CHƯƠNG 14
Cánh cửa Hắc Sát nuốt trọn thân thể Lăng Vân Dực. Song dù thế, hắn vẫn xuất ra Đấu Linh trong không gian méo mó. Một kích mãnh liệt tích tụ biết bao phẫn nộ và không cam tâm xuyên thủng lực lượng không gian, nước cuồn cuộn tuôn ra như một cự long vàng kim hung mãnh đang giương nanh múa vuốt, mang theo khí thế hùng vĩ thôn tính vạn vật!
Lê Viêm híp mắt, thân hình hắn chợt lóe, tránh thoát một kích trí mệnh. Nhưng nháy mắt sau đó, tròng mắt hắn bỗng co rụt lại.
Thế công phong ba này thế mà quay lại! Lê Viêm không dám khinh thường, gọi toàn bộ huyết thú ra, cố gắng đỡ đợt tấn công, sau cú va chạm rền vang rung trời chuyển đất, cuối cùng cũng tiêu hoá được luồng sức mạnh to lớn ấy.
Hơn mười huyết thú chết sạch, tuy Lê Viêm thoát hiểm một kích vong mạng, nhưng vai trái bị dư uy quét trúng, máu đỏ trào ra và nhanh chóng khuếch tán trên trường bào đỏ rực, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ tươi thành đỏ sẫm.
Lê Viêm không nhìn miệng vết thương, mà nhìn chằm chằm cánh cửa Hắc Sát trống rỗng, thoáng nhướn mày: “Chỉ là một nhân loại, thế mà lại sở hữu sức mạnh nhường ấy!” Rồi lại hừ lạnh, “May mà hôm nay đã tiêu tùng, nếu còn sống thì quả thực có chút phiền phức.”
Nói xong, hắn không nhìn về nơi đó nữa.
Cánh cửa Hắc Sát đúng là cầu nối liên thông giữa Trung Đình và vùng đất Thẩm Phán, nhưng muốn vượt qua thuận lợi thì chẳng dễ chút nào. Không gian bên trong cánh cửa Hắc Sát rất vặn vẹo, nếu không có linh khí dồi dào hộ thể thì khó lòng chịu nổi lực lôi kéo. Đừng nói là đến vùng đất Thẩm Phán, có khi vừa vào đã bị nghiền thành bã.
Bất luận Lăng Vân Dực mạnh tới đâu, chung quy vẫn mất hết tu vi, linh cảnh bị hủy không thể tồn trữ nhiều linh khí. Dù Đấu Linh tư chất trác tuyệt, cũng không ngăn được hao mòn khủng khiếp như vậy, đến lúc đó thân xác của hắn sẽ bị hủy. Thân là một nhân loại, nếu mất đi thân xác thì ràng buộc với Đấu Linh cũng đứt. Không có Đấu Linh ngưng tụ, thất hồn lục phách tức khắc tan thành mây khói, lối thoát ở đâu ra?
Khiến Lê Viêm hơi thất vọng là không thể thưởng thức vị máu tươi mới của tên con trời ấy, nhưng mà… hắn ngắm thiếu nữ trong lòng, khóe miệng cong lên đầy sung sướng.
Hình như hắn ngoài ý muốn chiếm được một món ngon càng vừa miệng hơn.
Thơm quá, chưa từng ngửi mùi máu nào ngon như thế, thơm ngọt, đậm đà, tràn trề sức sống. Mới chỉ thông qua không khí bay vào mũi mà đã khiến hắn say mê đến vậy, nếu nhấm nháp một ít… thì còn tuyệt vời tới mức nào đây!
Lê Viêm cúi đầu, tầm mắt gắn chặt trên ngực thiếu nữ, vết thương bị kiếm đen xé rách đang chảy máu không ngừng. Hương vị nóng hổi, nồng nàn, thơm ngọt nhuộm khắp bầu không khí, liên tục khiêu khích vị giác của hắn.
Lê Viêm thu hồi vũ khí, nâng tay trái, ngón tay trắng trẻo lướt qua da thịt trơn mịn, máu đỏ xinh đẹp vương lên đầu ngón tay. Hắn mê muội liếm một chút, chỉ nếm qua mà hương thơm chết người đã lập tức vây chặt trái tim hắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây mới đích thực là mỹ vị khiến người ta khó thở!
Đồng tử màu đỏ chan chứa cuồng si, hắn giơ ngón tay bắn ra một pháp thuật nhỏ, nâng thân thể mĩ lệ này lên.
Ngay sau đó, Lê Viêm quỳ một gối xuống, nâng tay phải của thiếu nữ, rồi híp mắt liếm láp vết máu nho nhỏ trên ngón tay thon gầy một cách thành kính.
Thơm ngon như vậy dĩ nhiên đâu thể lãng phí xíu xiu nào.
Hà Duy cảm thấy lối về cuối cùng của mình bị hệ thống lừa mất là cái chắc.
