CHƯƠNG 52
Bích thủy tẩy lam thiên, vân đằng lạc Cửu Châu.
*nước biếc rửa trời xanh, mây đáp xuống Cửu Châu (thời cổ đại chia TQ thành chín châu)
Bảy tám thiên mã vỗ cánh đạp chân, tư thái hiên ngang, đoạt trọn mọi ánh nhìn. Mà thùng xe hoa quý kia lại lấp lánh ngàn sao như thần cung nơi chân trời hạ cánh thế gian.
Tất cả mọi người đều không kịp nhìn, vật hiếm thấy đến thế lại được chiêm ngưỡng một lúc nhiều như vậy, quả đáng kinh ngạc tán thán.
Nhưng khi nam tử tóc bạc chậm rãi bước ra, mọi hào quang vô hạn đều bị che lấp, hắn nháy mắt trở thành tâm điểm chú ý.
Kỳ thực, cách xa thế này cũng không thể thấy rõ dung mạo hắn, nhưng chỉ riêng phong thái tao nhã đã khiến người ta khó lòng chuyển mắt.
Hắn vừa xuất hiện liền có người quỳ rạp xuống đất, cao giọng hô đầy kính cẩn: “Bái kiến chân nhân.”
Thấy người nọ quỳ, người khác cũng lập tức phản ứng, nom phục sức rõ ràng là đệ tử Thanh Huyền Môn.
Thanh Huyền Môn chân nhân, chẳng phải là chưởng môn chân nhân kia sao!
Nhất thời, có người lanh trí quỳ theo, mặt cũng tràn đầy cung kính.
Một người quỳ, người người quỳ, thoáng cái lộp bộp quỳ xuống hết. Thời điểm Hà Duy ra khỏi thùng xe, đập vào mắt chính là cả rừng người.
Cậu đã bao giờ gặp qua cảnh tượng này đâu, thành ra bị dọa cho hết hồn, hoàn toàn chả hiểu chuyện gì xảy ra.
Quỳ hết làm chi vậy… Sư tôn nhà cậu vậy mà còn được sùng bái á? Quỳ kiểu này thì biết làm sao! Cậu nhìn xuống từ trên cao như vầy, phải chăng nên đáp một câu “bình thân”…
Vừa ảo tưởng đã thấy sấm sét đùng đoàng.
So với cậu mất tự nhiên, Tống Đoan Nghi lại như chẳng thấy gì, chỉ tự nhiên nắm tay rồi ôm chặt eo cậu.
Hà Duy run lên, cuống quít muốn dịch ra một chút, Tống Đoan Nghi liền nhíu mày: “Đừng lộn xộn, ta mang ngươi xuống.”
Hà Duy cứng người, bấy giờ mới sực nhớ hai người còn đang trên không…
Bị Tống Đoan Nghi ôm đáp xuống đất, Hà Duy mới hối hận khôn xiết, đáng lẽ nửa năm nay không nên sa đọa như vậy, dù không tăng cấp thì cũng nên học xong thuật ngự linh phi hành chứ.
Nhưng giờ nghĩ cũng đã muộn, vốn tưởng Tống Đoan Nghi sẽ cùng mình đứng dưới chờ một lát, nào ngờ bọn họ căn bản không hạ xuống, mà vừa tới nửa đường, phía Tây Nam bỗng xuất hiện một vết rách có khí tức màu đen vờn quanh, Hà Duy chỉ liếc sơ liền kinh hãi.
Cái này nhìn rất quen, mỗi lần làm nhiệm vụ đều bắt gặp lỗ đen ấy, và lần nào cũng bị nó cuốn đi, tuy đã hơn nửa năm không gặp, nhưng Hà Duy vẫn cực kỳ quen thuộc với nó.
Có điều, sao lỗ đen chết bầm lại chường mặt ở đây?
Đang nghĩ thì đột nhiên thấy hoa mắt, khí đen kia chợt lóe rồi biến mất, một lốc xoáy nhỏ màu lam nhạt chậm rãi hiện ra.
Hà Duy nhíu mày, nếu không phải vừa rồi nhìn quá rõ ràng, cậu thực sự sẽ nghĩ mình hoa mắt.
Nhưng hiển nhiên ngoại trừ cậu, chẳng ai tỏ ra hoài nghi, thậm chí còn có người bảo nhỏ: “Du linh bí cảnh mở rồi!”
