Dung Duệ đã tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, giàu có. Nhưng hắn chưa bao giờ thích một ai trong bọn họ.
Bởi vì cho
dù khách hàng là người nhã nhặn thế nào, thỉnh thoảng có lúc không chú ý sẽ vô tình biểu lộ sự kinh thường. Giống như loại thư sinh văn nhã thời xưa, cho dù hắn ta khâm phục dung mạo và tài nghệ một cô hoa khôi, đối
xử với cô ta niềm nở, nhưng trong tiềm thức hắn ta vẫn khinh thường loại con gái bán rẻ nhan sắc thế này.
Mà Tần Ngữ
Kỳ, mặc dù cô gái này tiến vào cuộc sống của hắn luôn mang vẻ lẳng lơ
không đứng đắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được, cô chưa từng xem thường
hắn, cô thật sự coi hắn như bạn bè bình thường để đối đãi.
Một cô gái
thế này, xinh đẹp, hài hước, có một chút tùy hứng của đại tiểu thư nhưng cực kỳ tôn trọng người khác, lúc cần ngang ngược thì rất ngang ngược,
lúc cần dịu dàng cũng rất thùy mị, kỳ thật thích cô là chuyện hiển
nhiên.
Cho dù buổi
chiều hôm đó không xảy ra chuyện gì, hắn nghĩ một ngày nào đó hắn cũng
sẽ yêu cô, tuy hắn biết rõ bản thân mình không xứng, bất kể là thân phận hay địa vị, hắn đều không xứng. Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm
lại là chuyện khác, người tỉnh táo lý trí đến mấy nhiều khi vẫn không
thể khống chế được tình cảm bản thân, Dung Duệ cũng vậy.
Khi bạn thật sự thích một người, bạn sẽ không tự giác bắt đầu để ý đến suy nghĩ của người đó dành cho mình.
Trước kia, ở trước mặt phụ nữ biểu hiện của hắn luôn thành thạo —— bởi vì hắn rất tự tin với sức hấp dẫn của bản thân, cho nên dù gặp phải khách hàng giàu
có nhưng khó tính, thái độ của hắn vẫn luôn lười biếng, không nóng không lạnh, chẳng hề cố gắng lấy lòng, chính vì thế sau lưng nhiều người
khách gọi hắn là ‘Nữ vương’.
Nhưng từ khi thích Ngữ Kỳ, hắn phát hiện ở trước mặt cô mình bắt đầu trở nên căng
thẳng —— hắn sợ mình không đủ sức hấp dẫn để thu hút cô, hắn sợ sẽ làm
sai chuyện gì khiến cô chán ghét, hắn sợ có một ngày cô sẽ cảm thấy hắn
đê tiện thấp hèn…
Lúc cuối tháng, khi hắn nhìn khoản tiền với những con số thiên văn chuyển vào tài khoản thì cảm giác này càng rõ ràng.
Rốt cuộc, hắn không thể chịu đựng tâm ý hoảng loạn như vậy nữa, trả lại toàn bộ tiền cho cô.
Ngữ Kỳ hơi thắc mắc nhìn tấm chi phiếu bị đưa trả lại trước mặt mình, ngẩng đầu cười với hắn, “Làm sao vậy? Anh muốn bỏ tôi tìm người chủ khác hả?”
Dung Duệ im
lặng một lúc rồi làm ra vẻ thoải mái miễn cưỡng cười một tiếng, cố gắng
kìm lại sự khẩn trương trong lòng, giả bộ không để ý đến ánh mắt của cô, “Tôi còn nhớ, cô nói nếu tôi suy nghĩ về đề nghị của cô, cô sẽ cầu hôn tôi đúng không?”
Nhiệm vụ đã hoàn thành, nên Ngữ Kỳ không nhịn được nổi lên tâm tư muốn trêu chọc hắn, “Thế anh nghĩ sao?”
Nụ cười hoàn mỹ ở khóe miệng Dung Duệ cứng ngắc, thật lâu sau, hắn gật đầu như bị ép phải thừa nhận việc gì sỉ nhục lắm, sau đó trốn tránh quay người đi.
