Đã qua thời gian tan tầm, bình thường lúc này trong mỗi ô vuông chỉ còn lác đác mấy người tăng ca, nhưng hôm nay giám đốc Cố mời khách. Nhân viên trong đội anh và vài đồng nghiệp quen biết đều ở lại. Họ ầm ĩ bàn luận trước cửa, vừa đợi vài người đang thu dọn đồ vừa bàn tán mấy tin đồn gần đây. Đề tài từ tháng này vị phó tổng giám đốc mới thay bạn gái kéo đến tổng giám đốc độc thân nhiều năm không hiểu mọc đâu ra ra một vị hôn thê.
“Cậu nói là tổng giám đốc Diệp không đi bởi vì hôm nay bận hẹn hò với vợ chưa cưới hả? Anh ấy có vị hôn thê á?!”
“Tuy rằng tổng giám đốc Diệp hay cười, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy giống như đoá hoa kiêu ngạo, không biết người phụ nữ như thế tóm gọn được anh ấy.”
“Chưa chắc, cưa đổ nam thần không nhất định là nữ thần, càng có thể là điểu ti (1), trong phim hay tiểu thuyết đều như thế.”
(1) Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. Theo kết quả khảo sát được Trung tâm Nghiên cứu truyền thông và thị trường thuộc Trường ĐH Bắc Kinh công bố gần đây, từ “diaosi” khởi sinh từ thế giới blog của Trung Quốc, dùng để chỉ những người độc thân trong độ tuổi từ 21-30, chi tiêu không quá 39 nhân dân tệ (hơn 6 USD) cho 3 bữa/ngày và dùng điện thoại thông minh giá rẻ.
Cô thư ký nắm giữ tin tức trực tiếp từ tổng giám đốc thần thần bí bí hạ thấp giọng, “Căn cứ theo lời tổng giám đốc Diệp miêu tả, cô gái đó xinh đẹp năng lực giỏi giang, cho dù không phải nữ thần, coi như là xứng đôi với tổng giám đốc Diệp xinh đẹp của chúng ta.” Dừng một chút, cô cười híp mắt, vẻ mặt nhìn qua có vài phần đáng khinh, “Nghe ý của tổng giám đốc Diệp, hai người xem như là thanh mai trúc mã, hơn nữa cô gái kia còn có phần độc miệng. Chắc hẳn ngày thường tổng giám đốc Diệp không ít lần bị cô ấy làm ói máu.”
Câu này vừa tung ra, nhất thời kích thích tiếng thảo luận nhiệt liệt.
“Dám dùng từ xinh đẹp, bí thư Triệu cô không sợ tổng giám đốc Diệp nghe thấy xào khô con cá mực là cô à?!”
“Xinh đẹp, mạnh mẽ, lời nói ác độc, ôi chao nghe qua thật “manh” (2), làm sao bây giờ. Có điều, chắc hẳn tổng giám đốc Diệp không quản nổi cô ấy đâu, chưa biết chừng từ nhỏ đến lớn anh ấy đều bị bắt nạt.”
(2) bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga. Sau đó, manh trở thành một kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc... nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. Nguồn:
“Không thể nào, trước kia tôi luôn nghĩ mẫu người như tổng giám đốc Diệp là công nham hiểm phúc hắc.”
“Có một khả năng chính là trong mắt tổng giám đốc Diệp tình nhân hoá tây thi, luận xinh đẹp và có khả năng, có ai so sánh được với chị Lâm của chúng ta, mọi người nói đúng không?”
Bất luận là thật hay giả, hôm nay người mời khách là giám đốc Cố, nịnh bợ nhân viên Lâm là gián tiếp khen giám đốc Cố, đạo lý này kẻ ngốc cũng biết, vì thế mọi người lập tức cười đùa gật gù, đề tài một lần nữa quay về hai nhân vật chính Cố Lâm. Mọi người bắt đầu hỏi hai người: Ai thổ lộ trước, khi nào thì bắt đầu thích đối phương v.v.
Ngoài cửa càng náo nhiệt, càng nổi bật phía hành lang lạnh lẽo.
Bây giờ là hoàng hôn, thành phố với vô số tòa nhà cao tầng đứng sừng sững như đang buồn ngủ. Bên ngoài cửa sổ sắc trời u ám trộn lẫn với hành lang tối tăm, đan cài với nhau tạo thành màu đen huyền bí, giống như tách rời khỏi tiếng cười đùa ồn ào kia.
Bên được ánh đèn chiếu lên sáng trưng là trần gian còn hành lang chìm trong mảng tối đen là thế giới bên kia, sâu thẳm, lạnh lẽo, cô độc.
