Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Miệng Hà Duy giật giật, cậu thảm nhưng cóc cần một lũ mầm đậu thương hại đâu. May mà nhóm mầm đậu đều rất khuôn phép, chẳng đứa nào tới trêu chọc cậu, cậu cũng làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục tiến lên trước.

Trong Thanh Mông Viên có nhiều học đường khác nhau, phân chia dựa trên tiềm lực Đấu Linh hiện tại.

Tư chất cao đến Thiên Tâm Viện, tư chất trung đẳng đến Huyền Tâm Viện, tư chất thấp thì tới Địa Tâm Viện chiếm diện tích khá rộng.

Trưởng lão phân viện nhìn Hà Duy mà xoắn xuýt nửa buổi, theo lý thuyết, Đấu Linh tím hiển nhiên phải là đệ tử Thiên Tâm Viện, nhưng… hình dạng Đấu Linh nom thế nào cũng thiếu tiềm lực.

Nếu thực sự đưa vào Huyền Tâm Viện hoặc Địa Tâm Viện thì quá đáng tiếc… Dù sao cũng là Đấu Linh trân phẩm trăm năm khó gặp mà!

Rối rắm chừng nửa khắc, khi các bạn nhỏ xếp hàng đằng sau bắt đầu mất kiên nhẫn, trưởng lão phân viện rốt cuộc hạ quyết tâm: “Thiên Tâm Viện!”

Hà Duy hơi bất ngờ, song cũng chả kinh ngạc mấy, Đấu Linh tím đích xác quý hiếm, được người ta đặt kỳ vọng cũng bình thường.

Trưởng lão phân viện bảo cậu: “Lấy thứ này rồi rẽ trái.”

Hà Duy nhận một cái bọc nhỏ, nói cám ơn rồi đi về hướng được chỉ.

Thiên Tâm Viện nằm tại góc bên trái Thanh Mông Viên, viện không lớn, nhưng trang trí tinh xảo. Linh thảo sơn tuyền, đình đài lầu các, đưa mắt nhìn liền cảm thấy mát lòng mát dạ.

Người được vào Thiên Tâm Viện khá ít, trong số các thiếu niên tiến vào kỳ thức tỉnh ở Trung Đình chỉ có một Đấu Linh tím, năm Đấu Linh xanh lam và mười Đấu Linh xanh lá.

Thiên Tâm Viện lớn vậy mà ngoại trừ sáu tu sĩ dạy học và mười tu sĩ hộ pháp, thì chỉ còn mười sáu học sinh, có thể nói là giảng dạy thân mật một đối một.

Trong đó dĩ nhiên có người quen, Hà Duy liếc cái liền bắt gặp Vân Uyển Nhi và Đan Vũ.

Đan Vũ vẫn mắt cao hơn đầu y như trước, Vân Uyển Nhi thấy Hà Duy thì mừng rỡ vô cùng, cô bé toan chạy tới nói chuyện với Hà Duy, nhưng bị Đan Vũ quét mắt qua nên đành đứng yên, chỉ dùng đôi mắt to nhìn Hà Duy và hỏi thăm bằng khẩu hình.

Hà Duy rất có cảm tình với tiểu cô nương, bèn quay sang cười thân thiện với cô bé. Song cũng chỉ đến đó thôi, cậu không rành giao tiếp với người khác, vả lại bọn họ cũng chưa tiếp xúc nhiều.

Một trưởng lão dạy học mặc lam y đi tới, hắng họng nói một hơi: “Đấu thuật kết linh đã phân phát vào bọc của các trò, mỗi người còn được phân linh địa bế quan. Sau khi nhập quan hãy đọc kỹ đấu thuật, ba ngày sau có thể dẫn linh nhập thể, dẫn linh thành công rồi sẽ có tu sĩ dạy học đến chỉ điểm, còn tạo hóa như thế nào thì chờ xem năng lực.”

Nói xong, lập tức có trưởng lão hộ pháp dẫn bọn họ tiến về trước.

Hà Duy xếp cuối, quanh quẩn hết mấy vòng lớn, thấy Đan Vũ và Vân Uyển Nhi đều tìm được linh địa, chỉ còn một mình cậu, bấy giờ mới vào linh địa cuối cùng.

