Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 28

Hà Duy hết sức lo lắng cho tình cảnh của Lăng Vân Dực.

Nhưng cuộc chiến đã mở màn!

Gần như ngay khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, đôi bên liền bắt đầu giằng co, linh khí vô biên mang theo muôn vàn sắc màu, tựa như vật chất mặc ý phóng thích, khí thế khoáng đạt, quả khiến lòng người rúng động.

Tuy Tu La tộc và Huyết tộc là chủng tộc u ám mạnh mẽ nhất, nhưng giữa tộc loại cũng phân chia đẳng cấp cao thấp.

*tộc loại: cùng chủng tộc

Nay Hà Duy cũng xem như có chút kiến thức, cậu nhìn ra được ba tên này yếu hơn năm tên Tu La tộc gặp ở Thanh Mông Viên rất nhiều, nhưng có yếu mấy thì tối thiểu cũng là cao thủ kỳ linh cảnh.

Song Lăng Vân Dực…

Hà Duy khó lòng dự đoán nổi, nam nhân này rốt cuộc dựa vào cái gì để sống sót đến giờ.

Hung Kiếm Huyết Tàn, hung linh thượng cổ, thực sự có sức mạnh khủng bố đến vậy ư?

Dù không có bất kỳ cảnh giới tu vi nào chống đỡ, chỉ bằng thiên tư đã có thể bộc lộ lực lượng cường hãn, tại lục Đấu Linh tuyệt đối chỉ có một.

Hà Duy nghiêm túc quan sát, sau đó đồng tử co rút.

Không… không đơn giản như thế.

Mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng Lăng Vân Dực đích xác đã nhanh chóng trưởng thành!

So với cuộc chiến với Lê Viêm lần đó, lúc này hắn đã tập hợp được các linh kỹ và kiếm chiêu lần nữa, đồng thời xuất ra vô cùng chuẩn xác trong lúc triền đấu với kẻ địch, dứt khoát lưu loát, chẳng chút dây dưa, còn ẩn chứa sát khí vô tận.

Hà Duy thán phục, ngắm quên cả chớp mắt.

Cậu nhìn rất chuyên chú, nên cũng phát hiện thêm nhiều vấn đề.

Huyết Tàn uống no máu, dưới màu đỏ tươi diễm lệ đỏ lại âm ỉ vấn vít một ít hắc khí, đó là lực lượng bóng tối duy độc tại vùng đất Thẩm Phán, tập trung mọi cảm xúc tiêu cực của sinh mệnh như oán hận, tuyệt vọng, bi thương…

Hà Duy không biết những cảm xúc đó đến từ chính Lăng Vân Dực, hay từ các oan hồn uổng mạng nơi đây.

Nhưng có thể xác định rằng, tất cả đã bị Huyết Tàn hấp thu.

Có những lực lượng này hỗ trợ, sức chiến đấu của Lăng Vân Dực trực tiếp tăng lên.

Sau khi kích đấu một khắc, tình thế đột nhiên quyết liệt, tốc độ tăng dữ dội. Hà Duy chẳng thể thấy rõ, cậu không khỏi hơi khẩn trương, sợ Lăng Vân Dực đánh không lại ba tên.

Đang nghĩ, chợt nghe một tiếng rống to ngút trời không cam lòng, Hà Duy chăm chú nhìn kỹ, trường kiếm màu đỏ vô tình đâm xuyên cổ họng Huyết tộc. Hình ảnh như dừng lại, mặt Lăng Vân Dực hoàn toàn lãnh đạm, hắn nhẹ nhàng nâng tay, trường kiếm xẻ thẳng từ cằm lên đỉnh đầu, cả đầu bị chém thành hai.

Cảnh tượng quá mức đẫm máu, Hà Duy vội quay ngoắt đi, thực tình không dám xem nhiều.

Huyết tộc chết, hai Tu La tộc cấp tốc hợp thể, giây sau triệu hồi thêm mười mấy tàn thi.

Thi thể thong thả bò dậy từ mặt đất, chúng nó đã sớm máu thịt lẫn lộn, thân xác cũng thối rữa hơn nửa, nhưng lại vung tay điên cuồng đánh về phía Lăng Vân Dực.