Cuối hành lang, cửa thang máy từ từ mở ra, ánh sáng từ thang máy từng chút một hắt vào lối đi, dần dần chiếu sáng một khoảng nhỏ trước thềm. Rất nhanh, ánh sáng chậm rãi biến mất khi cửa thang máy dần khép lại, hành lang dài thăm thẳm quay về bóng tối như cũ.
Khi giày cao gót bước ra khỏi thang máy chạm vào mặt đất, nó phá vỡ sự im lặng của hành lang vốn dĩ vắng lặng, càng nổi bật hành lang yên tĩnh tuyệt đối.
“Cộp, cộp, cộp”, người nọ không nhanh không chậm tới gần, cho dù trong ánh sáng tối tăm, con đường phía trước không nhìn rõ, tiếng bước chân của cô không hề loạn nhịp, tao nhã và đều đặn, quy luật mà lại tản mạn, không quá vang, nhưng mọi người đang nói nhao nhao bên này không hiểu vì sao trở nên im lặng.
Bên trong hàng lanh tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thân hình cô. Mặc dù hình bóng mơ hồ nhưng có thể nhận ra vóc dáng cao ráo, đôi chân thon dài.
Theo tiếng động nhốn nháo dần yên tĩnh lại, mọi người từ từ chuyển tầm mắt sang phía hành lang thì người nọ cũng từng bước một đi ra khỏi bóng tối, tư thế tao nhã, vẻ mặt lãnh đạm.
Khoan nói đến quần áo, giầy và túi xách đều thuộc nhãn hiệu cao cấp, điểm tạo nên phong cách nằm ở phụ kiện, nhưng cho dù ánh mắt soi mói đến mấy cũng không thể tìm ra một tỳ vết trên người cô. Từ kính râm cài trên tóc, đến chiếc đồng hồ độc đáo trên cổ tay trắng như tuyết, đều là kiệt tác xa xỉ kinh điển từng xuất hiện trên tạp chí mốt nổi tiếng nhất. Cho dù là người bình thường không am hiểu, chỉ nhìn sự chế tác và chất liệu đã biết giá những thứ này ở trên trời.
Theo lý thuyết, quần áo đắt tiền phối hợp với nhau dễ dàng làm con người bị lu mờ. Nếu một cô gái xinh đẹp đến mấy mà không đủ khí chất, mặc vào cũng sẽ lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt và mất tự nhiên, nhưng cô ấy không hề bị cả cây quần áo đắt đỏ cướp hết ánh sáng. Khí chất tao nhã như thể đã có từ khi sinh ra cùng với khí thế của con người dễ dàng bắt trang phục hoa mỹ cúi đầu xưng thần với cô, giúp cô lên ngôi, phò trợ cô thành nữ vương.
Cuối cùng, cô dừng lại trước mặt mọi người. Vóc dáng cao ráo thon thả càng nổi bật dưới ánh đèn sáng chói, như một người mẫu hạng A mới trình diễn ở tuần lễ thời trang Paris đi xuống, đôi chân dài thẳng tắp.
Đúng là Ngữ Kỳ.
Ánh mắt của cô không tiếng động mà lạnh lùng lướt qua khuôn mặt mọi người, tầm mắt đi tới đâu ở đó như có một luồng khí thế vô hình, người bị nhìn theo bản năng cúi đầu, nín thở. Cuối cùng, ánh mắt kia ngừng lại trên người Cố Phong, không hề di động. Cô hơi nhướn mày, “Tổng giám đốc của các người có ở đây không?” Nói những lời này, giọng điệu của cô tuy hơi hạ thấp nhưng nghe vào tai giống như là sự cao ngạo trời sinh.
Cố Phong nhìn cô sững sờ trong chốc lát, mới hoàn hồn, khách khí giơ tay chỉ một hướng, “Văn phòng tổng giám đốc Diệp ở kia, cô đi thẳng là có thể nhìn thấy.”
Ngữ Kỳ gật gật đầu, vừa định xoay người đi thì có người đã to gan mở miệng.
“Ngài là vị hôn thê của Tổng giám đốc Diệp ạ?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người thoát khỏi sự im lặng quỷ dị này, bắt đầu nhao nhao hỏi chuyện tình cảm, không khí còn sôi nổi hơn hỏi hai người Cố Lâm ban nãy.
“Ngài và tổng giám đốc Diệp khi nào đính hôn ạ?”
“Là ai cầu hôn trước?”
“Lúc riêng tư, Tổng giám đốc Diệp là người như thế nào?”
“Bao giờ ngài và tổng giám đốc Diệp chuẩn bị kết hôn?”
...
