấu nhất. Thích Trạch kiêu ngạo đắc ý trong quá khứ đã không còn, anh ta đã đánh mất sự tự tin, bát đầu không ngừng phủ định khả năng của bản thân.

Ngữ Kỳ nhíu mày, đến gần anh ta, anh ta không hề phát hiện ra. Cô vươn tay, thong thả nhưng kiên quyết kéo mặt anh ta ra khỏi lòng bàn tay, im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt đen nặng nề kia “Thích Trạch, anh hãy nghe tôi nói, ai cũng đã từng mắc sai lầm, cho dù là thiên tài kiệt xuất cũng không thể vĩnh viễn không có sai lầm, điều quan trọng là có thể nhìn nhận rõ xem mình đã sai ở đâu sau đó tránh lặp lại....

Còn những lời nói khiếm nhã của những người đó, anh không cần để ý, cả đời của bọn họ chỉ có thể tầm thường vô vị, vĩnh viễn không thể trở thành bậc học giả người người kính ngưỡng, Nhưng anh không giống bọn họ, Thích Trạch, không ai có thể nghi ngờ tài năng của anh, trong lòng tôi anh vẫn luôn là một thiên tài, quá khứ là thiên tài, hiện tại cũng là một thiên tài, tương lãi vẫn là một thiên tài...

Hoang tưởng không phải là căn bệnh đáng xấu hổ, chỉ là một loại bệnh bình thường mà thôi, giống như cảm mạo, phát sốt, anh không phải xấu hổ vì nó, nó không thể thay đổi khả năng của anh...Vừa nãy, thầy giáo cửa anh, vị địa chất gia đứng đầu đầu thế giới kia đã nói với tôi, anh là học trò thông minh nhất của ông ấy, ông ấy tự hào vì anh...Thích Trạch, ông ấy vẫn luôn xem anh là đệ tử xuất sắc nhất của mình, ông ấy vẫn luôn tự hào vì anh....

Anh đừng làm ông ấy thất vọng, anh tỉnh lại đi, thẳng thắn đối mặt với đánh giá và kỳ vọng của ông ấy...Anh làm được, anh biết Jonh Nahs chứ? Ông là người đã đạt giải Nobel kinh tế năm 199, nhưng ông còn mắc chứng tâm thần phân liệt vô cùng nghiêm trọng...Nhưng cuối cùng ông ấy cũng có thể vượt qua bệnh tật, tiếp tục tập trung nghiên cứu toán học...Nếu ông ấy có thể làm được, vậy anh cũng có thể làm được.

Bằng thiên phú của anh, tài năng của anh, anh nhất định sẽ trở thành một vị học giả không hề thua kém giáo sư Anderson, lý luận cùng phát kiến của anh sẽ được lưu lại trong tất cả các bộ sách giáo khoa, các luận văn, các tập chí về địa chất. Người ta sẽ lấy tên của anh để đặt cho các danh từ địa chất, anh sẽ trở thành niềm tự hào của Thích Hân, niềm tự hào của giáo sư Anderson, niềm tự hào của đại học Browwn.”

Sau khi thao thao bất tuyệt không ngừng không nghỉ, Ngữ Kỳ từ từ buông tay anh ta ra, lại thấy anh ta cúi đầu, hàng mi dày lẳng lặng rũ xuống, như một tấm rèm che đi tất cả cảm xúc trong đôi mắt anh ta, chỉ có đường môi hơi nhếch lên tiết lộ ra chút tâm tình của anh ta.

Một lúc lâu sau, khi cô bắt đầu nghĩ rằng một tràng của mình không hề có tác dụng thì bỗng nghe thấy một tiếng “Tý tách” vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Có gì đó rơi xuống tấm chăn trắng như tuyết, cũng nhanh chóng lan ra, hóa thành một đóa bọt nước nhỏ.

Mảng trời ngoải cửa sổ nặng nề như thể bị người ta dùng loại chì sáp rất đậm vẽ loạn lên, gương mặt Thích Trạch chìm trong bóng tối lờ mờ không thể nhìn rõ, cô chỉ nhìn thấy yết hầu anh ta động đậy một chút, sau đó giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh ta vang lên “...Cảm ơn.”

Ngữ Kỳ cúi đầu, ánh mắt lướt qua hàng mi vẫn còn hơi nước nhìn xuống bàn tay anh ta đang cầm chăn, có lẽ do dùng sức quá mức mà các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.

Cô khẽ thở dài một tiếng, nâng tay áp lên hai má anh ta, nhẹ nhàng hôn lên trán, hôn lên ánh mắt của anh ta, dùng đầu ngón tay lau đi chất lỏng lạnh như băng nơi đuôi mắt của anh ta.

Không biết vì sao, anh ta đã không còn bài xích người khác tiếp xúc thân cận như trước nữa, nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ động tác của cô.

Một lúc sau, cô dang tay ôm lấy thắt lưng anh ta, nhẹ nhàng gác cằm lên vai anh ta, thì thầm “Anh có nhớ một vấn đề anh từng hỏi tôi hay không?...Bây giờ tôi sẽ trả lời anh, đáp án là...Suy đoán của anh là chính xác, tôi thật sự thích anh. Trước kia thích anh, hiện tại vẫn thích anh.”

Cô cảm thấy thân thể anh ta cứng đờ một thoáng sau đó lại thả lỏng, bên tai vang lên giọng nói nghẹn ngào của anh ta, không còn một chút ngạo mạn của trước đây, thậm chí còn có chút yếu ớt không dễ phát hiện...

“Cám ơn...Cám ơn cô.”

Anh ta trịnh trọng cảm ơn cô, chân thành tha thiết đến mức không còn giống cái tên Thích Trạch kiêu ngạo trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.