Hà Duy chưa từng nghĩ mình lại có diễm phúc chứng kiến hiện trường xác không hồn, da đầu tức khắc tê rần, thân thể nhịn không được run bần bật.

Tuy nhiên, Lăng Vân Dực lại chẳng mảy may cảm thấy khủng bố hay bất ngờ, hắn nhìn chúng nó như đang nhìn một thứ đồ vật không thể bình thường hơn.

Trường kiếm rít gào đâm thẳng qua, hắn một hơi xỏ xuyên ba tàn thi, đoạn nhanh chóng áp sát Tu La tộc, dùng khí thế sấm vang chớp giật bổ ngang bốn thân thể trong tàn thi.

Đỏ thẫm, đen kịt, máu tươi đậm đặc bỗng dâng lên, nom như huyết vũ đầy trời, tẩy bầu trời xám tro thành màu đỏ nhiệt liệt.

Mà sau màn máu tươi, thông qua bốn thi thể bị cắt ngang, chính là tròng mắt đen thâm thúy âm u không hề sợ hãi của Lăng Vân Dực.

Hà Duy và hắn, ngay trong màn mưa máu, bất chợt đối diện nhau.

Giây phút ấy, cả thế giới bỗng lặng như tờ.

Hà Duy chẳng hề nhúc nhích, quên cả hô hấp.

Lăng Vân Dực cũng đang nhìn cậu.

Sắc trời xám bụi, huyết sắc quẩn quanh, một thân áo trắng đứng trên tàn thi phảng phất nữ thần chốn thiên cảnh quá bộ tới địa ngục, soi rọi chúng sinh.

Nháy mắt, đôi mắt trống rỗng bỗng tụ lại, trong tĩnh mịch bốc lên ngọn lửa thật nhỏ.

Lăng Vân Dực không chút chần chừ, lập tức lách mình đến cạnh cậu, vươn tay trái ghì chặt người vào lòng.

Mãi đến khi bị mùi máu tanh bao trùm, Hà Duy mới ngơ ngác hoàn hồn. Thân thể bị siết đau, nhưng cậu chẳng cách nào đẩy hắn ra.

Đổi lại là mình gặp được một nhân loại trong địa ngục này, chắc cũng sẽ ôm lấy thật chặt thôi.

Hà Duy đâu dám cử động, mặc kệ hắn ôm.

Không rõ qua bao lâu, Lăng Vân Dực rốt cuộc mở miệng, thanh tuyến vẫn buốt giá như trước, nhưng trong giọng nói mang theo cảm giác trúc trắc do trường kỳ im lặng: “Ngươi không chết.”

Hà Duy giật mình, miễn cưỡng sắp xếp chút ngôn ngữ, chậm rãi đáp: “Ta vẫn sống, có thể tìm chỗ nghỉ ngơi trước không? Ta nói rõ với ngươi sau.”

Lăng Vân Dực không buông cậu ra, chỉ thu hồi Đấu Linh, rồi bế cậu lên, hành tẩu giữa bãi tàn thi.

Hà Duy cảm thấy tư thế này rất không ổn… Song, cậu vẫn không nên phát biểu bất kỳ ý kiến gì thì hơn.

Cũng chẳng biết đi bao lâu, rừng tàn thi tựa hồ không có đích. Sắc trời từ đầu chí cuối đều u ám, mùi máu và vị hư thối chưa từng biến mất, phân không rõ ngày tháng, không xác định được thời gian. Ngay lúc Hà Duy cho rằng nơi này vô biên giới, bọn họ gặp được một vịnh nước xanh biếc, hương vị tươi mát xông vào mũi, che đi mùi tử vong, khiến người ta có cảm giác lần nữa làm người.

Rốt cuộc cũng thoát, Hà Duy thở dài nhẹ nhõm.

Có nguồn nước là có thể dọn dẹp một phen, Lăng Vân Dực bế Hà Duy xuống nước, Hà Duy vừa định lên tiếng, Lăng Vân Dực liền lắc đầu: “Ở bên cạnh ta, nơi đây rất nguy hiểm.”