Ngữ Kỳ xì một tiếng bật cười, tiến lên trước ôm lấy cánh tay hắn, “Vậy gả cho em đi, em cưới anh.”
Dung Duệ
không biết bản thân nên phản ứng như thế nào, cô nói như vậy hiển nhiên
là đồng ý, nhưng cách thức cô biểu đạt làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Thấy hắn vẫn không quay đầu lại, Ngữ Kỳ càng muốn cười, “Chuyện này không có gì phải xấu hổ, cái gọi là tu thành ngọc nhan sắc, bán cho nhà đế vương —— “
Dung Duệ không thể nhịn được nữa, “Tần Ngữ Kỳ!” Hắn có chút thẹn quá hóa giận. Nữ vương đã lâu không tức giận nay bùng
nổ, đôi mắt đen xinh đẹp mang theo khí thế sắc bén, Ngữ Kỳ thấy thế vội
vàng giơ cao hai tay tỏ vẻ đầu hàng.
Cô cười híp mắt ân hận nói, “Bệ hạ, nô tì biết sai rồi.”
“…” Dung Duệ nhìn cô một lúc, rốt cuộc buông tha, hơi mệt mỏi dựa lưng vào ghế sô pha, vẫy tay về phía cô, “Lại đây.”
Ngữ Kỳ ngẩn người, nghe lời đi qua, còn không quên trêu chọc hắn, “Bệ hạ có gì căn dặn?”
Dung Duệ im lặng, chỉ nhẹ nhàng giữ cằm cô, từ từ cúi đầu xuống hôn.
(2)
Sau khi kết
hôn, Ngữ Kỳ càng cảm thấy tính cách Dung Duệ giống loài mèo, đôi khi như quý tộc lãnh đạm cao ngạo, lúc cô đơn thì liên tục quấn lấy cô. Một câu tổng kết khái quát tính cách hắn là: Khi hắn không nhớ cô thì ẩn núp
rất xa, khi nhớ cô sẽ chạy đến trước mặt cô cọ xát, muốn làm cái gì thì
làm cái đó, tùy hứng không để bản thân chịu thiệt.
Thỉnh thoảng hắn sẽ ngây ngốc ở trong thư phòng cả ngày, từ sáng đến tối không nói
chuyện với ai, nhưng không phải vì tức giận hay mâu thuẫn, cãi nhau với
cô —— lúc đầu Ngữ Kỳ còn khẩn trương, nghĩ bản thân mình làm sai cái gì
để hắn mất lòng. Cô cố ý kiếm cớ lấy điểm tâm và hoa quả đi ngang qua
thư phòng, nhưng phát hiện hắn nên mỉm cười vẫn mỉm cười, không hề có
dấu hiệu tức giận.
Dù sao kỹ
năng biểu diễn của Dung Duệ không tồi, lúc đầu cô còn tưởng hắn đóng
kịch quá tốt, che giấu cảm xúc rất kỹ, nhưng về sau cô phát hiện không
phải như vậy —— bởi vì ngày hôm sau hắn không còn bộ dáng lười biếng như hôm trước, làm cái gì cũng cười tủm tỉm sán vào người cô —— mà quan
trọng nhất là, giọng nói và vẻ mặt của hắn đều có vẻ thật lòng, không hề mất tự nhiên.
Từ sau lần
đó cô không để ý đến sự xa lánh đột ngột của hắn nữa, kỳ thật đây không
phải chuyện gì xấu —— cho dù là đôi tình nhân thân mật nhất cũng cần có
không gian riêng tư của mình, nếu một ngày 24 giờ dính lấy nhau ngược
lại rất dễ khiến đối phương nhàm chán.
Đôi lúc, khi cô đang chăm chú làm việc thì hắn lại chạy tới quấy rầy —— y hệt con
mèo khi thấy ông chủ mình xem báo thì bỗng nhiên nhảy lên, chình ình
choán hết mặt báo nhìn bạn kêu meo meo. Nó che kín trang báo bạn muốn
coi, nhưng bạn không thể nổi giận với nó.
Đôi lúc cô
cảm thấy Dung Duệ giống như vậy —— lúc Ngữ Kỳ có ý tưởng muốn tự tay làm bánh ngọt, bánh trứng điểm tâm các loại thì thường bận rộn tới trưa.