Cậu chỉ có tổng cộng hai kỹ năng, cái đầu sơ sảy phát là bỏ mạng để chữa khỏi cho người khác, mà cái thứ hai… chính là mạng đổi mạng bằng mọi giá!
Ngặt nỗi phải dùng mạng của cậu để đổi cho người ta!
Khi lưỡi kiếm của Lê Viêm xuyên qua ***g ngực, Hà Duy thực sự cảm giác được tử thần đang gần kề, đau đớn tê tâm liệt phế chui trọn vào não. Khoảnh khắc ấy, cậu gần như muốn hét thật to rồi ngất đi.
Rất đau, đau đến nỗi không còn sức hít thở.
Tại sao cơ thể không tuân theo sự kiểm soát của cậu, nhưng hết thảy xúc cảm lại truyền tới không chệch chút nào.
Chết thì chết, cớ sao phải chết khổ sở như vậy!
Cơn đau kịch liệt khiến thần trí cậu dần dần mơ hồ, giữa lúc mơ màng hình như có chạm mắt với Lăng Vân Dực.
Trong đôi mắt đen thẳm ấy, cậu thấy được sự không cam lòng mãnh liệt và chất vấn vô thanh, cùng vẻ tuyệt vọng khó hiểu chậm rãi ùa đến. Những cảm xúc tiêu cực điên cuồng che trời lấp đất, cắn nuốt ánh sáng, như một bàn tay khổng lồ kéo linh hồn hắn xuống vực sâu địa ngục.
Hà Duy không biết mình xuất hiện có nghĩa lý gì, cậu cứ ngỡ sẽ thay đổi cuộc đời Lăng Vân Dực, nhưng giờ xem ra chỉ khiến hắn sa đọa nhanh hơn mà thôi.
Niềm đau vong môn, nỗi khổ tang thân, tuyệt vọng ngập đầu rồi lại ngẫu nhiên tìm được đường sống.
Tuy trong tâm còn nghi ngờ, nhưng Lăng Vân Dực vẫn sẽ biết ơn cậu đúng không? Dầu sao cậu cũng nỗ lực chữa thương cho hắn mà.
Chỉ tiếc… tình cảm chớm nở chưa kịp vun đắp đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Cậu ra đi ngay trước mặt hắn là cứu hắn thật sao?
Hệ thống buộc cậu thốt ra câu: Phải sống sót. Nhưng lọt vào tai Hà Duy lại giống như: Hận nữa đi.
— Thế giới này hủy diệt tất cả mọi thứ của ngươi, sao ngươi không hủy nó đi?
— Phải sống sót, hận nữa đi, gieo rắc hết thảy những đau khổ người từng chịu đựng ra khắp thế gian, kéo tất cả mọi người xuống địa ngục!
Giữa lúc mê man, Hà Duy không cảm thấy khổ sở, thần trí chậm rãi tụ lại, cậu mơ màng mở mắt, lại bất ngờ phát hiện mình đang trôi lơ lửng.
Toàn thân cứng đờ như đá, chẳng dám động đậy chút nào, cậu hơi rũ mi và bắt gặp nam tử đang quỳ trước người mình.
Hồng y lộng lẫy tựa như đóa hồng nở rộ, tóc dài đỏ sậm xõa tùy ý, khiến gương mặt tinh xảo càng thêm trắng trẻo, nốt ruồi nơi đáy mắt tựa như giọt nước mắt trong suốt đọng trên gương mặt, mị hoặc vu tâm.
Hà Duy nhìn ngơ ngác.
Lê Viêm ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu, mắt đỏ sáng ngời tràn đầy si mê. Hắn cong khóe miệng, môi mỏng thắm hơn vì máu tươi, thể hiện rõ vẻ yêu dã.
“Ta tên Lê Viêm.” Giọng hắn du dương như tình nhân thì thầm, “Mà ngươi, từ nay về sau thuộc về ta!”
Dù là Huyết tộc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ muốn nuôi búp bê, hiện tại nếm được vị máu tuyệt mỹ thì dao động.
Nếu chế tạo người này thành búp bê thì có thể thưởng thức máu tươi vĩnh viễn… cuồn cuộn không dừng, mãi không ngừng nghỉ. Chỉ mới nghĩ mà tim hắn đã đập thình thịch.
Lê Viêm hơi nâng tay, pháp thuật lập tức biến mất, thân thể thiếu nữ mềm mại ngã vào lòng hắn. Nhìn cần cổ trắng nõn kia, hắn kìm lòng chẳng đậu liếm liếm môi, giờ là thời điểm thích hợp nhất.
Hà Duy đối mặt với Lê Viêm, khiếp sợ dưới đáy lòng không cách nào thốt ra.
Hệ thống chết tiệt tích một tiếng trong đầu cậu, nhưng cậu căn bản nghe không rõ nó nói gì, hoàn toàn bị lời Lê Viêm dọa đớ người rồi.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp mẹ kiếp!
So với rơi vào tay Lê Viêm, thà cho cậu ngỏm một trăm lần còn hơn!