Đối mặt với một loạt vấn đề nhiệt tình như vậy, Ngữ Kỳ khoan lên tiếng, mà hơi nheo mắt lại. Hàng mi dài cong cong đan vào nhau, có vẻ mơ hồ làm người ta không thấy rõ biểu cảm nơi đáy mắt của cô.
Đám người quá độ hưng phấn dần dần an tĩnh lại, không khỏi cảm thấy bất an vì vừa rồi quá suồng sã.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, sau mấy giây im lặng cô mỉm cười, đuôi mắt hơi nhếch lên giống như băng tan tuyết chảy, “Mọi người chưa tan tầm à?”
Mọi người ngẩn ngơ, sau đó lại náo nhiệt, thi nhau kể chuyện của hai người Cố Lâm, sau đó còn nói hôm nay Giám đốc Cố mời khách, ngài và tổng giám đốc Diệp muốn đi cùng hay không linh tinh.
Ngữ Kỳ chưa có biểu cảm gì khác thường, nhưng khi Cố Phong nghe thấy mọi người mời cô và Diệp Nam cùng đi thì vẻ mặt cứng đờ, thậm chí Lâm Văn Văn đứng bên cạnh hỏi anh ta đặt khách sạn lúc mấy giờ cũng không nghe thấy.
...
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Diệp Nam chờ tới chờ lui mà không thấy người đến. Anh không nhịn được đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến cửa he hé ra một khe nhỏ, nhòm ra bên ngoài.
Nhưng cửa vừa mở ra, chợt nghe thấy trong tiếng ồn ào náo nhiệt, một giọng nói quen thuộc chứa đựng ý cười rõ ràng vang lên, “Mọi người muốn biết con người tổng giám đốc Diệp lúc riêng tư à? Tôi hơi khó miêu tả, sợ nói ra sẽ phá hủy hình tượng của anh ấy.”
Ngay lập tức có người bật cười, sau đó mọi người nhao nhao đòi cô nói tiếp.
Mặt Diệp Nam đen lại, theo bản năng muốn đi ra ngoài ngăn cản cô, nhưng tay vừa chạm tới khung cửa thì dừng lại. Anh nhìn bóng lưng hai người Cố Phong và Lâm Văn Văn đứng cạnh nhau, chần chờ một lúc nhưng không đẩy cửa ra.
Bên kia Ngữ Kỳ sớm cảm nhận được ánh mắt của Diệp Nam, vì thế bắt đầu cố ý vạch trần khuyết điểm của anh, “Anh ấy á, tuổi không nhỏ mà còn tùy hứng lắm, lòng dạ hẹp hòi còn thù dai... Ngày thường vừa lười lại tham ăn, không có năng lực tự chăm sóc mình...”
Mắt thấy theo lời cô nói, ánh mắt mọi người càng lúc càng mở to, Diệp Nam thật sự không thể để cô nói tiếp, vội vàng mở cửa đi rồi đi ra ngoài, mặt xấu hổ đỏ bừng gọi họ tên đầy đủ của cô, “Dương Ngữ Kỳ!”
Bị tóm khi đang nói xấu lãnh đạo, mọi người đều xám xịt ngậm miệng, chuyển ánh mắt đồng tình về phía Ngữ Kỳ.
Ngữ Kỳ nhận thấy ánh mắt bọn họ thì không khỏi buồn cười. Diễn kịch phải diễn đến cùng, cô nhẹ nhàng nháy nháy mắt phải với họ, “Giúp tôi nói vài lời hay, nếu không lúc về tôi phải quỳ bàn giặt đấy.”
Quả nhiên các nhân viên nữ cảm thấy tổng giám đốc Diệp đúng là lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai, vì thế các cô cảm thấy đáng tiếc cho Ngữ Kỳ. Ngược lại các nhân viên nam thổn thức tổng giám đốc Diệp có chiêu quản vợ, hâm mộ không ngớt. Cảm thán qua đi, mọi người bắt đầu cợt nhả cầu xin hộ Ngữ Kỳ.
“Tổng giám đốc Diệp, chị dâu xinh đẹp như vậy, ngài nhẫn tâm bắt cô ấy quỳ bàn giặt à?”
“Đúng vậy, quỳ mà xước da ngài không đau lòng sao.”
“Tình cảm giữa ngài và chị dâu rất tốt nên chị ấy mới nói như vậy. Nếu giận dỗi với ngài thì sẽ khách sáo nói ngài cực kì tốt đấy.”
Trong lúc họ láo nháo, Ngữ Kỳ chỉ cười tủm tỉm nhìn Diệp Nam, không nói lời nào cũng không giải thích. Trong mắt người ngoài xem cô có vẻ rất tốt tính, nhưng dưới con mắt của Diệp Nam, cô cố tình.