Khi đó hình như hắn cảm thấy mình bị lạnh nhạt, thường sẽ sáp lại gần ôm cô từ đằng sau, hôn từ gáy cô đến vành tai.
Mà một khi
hắn làm thế, cô không thể chuyên tâm làm tiếp, rồi bỏ dở mọi thứ nửa
chừng, toàn bộ bị ném vào trong thùng rác —— Những lúc thế này, Dung Duệ sẽ bày ra vẻ mặt chân thành xin lỗi, còn tỏ ra đáng tiếc nhìn bán thành phẩm trong thùng rác. Nhưng sau khi tỏ vẻ tiếc hận xong, hắn nhanh
chóng thay đổi thành mặt cười không chút áy náy, giống như đứa nhỏ thích đùa dai, làm người ta vừa yêu vừa hận.
Hết lần này
đến lần khác, tới lần thứ ba, cuối cùng Ngữ Kỳ không có hứng thú làm
điểm tâm nữa, ngẫu nhiên tranh thủ thời gian làm khi hắn tự giam mình ở
thư phòng.
Về sau cô
tìm được một loại giải trí cho dù bị hắn cắt ngang cũng không chịu ảnh
hưởng —— chăm sóc hoa. Không tiêu hao tinh thần giống như nuôi thú cưng, lại có thể giết thời gian khi rảnh rỗi —— mà quan trọng nhất là, bất kể tưới nước hay tỉa lá cây, có thể bắt đầu và kết thúc tùy ý.
Sáng hôm nay dường như Dung Duệ lại tự nhốt mình trong thư phòng, Ngữ Kỳ thấy thế
thì tranh thủ làm bánh trứng đến trưa, bản thân ăn một nửa, nửa còn lại
đặt vào khay và một số thức ăn khác giao cho bảo mẫu bưng lên lầu.
Vô cùng buồn chán, cô cầm bình nước bắt đầu tưới hoa, mới tưới xong hai chậu thì bảo mẫu đi xuống.
“Sao lại nhanh như vậy?” Ngữ Kỳ tùy tiện đặt bình nước qua một bên, nhẹ nhàng di chuyển góc độ chậu hoa, để nó có thể hấp thụ nhiều ánh nắng mặt trời, “Đưa thức ăn lên rồi hả?”
“Vâng ạ, nhưng mà hình như cơ thể cậu chủ có chút không thoải mái.”
Cô không
ngạc nhiên, chỉ thản nhiên ừ một tiếng. Đã làm nhiều nhiệm vụ, bây giờ
cô đã quá quen đó là nhân vật phản diện có lực phá hoại càng lớn thì sức khỏe của cơ thể càng thấp —— quả thực cơ thể bọn họ người nào người nấy đều yếu ớt, mặc quần áo cổ đại có thể đóng vai Lâm muội muội.
Nhưng nghĩ
gì thì nghĩ, cuối cùng cô không thể mặc kệ. Dù nhiệm vụ đã hoàn thành,
khoảng thời gian sống chung mấy năm nay không phải giả vờ, coi như không có tình yêu thì cũng có tình thân.
“Bà tưới hoa giúp cháu, cháu đi xem một chút.” Sau khi dặn dò bảo mẫu xong, cô xoay người lên lầu.
Đứng trước cửa thư phòng, cô giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, “Dung Duệ?”
Im ắng một lúc thì bên trong truyền ra tiếng của hắn, không trầm thấp trong vắt như ngày xưa mà hơi khàn khàn, “Vú Trần đưa cơm rồi.”
Ngữ Kỳ nhíu
mày, rất ngạc nhiên khi hắn không mở cửa để trả lời —— trước kia bất
luận như thế nào, chỉ cần cô đến gõ cửa, hắn nhất định sẽ mở, về phần
sau khi đi vào lãnh đạm hay nhiệt tình thì phải xem tâm trạng của hắn.
Nhưng hôm
nay thật kỳ lạ, hắn không mở cửa cho cô. Nếu không có những câu nói kia
của vú Trần, có lẽ cô sẽ không kiên trì tiếp. Có điều bây giờ hình như
cơ thể hắn không khỏe, cô không thể mặc kệ quay người đi.