Đúng là đã mở, song do có mặt Tống Đoan Nghi nên chả ai dám vào trước.
Tống Đoan Nghi vẫn nhìn Hà Duy: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Hà Duy gật đầu, trong lòng có chút hưng phấn: “Xin sư tôn yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được hang Kim Linh, đợi khi áp chế được Triền Tình hoa sẽ tức tốc trở về.”
Tống Đoan Nghi nắm tay cậu, thong thả vuốt ve dưới ống tay áo rộng rãi: “Hay ngươi đừng đi nữa.”
Hà Duy giật mình: “Sư tôn?”
Trong mắt Tống Đoan Nghi tràn đầy dịu dàng: “Hang Kim Linh tuy tốt, nhưng chung quy vẫn chỉ có thể áp chế nó, nếu thế thì ta cũng giúp được ngươi, cùng lắm hao chút linh khí thôi.”
Nói thì nói thế, nhưng Hà Duy vừa nghĩ tới áp chế Triền Tình hoa thì phải cởi bỏ phong ấn, không bị Triền Tình hoa quấy nhiễu đã cảm giác sư tôn nhà mình bất thường, nếu lại thêm Triền Tình hoa chết tiệt thì…
Hình ảnh hung tàn quá thể, mới tưởng tượng đã phát run!
Vì vậy, cậu vội đáp: “Sao có thể làm phiền sư tôn mãi được? Ta là đồ đệ của ngài, lẽ ra nên san sẻ giải quyết khó khăn cùng ngài, lý nào lại chuốc thêm phiền?”
Tống Đoan Nghi chau mày.
Hà Duy sợ hắn nói thêm, tuyệt nhiên chẳng dám trì hoãn, lập tức nói: “Quyết định vậy đi! Sư tôn, ta đi trước đây! Chờ tin tốt của ta nhé.”
Dứt lời, cậu cắm đầu chui vào du linh bí cảnh, chỉ sợ bị ngăn cản.
Đấy cũng là Tống Đoan Nghi nghe theo cậu, chứ nếu hắn thực sự không muốn cậu đi, cậu chạy cũng chả thoát.
Vào bí cảnh rồi, Hà Duy mới thở phào, chẳng qua vừa ổn định tâm trạng đã lần lượt nhận thấy những ánh mắt tò mò xung quanh.
Sau khi cậu vào, những người khác tự nhiên cũng tràn vô như ong vỡ tổ.
Nhờ Tống Đoan Nghi ban tặng, nay Hà Duy không mong nổi tiếng cũng khó.
Tất cả mọi người đều cố ý vô ý theo dõi cậu, tuy không ai dám nghị luận gì, nhưng chỉ riêng tầm mắt đã đủ khiến người ta khó chịu.
Tuy nhiên, Hà Duy đã sớm có biện pháp đối phó, thuật huyễn hình của cậu đã thuần thục từ lâu, đặc biệt tu sĩ ở đây toàn tu vi kỳ biến hình, cậu có thể thoải mái biến thành bất cứ hình dáng gì, căn bản chả cần lo.
Tiến vào sâu trong bí cảnh, Hà Duy liền tìm chỗ vắng người để thay đổi thành bộ dáng khác, chớp mắt từ một thiếu niên mười bảy mười tám biến thành một thanh niên áo xám tầm thường.
Biến thành hình dạng ấy, dĩ nhiên không còn ai nhòm cậu chòng chọc nữa, hành động cũng tiện hơn.
Du linh bí cảnh này vô cùng rộng lớn, thoạt nhìn điểm dừng chân hôm nay cũng mang dáng dấp rừng rậm.
Hà Duy thu hơi thở, im hơi lặng tiếng đi lại bên trong, trên đường đi đụng độ một hai mãnh thú cấp thấp, nhưng bởi đẳng cấp quá thấp nên Hà Duy cũng lười ra tay, chỉ ẩn nấp sơ sơ để né tránh.
Hang Kim Linh ở ngay trong bí cảnh, khổ nỗi khung cảnh bên trong mỗi năm mỗi khác, do vậy, dù Tống Đoan Nghi tìm cả mớ tư liệu cho cậu thì lúc này chưa chắc đã có tác dụng.