Hà Duy nghĩ tới địa phương quỷ quái này, vẫn chọn ở cạnh hắn.

Lăng Vân Dực giơ tay, dùng linh khí đỏ tạo thành một quả cầu nho nhỏ, đặt Hà Duy vào đó để cậu trôi lơ lửng trên mặt nước.

Hà Duy được chăm sóc có chút xấu hổ, nhưng giờ đâu phải lúc chú ý này nọ, vì an toàn, cậu không nên rời khỏi Lăng Vân Dực.

Quả cầu tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, Hà Duy ở trong rất khó nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, chỉ mơ hồ thấy Lăng Vân Dực cởi quần áo dính máu, bắt đầu cọ rửa.

Hà Duy hơi buồn bực, làm chi mà không cho xem chứ? Nam nhi với nhau cả, sợ quái gì?

Một giây sau, cậu thấy được cặp bưởi trước ngực mình, được rồi… giờ cậu chẳng còn là nam nhi nữa, thiệt mịa nó đau trứng!

Không lâu sau, Lăng Vân Dực rửa sạch máu trên người, xõa tung tóc đen, khoác trường bào rộng thùng thình ra khỏi vịnh nước.

Mà Hà Duy cũng được giải phóng khỏi quả cầu, cậu toan đi hai bước, không ngờ bị bế ngang lên.

Dưới chân chợt trống không, Hà Duy hơi sửng sốt, bắt lấy quần áo Lăng Vân Dực theo bản năng. Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, chưa kịp nói gì, Lăng Vân Dực đã cúi đầu ngậm lấy môi cậu cực kỳ tự nhiên.

Hà Duy đực ra, chợt mở to hai mắt, “Ưm… Lăng…”

Lời chưa thốt xong, miệng đã mở ra, Lăng Vân Dực khép hờ mắt, dễ dàng thăm dò vào, đầu lưỡi linh hoạt như đang vuốt ve trân bảo quét một vòng trong miệng cậu, tiếp đó quấn chặt lưỡi cậu.

Cảm giác trượt ra trượt vào cứ ngỡ đã quên xộc thẳng lên đỉnh đầu, Hà Duy cứ như bị điện giật, toàn thân run rẩy, nhưng sau đó đầu óc triệt để trống rỗng.

Lăng Vân Dực không liếm nhẹ dịu dàng nữa mà làm sâu thêm nụ hôn, chiếc lưỡi cuồng nhiệt như bắt giữ được con mồi mà liều mình dây dưa, trên câu dưới khều, đánh vòng khiêu khích, động tác kịch liệt hàm chứa khát vọng trần trụi. Hắn khóa chặt vòng eo trong tay, hành động trên môi cuồng dại khó lòng ức chế, hận không thể nuốt luôn xương cốt vào bụng… tựa hồ chỉ như vậy mới không vuột mất cậu.

Nụ hôn chấm dứt, sắc mặt Hà Duy đỏ ửng, đầu ong lên.

Lăng Vân Dực lại như chưa thoả mãn, hắn vẫn ôm Hà Duy như cũ, hôn nhẹ lên môi cậu, “Cho ta biết tên ngươi.”

Đầu Hà Duy rốt cuộc hơi tỉnh táo lại, cậu cố gắng khống chế mình, vội đáp: “Hà Duy, ta tên Hà Duy!”

Thấy Lăng Vân Dực nhìn chằm chằm môi mình, Hà Duy ngăn chặn căng thẳng nơi đáy lòng, buộc bản thân nói tiếp: “Lăng Vân Dực, ngươi hãy nghe ta nói! Ta tên Hà Duy, lần trước ta chưa chết, nhưng ta không thể giải thích lý do với ngươi. Hơn nữa, ta cũng không cách nào nói rõ tại sao mình ở đây, song ta sẽ không hại ngươi.”

Mắt Lăng Vân Dực trầm lắng như suối nước chốn khe sâu, từ nãy đến giờ không lóe lên chút nào, đợi Hà Duy dứt lời, hắn mới lặng lẽ đáp: “Ta tin ngươi.”

Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến Hà Duy lập tức yên tâm. Cậu đích xác đã hết cách giải thích, nhưng cậu biết mình chẳng thể bịa đại một cái cớ, bằng không dựa vào sự nhạy cảm của Lăng Vân Dực, hắn khẳng định sẽ phát hiện, tới lúc đó…

Đầu óc vừa thả lỏng, Lăng Vân Dực lại cúi xuống hôn cậu.

Hà Duy: “…”

Lại thêm một nụ hôn nóng bỏng triền miên, Hà Duy cố nén trái tim đang loạn nhịp, rốt cuộc biết cách đánh trống lảng, “À… ngươi, ngươi đói bụng không? Chỗ ta có đồ ăn, chúng ta ăn chút gì trước đi.”

Lăng Vân Dực lắc đầu, rồi tiếp tục hôn cậu.

Hà Duy: “…” Muốn ngỏm quá, tóm lại đại ca muốn gì!

Bị hôn đến choáng đầu lần nữa, trong óc Hà Duy thoáng hiện linh quang, nhất thời ngộ ra.

A a a, có khi nào Lăng Vân Dực đang cầu chữa khỏi không? Đệt, mình thế mà lại quên béng chuyện quan trọng như vậy!

Bấy giờ liền thôi do dự, Hà Duy lập tức mở hệ thống, phóng thuật trị liệu sơ cấp.

Hơi nóng trong bụng bắt đầu khởi động, cấp tốc tuôn về phía Lăng Vân Dực theo đầu lưỡi, trong khoảnh khắc liên thông nhau, hai người đồng thời khẽ run, tiếp theo, nụ hôn vừa bình lặng lại càng nồng nàn hơn.

Lăng Vân Dực cuốn lấy lưỡi cậu, gần như đòi hỏi vô độ, Hà Duy bị quấn quýt tới mức da đầu tê dại, chỉ đành ôm chặt cổ hắn, nỗ lực kiềm nén kích động từ trái tim.

Mãi đến lúc trong đầu vang lên cảnh báo đỏ, Hà Duy mới vội đình chỉ phóng thích kỹ năng, chẳng qua cả người cậu cũng cạn kiệt sức lực.

Lăng Vân Dực cẩn thận ôm cậu, khẽ cọ lên môi cậu: “Đừng dùng thuật độ linh, ta chỉ muốn hôn ngươi thôi.”

Hà Duy: “…” Thoáng cái hóa thành tôm hùm nhỏ, còn mẹ nó tê cay, đỏ hồng…

Giữa lúc ngẩn ngơ, Hà Duy cuối cùng cũng ý thức được một vấn đề đòi mạng.

Trong mắt Lăng Vân Dực, cậu hình như là con gái, cho nên nói…

A a a! Chẳng lẽ… Lăng Vân Dực lại…

Đang bị tin tức bùng nổ này gây sốc, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Hai người nhất tề ngẩng đầu, thấy một thanh niên tóc đen từ xa đi tới, thần sắc y tràn đầy uể oải. Khi gặp hai người, trong mắt y bộc phát cảm xúc mãnh liệt, đó là sự vui mừng khi thấy được người quen, cảm giác may mắn khi tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Các ngươi là nhân loại! Tốt quá! Vậy mà có thể gặp nhân loại ở đây!”

Y tới gần, tuy cách kết giới bảo hộ, nhưng vẫn nhiệt tình giới thiệu: “Ta tên Lâm Tuyên! Các ngươi tên gì? Là người ở đâu? Tại sao lưu lạc đến chốn quỷ quái này?”

Hà Duy nhìn y, nghe thấy tên thì trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hóa ra… là tình tiết ấy.

Lâm Tuyên vô cùng dễ thân, đã bắt đầu kể nguyên do mình lưu lạc tới đây, thuộc môn phái nào ở Trung Đình, và vì sao có thể sống sót…

Y nói rất nhiều, Hà Duy vẫn như thể lạc vào cõi tiên.

Trong [Vong Đồ], sau khi Lăng Vân Dực rơi vào vùng đất Thẩm Phán, người đầu tiên hắn gặp chính là Lâm Tuyên, cũng là nhân loại duy nhất.