Cách một cái cửa phòng, cô giảm âm lượng nói, “Em biết, nhưng bà ấy nói hình như cơ thể anh không khỏe, bị cảm à?”
Kỳ thật nếu
muốn mở cửa, cô chỉ cần bảo vú Trần lấy chìa khóa thư phòng đến là được. Nhưng thứ cơ bản cần phải có giữa vợ chồng với nhau đó là sự tôn trọng, huống chi bề ngoài Dung Duệ luôn ga lăng lịch sự, trên thực tế trong
nội tâm hắn cao ngạo sĩ diện hơn người khác.
Thấy cô
không định đi, Dung Duệ đành phải đứng dậy mở cửa. Bởi vì góc độ ngược
sáng, cho nên Ngữ Kỳ chỉ có thể thấy vóc dáng hắn cao gầy mảnh khảnh tựa vào cánh cửa, tư thế lười biếng giống như con mèo ba tư kiêu ngạo.
Đã kết hôn
nhiều năm, hắn không còn là chàng thanh niên hai mươi tuổi, nhưng làn da được bảo dưỡng rất tốt, dù mặc quần áo lịch lãm, áo sơmi ô vuông quần
dài màu đen, nhìn qua giống như sinh viên vừa tốt nghiệp không bao lâu,
lịch sự mà tao nhã.
Ngữ Kỳ nhíu mày, không nói gì về bộ đồ của hắn, tự nhiên đưa tay lên mở hai cái nút áo trên cổ, “Cơ thể không thoải mái còn muốn đùa giỡn, anh nhìn xem năm nay anh mấy tuổi rồi.”
Dung Duệ khẽ nở nụ cười, duỗi hai tay ra ôm cô vào lòng, trong giọng nói rõ ràng mang theo ý cười, “Chủ nhân ghét bỏ anh già rồi nên giảm nhan sắc hả?”
Lúc tâm tình hắn tốt sẽ nói đùa với cô thế này, động một chút là gọi cô chủ nhân, bệ hạ. Nhưng đôi khi hắn lại lười biếng làm ổ trên sô pha, không chút
khách khí sai cô bưng trà rót nước, còn giễu cợt gọi cô nickname ‘Tiểu
Tần tử’, giọng điệu như kêu thái giám.
Ngữ Kỳ có chút bất đắc dĩ, xuôi theo hắn nói, “Đúng vậy, nếu thật sự anh bệnh nằm liệt giường, em sẽ tìm chàng trai trẻ tuổi khôi ngô thay thế anh ——” dừng một chút, cô tức giận nói, “Giọng đã khàn như vậy còn không đứng đắn, cổ họng không đau chắc?”
Hắn cười, cúi đầu vùi vào gáy cô, hơn nữa không khách sáo dồn hơn nửa trọng lượng cơ thể đè lên cô, lười biếng nói, “Đau.”
Giọng nói
thoải mái, hơi khàn khàn, nghe như đang làm nũng —— mấy năm qua, tuổi
của hắn tăng lên từng ngày, tính cách lại giảm xuống mỗi ngày, càng ngày càng trẻ con, ngây thơ tùy hứng.
Cô bất đắc dĩ đứng thẳng người, nâng tay sờ gương mặt của hắn, “Anh rốt cuộc không khỏe ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?”
Ngoài dự tính, hắn né tránh tay cô, quay mặt đi không cho cô đụng đến, khàn giọng nói, “Đừng có đụng, làn da hôm nay hơi ráp.”
Ngữ Kỳ quả thực dở khóc dở cười, “Đâu phải vì da anh mềm mại bóng loáng em mới sờ, em chỉ muốn xem anh có bị
sốt không. Hơn nữa một người đàn ông, da thô ráp một chút thì có sao, em không cười mà còn thấy anh đầy nam tính.”
Hắn ủ rũ tựa cằm trên vai cô, quái gở nói, “Anh không tin, người xưa có câu ‘Dĩ sắc thị nhân giả, sắc suy tắc ái trì (*) —— nếu vóc dáng tướng tá anh xấu xí, em có gả cho anh không?”