Trưởng lão hộ pháp dặn dò thêm lần nữa, nhìn cậu thu xếp ổn thỏa xong mới quay lưng rời đi.

Để lại một mình mình thôi sao, Hà Duy hơi ngạc nhiên, chương trình tiểu học toàn tiết tự học thôi à? Vừa tới mà đã bế quan cái gì chứ, chẳng quen chút nào.

Nhưng nhập gia tùy tục, nhóm mầm đậu đều giống vậy, cậu còn lo cái gì? Cùng lắm là đấu thuật tu luyện của cấp nhập môn, hẳn không thành vấn đề.

Mở bọc nhỏ ra, bên trong có hai bộ trang phục tu luyện của Thanh Mông Viên, một minh bài thân phận và một quyển sách.

Hà Duy cầm lên xem xét hồi lâu, thuận tiện mở cửa hàng hệ thống, so sánh hai thứ, cuối cùng xác định hai quyển sách giống nhau như đúc, đều là đấu thuật kết linh bình thường đến cực điểm.

Vốn dĩ Hà Duy còn ôm chút hi vọng nho nhỏ, chờ xem đấu thuật ba trăm kim tệ có điểm gì đặc biệt hay không, hôm nay so sánh rồi chỉ thấy vừa phiền muộn vừa an tâm.

Phiền muộn vì quả nhiên không phải bàn tay vàng, an tâm vì may là cậu chưa ngu tới mức tiêu tốn ba trăm kim tệ…

Hà Duy thở dài, thu dọn qua loa, đoạn lấy ra đấu thuật kết linh, chuẩn bị nghiêm túc nghiên cứu một phen.

Sống ở đâu thì theo phong tục chỗ nấy, tuy cậu không kỳ vọng nhiều với Đấu Linh của mình, nhưng vẫn nên tu tập đấu thuật căn bản, luyện tốt chẳng những cường thân kiện thể, mà còn kéo dài tuổi thọ, cớ sao không làm?

Hơn nữa, cậu vẫn rất hiếu kỳ, một nhân loại của thế kỷ hai mốt có thể tu luyện một chút thuật pháp Đấu Linh kỳ quái cũng thú vị mà, đúng không?

Háo hức mở sách, thể hiện lòng nhiệt tình dào dạt, đang chuẩn bị nghiền ngẫm tỉ mỉ từng chữ một thì nan đề lại đến.

Hà Duy trợn mắt há mồm nhìn sách, nhanh chóng lật từ đầu tới cuối, song sách vẻn vẹn mấy chục trang, chả mấy chốc đã lật hết.

Sau đó, cậu đần ra.

Không hiểu chữ nào, thế mà một chữ cũng không hiểu!

Bảo là đơn giản lắm đấy, dễ học cực kỳ, ai ai cũng học được? Má nó, gạt người vừa thôi! Thiên thư còn chẳng khó đến thế đâu!

Hà Duy chưa từ bỏ ý định, xem lại từ đầu, đọc từng chữ từng chữ một, nhưng mà… không hiểu là không hiểu, dù nhìn chằm chằm đến nở hoa cũng không hiểu.

Tuyệt đối chẳng ngờ cậu đi tới cái nơi quỷ quái này, ngôn ngữ thì thông mà lại bị chữ viết làm khó.

Vậy phải làm sao bây giờ? Không hiểu thì tu luyện kiểu gì? Ra ngoài tìm người đọc giùm một lần ư?

Ừm… đành thế thôi. Nhất quyết không thể bỏ đấu thuật căn bản, nếu cậu nhớ chính xác thì năm mười bảy tuổi sẽ có một lễ trưởng thành, tu hành không bắt kịp là tiêu tùng mạng nhỏ ngay.

Trải qua trăm cay nghìn đắng mà vẫn hồi sinh, càng không được sợ hãi chút khó khăn ấy.

Hà Duy suy nghĩ rồi đứng dậy ra ngoài, định tìm tu sĩ tư vấn.

Bởi đang ở Thiên Tâm Viện nên gần như mỗi linh địa đều có tu sĩ hộ pháp canh giữ, Hà Duy vừa ra, một tu sĩ lam bào liền hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì không?”