Tại thời điểm vừa nếm trải tuyệt vọng khủng khiếp lại gặp được đồng loại, dù là Lăng Vân Dực cũng hạ thấp đề phòng với y. Lâm Tuyên tính tình ôn hòa, sáng sủa hoạt bát, tu vi cũng khá cao, hai người đồng hành tại vùng đất Thẩm Phán, chẳng những có thể phối hợp với nhau, mà còn xây đắp tình hữu nghị sâu sắc.

Nhưng… hết thảy chỉ là một âm mưu.

Lâm Tuyên, người cùng Lăng Vân Dực đồng cam cộng khổ, phó thác sinh tử, cuối cùng lại đâm Lăng Vân Dực một đao, đẩy hắn vào chốn vạn kiếp bất phục.

*vạn kiếp bất phục: vĩnh viễn không quay đầu lại được nữa

Dẫu Lăng Vân Dực sống sót, nhưng từ đó trở đi, tâm hắn cũng triệt để lụi tàn.

Hà Duy đã sắp chứng kiến kết cục của [Vong Đồ], thế nên… cậu biết một tình tiết gạt người trong phần sau.

Lâm Tuyên là người của Tống Đoan Nghi.

Ván cờ này do Tống Đoan Nghi vất vả bố trí cho Lăng Vân Dực.

Tới bây giờ, ác ý đến chậm của tác giả cặn bã đã phơi bày lồ lộ không còn gì nghi ngờ — Trúc Uyên diệt tông môn của Lăng Vân Dực, Lê Viêm hủy thân xác hắn, còn Tống Đoan Nghi đập vỡ hoàn toàn tam quan của hắn.

Vì thế, Lăng Vân Dực hóa đen triệt để.

Hà Duy nhìn Lâm Tuyên, trong lòng mịa nó ngũ vị tạp trần, sư tôn đại nhân, thù hận giữa ngài với Lăng Vân Dực lớn cỡ nào vậy? Hại người ta tới nước này, rốt cuộc ngài nghĩ cái gì!

Đương nhiên, sư tôn của cậu đời nào cho cậu đáp án.

Hà Duy cực lực áp chế cảm xúc, cố gắng không lòi đuôi, đồng thời hòa nhã nói với Lâm Tuyên: “Lâm công tử, ở đây có một vịnh nước, ngài có muốn đi chỉnh lý chút không?”

Lâm Tuyên cười đáp: “Được, hai người chờ ta một lát, ta về ngay.”

Lâm Tuyên đi rồi, mặt Hà Duy lại ngập tràn âu lo, cậu đang cân nhắc xem nên giải thích với Lăng Vân Dực thế nào, bảo thẳng Lâm Tuyên sẽ hại hắn, Lăng Vân Dực sẽ tin sao?

Lưỡng lự trong mắt cậu không giấu được Lăng Vân Dực, hắn hỏi khẽ: “Làm sao?”

Hà Duy xoắn xuýt một hồi, cảm thấy chẳng thể nhân nhượng việc này, dù Lăng Vân Dực không tin cũng phải nói.

Cậu nói cực kỳ nghiêm túc: “Ta cảm thấy Lâm Tuyên không có ý tốt, nhìn hắn không giống người tốt.”

Lăng Vân Dực chỉ yên lặng nhìn cậu: “Ta hiểu.”

Nghe hắn đáp vậy, Hà Duy cũng hơi yên tâm, chỉ cần Lăng Vân Dực đề cao cảnh giác, hẳn sẽ không bị lừa quá thảm.

Chả bao lâu sau, Lâm Tuyên đã quay lại, y rửa sạch vết máu và bụi đất trên người, thoạt nhìn nhẹ nhõm hơn nhiều. Y cười chạy tới, hô từ xa: “Các ngươi chưa đi, thật…”

Y chưa dứt câu đã không thốt ra lời được nữa, hai mắt trợn to, vô cùng khiếp sợ nhìn trường kiếm sắc bén đâm xuyên ngực mình.

Hà Duy cũng ngớ ra, đây, đây là chuyện gì?!

Chẳng rõ Lăng Vân Dực xuất ra Huyết Tàn từ lúc nào, mà còn không hề báo trước đã đâm xuyên qua Lâm Tuyên với khí thế vừa nhanh vừa mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.