(*) Dĩ sắc thị nhân giả, sắc suy tắc ái trì: người dùng nhan sắc để phụng sự người, nhan sắc phai nhạt thì sủng ái cũng giảm theo.
Ngữ Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng, tay cô không có ý tốt cù eo hắn, nhìn hắn né
tránh theo bản năng mới tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, “Không lấy chồng.”
“…” Trong chớp mắt, ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng u oán, tựa hồ còn có vài
phần tức giận. Ngữ Kỳ có thể khẳng định trong lòng hắn đang rất muốn đẩy chính mình ra ngoài sau đó đóng sập cửa.
Nhưng ngài
Dung đại ảnh đế chỉ im lặng một lúc rồi mỉm cười, phong thái nhẹ nhàng
đứng thẳng người, cực kỳ xa cách lạnh nhạt nói, “Anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Dường như hắn tin thật, hơn nữa còn bị tổn thương lòng tự ái.
Ngữ Kỳ dùng hết sức cố gắng kìm nén mới không bật cười ngay tại chỗ, cô vội ho một tiếng, nhẫn nại nói, “Đùa anh thôi mà, anh tưởng thật sao.”
Dứt lời kéo hắn đi đến trước bàn đọc sách, để hắn ngồi lên ghế, cúi đầu nhìn hắn, “Nếu em chỉ thích vẻ ngoài của anh, bên ngoài có rất nhiều chàng trai trẻ
tuổi khôi ngô lại còn biết nghe lời xếp hàng chờ em gả như vậy, vì sao
em gả cho anh?”
Hình như Dung Duệ chưa nguôi giận, nhìn giá sách, dáng vẻ lười biếng không quan tâm đến cô.
Thấy thế Ngữ Kỳ dứt khoát ngồi xuống đùi hắn, mềm nhũn ôm lấy cổ hắn, “… Giận thật hả? Em sai rồi được chưa, Dung Bệ hạ, Dung Điện hạ, Dung chủ nhân, Dung đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi.”
Hắn hừ một tiếng rồi cười, “Được rồi đừng gọi nữa, nói không chừng kế tiếp chính là Dung ma ma.” Dứt lời hắn đặt tay lên eo cô, tính trả thù nhéo một cái.
… Ngây thơ.
Ngữ Kỳ nhích lại gần, hôn tai hắn một cái, “Bọn họ dù trẻ tuổi đẹp trai đến đâu em cũng không thèm, anh yên tâm.”
Hắn lười biếng liếc cô một cái, tựa hồ không thèm để ý cô nói gì, nhưng khóe miệng vẫn vểnh lên, “Em dám đi tìm bọn họ, anh sẽ lập tức đi tìm một người phụ nữ trẻ hơn, hấp dẫn lại có nhiều tiền hơn em.”
… Càng ấu trĩ.
Cô tốt tính cười, gật đầu lia lịa, “Dạ dạ, bọn họ nhất định sẽ bị Dung đại công tử mê hoặc.”
Hắn – giống như con mèo nhỏ được vuốt lông – vui sướng thỏa mãn híp mắt, nâng cằm vênh mặt sai khiến, “Anh muốn ăn cháo.”
“Được được, em đi bảo vú Trần nấu ngay, còn muốn ăn gì nữa không?”
Hắn khẽ dựa đầu vào người cô, khó chịu nói, “Đau đầu.”
Ngữ Kỳ quả thực sắp bật cười, “Vậy Dung lão gia có muốn nô tỳ xoa bóp một chút không?”
Hắn thỏa mãn ôm cô, như chuột ôm lấy quả dưa, “Ngữ Kỳ —— “
Cô vừa giơ tay xoa huyệt thái dương cho hắn, vừa cười tủm tỉm đáp, “Hả?”
Hắn tựa đầu vào vai cô cọ cọ, như là thuận miệng thờ ơ hỏi, “Vì sao em đồng ý gả cho anh?”
… Còn nhớ chuyện này hả.
Ngữ Kỳ giảm nhẹ lực tay, hờ hững đáp một câu, “Bởi vì em không thích những người khác.”
Sau khi im lặng một lúc, hắn cúi đầu bật cười.
… Trấn an thành công.