Ra đến miệng lại có chút ngượng ngùng, không biết chữ cái gì chứ, quê chết đi được.

Cơ mà hết cách thật rồi, mất mặt cho mất luôn, nhưng tu luyện không để mất được. Hà Duy dừng một lát, hỏi vấn đề ra miệng.

Quả nhiên vừa nói xong, tu sĩ lam bào liền nhìn cậu bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Ngươi không biết chữ?” Đấu thuật kết linh toàn dùng chữ viết cơ bản nhất, em bé năm tuổi mới vỡ lòng còn hiểu, thiếu niên đã mười sáu tuổi đầu lại không hiểu? Đúng là…

Hà Duy cười xấu hổ: “Đúng vậy, phiền tiền bối đọc giùm ạ.”

Tu sĩ lam bào rất có đạo đức nghề nghiệp, cộng thêm thái độ Hà Duy xem như cung kính, hắn ngẫm nghĩ rồi bảo: “Thôi, để ta đọc một lần, ngươi nghiêm túc nghe kỹ nhé.”

Hà Duy tập trung tinh thần, không dám lơ là xíu nào, dầu gì cũng đang làm phiền người ta, một lần nhớ kỹ là hay nhất.

Tu sĩ lam bào hắng giọng, chậm rãi cất lời: “!@#@¥%#@!&&%%¥#****&&&…”

Hà Duy: … Khoan, khoan đã… đại ca đây đang đọc gì vậy?

Thấy Hà Duy ngớ ra, tu sĩ lam bào còn nhắc: “Nghe cẩn thận vào, dễ lắm.” Dứt lời lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, “&&&…%¥¥%¥¥…%###@!***&&…”

Hà Duy: “…”

Tu sĩ lam bào nghiêm trang đọc thần ngữ nửa ngày, Hà Duy mới đầu thì kinh ngạc, rồi dần dần biến thành mắt cá chết diện vô biểu tình.

Hiểu câu nào chết liền á, thật mịa nó chóng mặt!

Chờ tu sĩ lam bào dừng lại, Hà Duy bình tĩnh đáp: “Được rồi, đa tạ tiền bối, ta đã nhớ rõ.”

Tuy chả hiểu câu nào, song Hà Duy không muốn ê mặt tiếp nên đành nói thế.

Quay lại tiểu viện, Hà Duy nhướn mày, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Hệ thống chết bầm, ép mua ép bán vừa phải thôi chớ! Quyển sách rách nát mà ra giá ba trăm kim tệ! Ông mày không mua thì khiến ông không đọc được hả!

Bảo hệ thống chết toi này không giở trò quỷ, đánh chết cậu cũng chẳng tin!

Làm gì có chuyện trùng hợp thế? Cậu nghe hiểu tiếng nói ở đây, vậy mà lại mù chữ viết? Mù chữ thì thôi đi, lại còn chả biết quê mà đi hỏi người ta, rồi nghe vào tai cứ như thần ngữ…

Hà Duy giận đến mức lải nhải, thở dốc hồi lâu, cuối cùng vẫn tỉnh táo lại.

Xem ra không mua không được.

Tuy tức cái hệ thống xấu xa, nhưng Hà Duy vận chuyển đầu óc thật nhanh, lại thấy hệ thống chắc chưa tới nỗi nhàm chán như vậy.

Chung quy kim tệ cũng là phần thưởng của hệ thống, vật phẩm là hệ thống bán, nếu hệ thống thực sự muốn ngáng chân thì đâu cần cho cậu kim tệ làm chi, vậy cậu chẳng mua được gì cả.

Chả lẽ… Hà Duy không nhịn được nhướn mày, hệ thống đang dẫn đường cho cậu mua? Bản đấu thuật quả thực có điểm đặc biệt?

Nghĩ tới đây, cậu rốt cuộc hết do dự, dứt khoát chọn mua, đi tong ba trăm kim tệ.

Ánh sáng trắng lóe lên, đấu thuật kết linh rơi vào tay, Hà Duy xem xét tỉ mỉ một hồi, hít sâu rồi mở ra.