Cậu rốt cuộc vấp phải cái vận mốc xì nào vậy? Trời ơi, cầu ông mau mở mắt được không? Cậu chỉ là một công dân lương thiện, thực sự chưa làm việc gì ác đâu mà! Đáng lẽ không nên gặp phải báo ứng khủng bố như thế chứ!
Không được, không thể sống, nhất định phải chết, phải chết!
Má nó, nếu thật bị hắn làm thành búp bê, vậy chả khác chi sống không bằng chết, hơn nữa kỳ hạn còn đời đời kiếp kiếp…
Than bùn, nghĩ đã thấy sởn tóc gáy.
*than bùn (níméi): đọc gần giống “nhĩ muội (nǐmèi) = em gái mi”
Chết chết chết, chết ngay ngay ngay!
Dưới cơn sợ hãi tột độ, Hà Duy hết sợ đau, cậu vội giơ tay rút kiếm trong lúc Lê Viêm bận ngưng thần thi pháp.
Lê Viêm đình chỉ động tác, nhướn mày nhìn cậu, khẽ thầm thì: “Ngoan, đừng lộn xộn.” Hắn cho rằng Hà Duy muốn làm hắn bị thương.
Thời cơ tới rồi, Hà Duy quyết định thật nhanh, nỗ lực đâm kiếm vào bụng, đau đớn bén nhọn lan tràn, cậu đau đến cắn nát môi.
Lê Viêm đâu ngờ cậu lại kiên quyết như vậy, chế tác búp bê không thể để mất hồn phách, nhưng làm sao có thể sống sót sau một kiếm này?
Mỹ vị tới tay sắp bay đi, Lê Viêm cực kỳ tức giận, hắn lập tức niết quyết, phóng ra thuật trị liệu hiếm có.
*niết quyết: vừa niệm phép vừa dùng động tác tay
Hà Duy ráng nhịn đau, trong lòng kinh hoảng vô cùng. Công lực Lê Viêm hùng hậu, nếu dốc toàn lực cứu cậu, cậu quả thực không chắc mình có chết thành công hay không…
Đang thống khổ, trong đầu lại tích một tiếng: “Giá trị sinh mệnh của túc thể quá thấp, sắp bị tiêu hủy, có trở lại bản thể hay không?”
Cũng chả quan tâm ý tứ làm gì, Hà Duy lập tức chọn có.
Chớp mắt, mọi đau đớn biến mất, linh hồn cậu như thoát khỏi gông xiềng mà đột nhiên bay lên, cảm giác siêu thoát khiến cậu vui sướng đến mức chỉ muốn gào to.
Không đau, chẳng đau xíu nào, chính xác là không cảm thấy gì cả…
Hà Duy quay về trạng thái linh hồn ban đầu, tuy cậu không cử động được, song vẫn có thể chứng kiến tất thảy.
Nhìn xuống cả vùng đất trở nên hỗn độn sau cuộc chiến, thiếu nữ trong lòng Lê Viêm hoàn toàn nhắm mắt. Một thoáng tiếp theo, cơ thể ấy nhanh chóng tan rã như băng tuyết hòa tan, cuối cùng hóa thành bông tuyết lạnh giá trên đất, gió lạnh phất qua, bông tuyết cũng tan theo…
Lê Viêm nhìn ngây ngẩn, trống rỗng nơi lòng bàn tay khiến tim hắn bỗng ngừng đập.
Ngay sau đó, phẫn nộ trước nay chưa từng có cấp tốc lây lan, công chiếm đầu óc hắn, trải rộng toàn thân. Hắn híp mắt, tròng mắt đỏ rực như muốn nhỏ ra máu.
Tử vong? Ngươi tưởng tử vong là thoát được ư?
Hắn siết chặt tay, lửa giận giống như thực thể, nháy mắt khiến vùng đất xung quanh bốc cháy.
Lê Viêm đứng trong ngọn lửa, khóe miệng hiện nụ cười lạnh. Hắn đã muốn ai thì kẻ đó không thể bỏ trốn! Có chết cũng không thể!
— Băng tộc chứ gì, ta sẽ giúp ngươi sống lại, sau đó thỏa sức uống máu ngươi!
***
Hà Duy mới nhìn một lát, linh hồn đã bắt đầu bay bay, mau chóng hướng về nơi nào đó như được dẫn dắt.
Cảm giác này không tồi, có thể cách xa biến thái một chút, cậu vui tới nỗi muốn hoan hô.
Chẳng biết trôi lững lờ bao lâu, mãi đến khi quang cảnh trước mắt trở nên quen thuộc, tốc độ cũng càng nhanh hơn, rồi xuyên vào một gian nhà gỗ đơn sơ. Hà Duy nhận thấy một lực hút mạnh mẽ mà bản thân không bài xích chút nào, sau đó hồn vía trở về vị trí cũ.
Hà Duy bất ngờ mở bừng mắt, tỉnh lại.
Đập vào mắt là hốc mắt ửng đỏ của Lôi Minh: “Tiểu Hà Tử! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”