Anh bước tới, đầu tiên bị ngạc nhiên vì cách ăn mặc long trọng của cô, sau đó tức giận trừng mắt nhìn cô, “Ai bắt em quỳ bàn giặt hả?”
Ngữ Kỳ vô cùng tự nhiên vươn tay khoác lấy cánh tay anh, người nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh anh, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, “Anh bảo không phải thì không phải.”
Diệp Nam lại ngẩn ra, sau khi hoàn hồn thì cảm thấy con nhóc thối này đúng là chuyên môn phá rối. Quả nhiên anh quay sang thì thấy mọi người nhìn anh bằng ánh mắt anh là bạo quân mà còn không thừa nhận, “....”
Lâm Văn Văn mỉm cười nhìn hai người, “Tình cảm giữa tổng giám đốc Diệp và cô Dương thật tốt, làm cho người ta hâm mộ.” Cố Phong tạm coi là dịu dàng với cô nhưng luôn cách một lớp màng, không thể thân thiết nổi. Thật ra đôi khi, cô tình nguyện Cố Phong có thể ầm ỹ, đấu khẩu với mình vài câu, chứ đừng tương kính như tân (3) như vậy.
(3) “đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách”, nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa vợ chồng đó là nên tôn trọng lẫn nhau.
Diệp Nam liếc cô một cái, có phần mất tự nhiên sờ sống mũi, sau đó quay đầu nhìn Ngữ Kỳ, nói sang chuyện khác, “Vừa rồi em nói anh vừa lười lại tham ăn?”
Ngữ Kỳ vẫn tủm tỉm như cũ, “Đâu có, anh chịu khó lắm, bát đũa mỗi tuần rửa một lần, lúc lên cơn sốt cũng húp sạch hai bát cháo, làm sao vừa lười lại tham ăn được?”
Diệp Nam: “...”
Mọi người cười nghiêng ngả một hồi rồi yêu cầu bọn họ cùng đi ăn cơm hát K, sau đó ồn ào muốn Diệp Nam mời khách.
Cố Phong thấy mọi chuyện phát triển càng lúc càng không ổn, bước lên phía trước mỉm cười nói, “Tôi và Văn Văn nên mời mọi người mới đúng, sao có thể bắt tổng giám đốc Diệp mời khách? Chúng ta nên trả lại thế giới của hai người cho tổng giám đốc Diệp và chị dâu đi.”
Nhưng mà mọi người không đồng ý, nói là tổng giám đốc Diệp giấu chị dâu nhiều năm như vậy, đừng hòng mọi người gặp mặt một lần là xong, bữa cơm này anh phải mời.
Thịnh tình không thể chối từ, Diệp Nam đưa đẩy thế nào cũng không được.
Ngữ Kỳ cười tủm tỉm đứng nhìn trong chốc lát, vội ho một tiếng, “Như vậy đi, mọi người cứ đi ăn cơm hát K, sau đó lấy hoá đơn để tổng giám đốc Diệp chi, có tôi đảm bảo, anh ấy sẽ không ăn quỵt đâu... Hôm nay chúng tôi không đi được, tối qua anh ấy sốt cao, hôm nay mang bệnh đi làm. Ra ngoài ăn cơm thì tôi không an tâm, mọi người để chúng tôi về nhà nghỉ ngơi, được không?”
Nói đến nước này rồi, mọi người đành bỏ cuộc, ồn ào trên miệng, “Chị dâu đau lòng rồi!”
Ngữ Kỳ mỉm cười với độ cong vẫn hoàn mỹ như cũ, không có nửa điểm ngượng ngùng, thoải mái thừa nhận, “Ừ, đau lòng.”
Diệp Nam bị cô vạch trần lòng dạ hẹp hòi và thù dai, vốn dĩ anh dùng tư thế chế giễu chuẩn bị xem cô trả lời như thế nào, ai ngờ cô trực tiếp thừa nhận nên gương mặt anh đỏ hồng từ cổ đến bên tai.
Mọi người lập tức vỗ tay nhiệt liệt, “Cùng một chỗ, cùng một chỗ! Hôn một cái, hôn một cái! Không hôn không được đi!”
Diệp Nam chỉ cảm thấy mặt mình nóng bỏng. Anh cố gắng hếch mặt, cố dùng dáng vẻ của lãnh đạo mà không thành, nói, “Đừng làm loạn!”
Đáng tiếc bên này anh phụng phịu, Ngữ Kỳ vẫn cười tủm tỉm. Vì thế mọi người ồn ào càng nhiệt liệt, “Một hai ba bốn năm, chúng tôi chờ lâu rồi! Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi chờ sốt ruột quá!”
Diệp Nam: “...”