Tiếp theo cậu sửng sốt mở to mắt, vẫn xem không hiểu, nhưng chữ viết lại như đang sống lại mà nhanh chóng thoát khỏi trang sách bay lượn vòng quanh. Cảnh tượng kỳ diệu khó thốt nên lời. Hà Duy kinh ngạc nhìn một lúc, rồi bỗng dưng hoàn hồn, lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay giao nhau, nhắm mắt.

Quả nhiên, mọi thuật quyết đều bay vào trí óc, cậu không hiểu ý nghĩa từng chữ, song khi mấy chữ viết liên kết thành một phiến, tụ lại một chỗ, nháy mắt lại cụ thể hóa trong đầu.

Đấu thuật kết linh, lấy đấu làm dẫn, nạp linh nhập thể.

Hà Duy khép chặt hai mắt, tựa như thấy được thế giới khác, không khí không còn trong suốt mà trở nên sáng loáng rực rỡ với đủ mọi màu sắc như màu đỏ rực lửa, màu lam của nước, màu xanh cỏ cây, màu nâu đất đai, và cả sắc vàng chói lóa của ánh mặt trời… đan xen vào nhau, cấu thành một thế giới tráng lệ không sao tả xiết.

Hà Duy cảm giác có thứ gì đó không ngừng xao động trong người, cậu bất giác thả lỏng thân thể, phóng thích thứ ấy ra. Chớp mắt sau đó, một vật nhẹ như cánh chim bay vút lên, lơ lửng phía trên cậu, mau chóng cuốn hết mọi tia sáng sặc sỡ chung quanh.

Sa y màu xám càng thêm sáng rực bởi sắc màu vương vấn, trên quần áo đơn sơ hiển lộ hoa văn tinh tế. Hào quang khiếp người vì linh khí dồi dào mà bộc phát mạnh hơn khiến người ta kinh diễm.

Hà Duy chẳng hay biết những điều đó, cậu nhắm chặt hai mắt, đắm chìm trong thế giới tuyệt vời. Cơ thể như được ngâm nước nóng, dòng nước chung quanh thật ấm áp, tẩm bổ thể xác và tinh thần, giảm bớt mệt nhọc, khiến toàn thân cậu vô cùng thư thái. Cậu buông lơi tinh thần, hô hấp nhẹ nhàng điều tức chậm rãi, hình thành vòng tuần hoàn tuyệt diệu một cách tự nhiên.

Không rõ qua bao lâu, khi cậu mở bừng mắt, đồng tử đã trở nên sáng lấp lánh, tinh thần phấn chấn như thể mới hồi sinh.

Hà Duy thầm vui sướng, hình như cậu hấp thu linh khí chung quanh thì phải. Nếu không đoán sai, cậu trực tiếp lên thẳng kỳ thức tỉnh cấp ba?

Cấp một cấp hai cố bổn, cấp ba cấp bốn dẫn linh… Cậu lại tăng lên tới tầng cao như vậy chỉ trong thời gian ngắn? Thật kỳ diệu!

*cố bổn: củng cố căn bản

Hà Duy hưng phấn không thôi, sau kỳ thức tỉnh cấp ba cần tu sĩ dạy học hướng dẫn. Giờ cậu đang cao hứng, chỉ muốn nắm được cách tu luyện tiếp ngay lúc này.

Không nên trì hoãn nữa, cậu đứng dậy, đi về hướng chính sảnh, song vừa ra khỏi cửa viện thì chợt dừng cước bộ.

Mùi máu tươi gay mũi vấn vít quanh đây, Hà Duy vội quay đầu, bắt gặp ánh lửa chói mắt bên phải.

Đó là Địa Tâm Viện mà, là nơi tập hợp hàng loạt thiếu niên kỳ thức tỉnh, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?

Cậu đang chăm chú quan sát thì thấy một cô bé đáng yêu chạy khỏi tiểu viện bên trái, nhìn kỹ hóa ra là Vân Uyển Nhi. Bấy giờ sắc mặt cô bé tái nhợt, trong mắt ngập tràn kinh hãi, trông thấy Hà Duy càng rơi nước mắt không ngừng: “Đại ca ca! Chạy mau! Nhanh trốn đi!”

Hà Duy giữ chặt cô bé: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.