Song Hà Duy cũng có vài ý tưởng, trong hang Kim Linh tất nhiên kim linh bốn phía, cậu chỉ việc phân biệt cẩn thận, nếu cảm thấy chỗ nào nhiều kim linh, đi qua xem xét tất có thu hoạch.
Tuy bảo vậy, nhưng muốn lần mò một hang đá nho nhỏ giữa mảnh rừng bát ngát xác thực cần chút thời gian.
Tìm tòi nửa ngày, đành rằng chưa thu hoạch được gì, song không gặp nguy hiểm. Đang lúc Hà Duy chuẩn bị đi tìm tiếp, trong đầu bỗng tích một tiếng.
Là âm nhắc nhở của hệ thống, âm thanh đã biệt tăm chừng nửa năm giờ lại vang lên, quả thực khiến cậu hoảng hốt.
Hãi của nào thì của nấy đến, ngay sau đó, âm thanh trong đầu trở nên rõ ràng: “Tình tiết nhánh đã khởi động, vị trí ký chủ lệch đi, sắp mở truyền tống.”
Hà Duy thiệt tình muốn mắng chửi người, mới êm đẹp được nửa năm lại bắt đầu tìm chết hả!
Nhiệm vụ đáng chết này thực sự không thể không làm sao?
Nhớ đến nhiệm vụ là liên tưởng tới Lăng Vân Dực, chỉ thoáng đề cập cái tên này, lòng Hà Duy đã dâng trào niềm chua xót khó tả.
Nếu có thể, cậu thực tình chẳng muốn xuất hiện trước mặt hắn.
Ngặt nỗi, có vẻ lần này hệ thống sốt ruột lắm rồi, mới ngây người một chốc đã thấy cửa hang màu đen kia ló mặt trên bầu trời, lực lôi kéo ập tới, Hà Duy hết hồn, sau đó hồn phách lập tức ly thể.
Biến mất xong, trong lòng Hà Duy mới lộp bộp một tiếng, ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Đệt mọe! Cơ thể bố còn chưa tìm được chỗ giấu mà! Cứ thế té xỉu ngay trong bí cảnh hung hiểm thế này, lỡ bị nào mãnh thú gặm thì sao, tới lúc ấy làm xong nhiệm vụ thì về kiểu gì!
Khốn nỗi đã hết cách quan tâm lắm thế.
Hồn phách ly thể, sau một hồi lơ lửng vẫn chưa có cảm giác đạp chân xuống đất, Hà Duy quan sát chung quanh, lại nhíu mày.
Đây đâu phải thủ đô Minh, càng không phải lĩnh vực U Minh, đây là nơi nào?
Đang buồn bực, trước mắt đột ngột sáng lên.
Cậu tập trung nhìn kỹ, kế đó lại hít một hơi khí lạnh.
Trên nền tuyết trắng xóa, nam tử tóc đỏ diện hồng y tựa ngọn lửa đang bùng cháy, hắn đứng tại đây như muốn thiêu đốt cả đất trời.
“Tránh ra, ta muốn vào.”
Hắn vừa mở miệng, Hà Duy mới phát hiện đối diện hắn có một đám người áo trắng, màu tóc như tuyết, trang phục như tuyết, màu da càng trắng tinh như hòa một thể với thiên địa.
Nam tử dẫn đầu che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt xám nhạt lạnh giá hệt băng tuyết trên núi cao: “Vùng đất Cực Hàn là thánh địa Băng tộc, người ngoài không được tiến vào!”
Nam tử áo đỏ dung mạo diễm lệ, nốt ruồi dưới mắt tựa bảo thạch trong suốt, rạng rỡ sinh động giữa khung cảnh trắng xóa: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chịu chết đi!” Nói đoạn, Huyết Linh Châu xoay tròn hiện ra, máu tanh nồng nặc cơ hồ muốn nhuộm đỏ cả chân trời.
Tim Hà Duy thót một cái, tức khắc hiểu ra đây là chuyện gì.
Là Lê Viêm, Lê Viêm đang xông vào vùng đất Cực Hàn.
Ý nghĩ này nhác xẹt qua, một lực lôi kéo cực mạnh tập kích, tiếp đó là đầu váng mắt hoa, Hà Duy đặt chân xuống đất.
Hà Duy vừa mới thích ứng liền mở bừng mắt, cảnh tượng lọt vào mắt chẳng còn là hình ảnh cánh đồng tuyết ban nãy nữa.
Lê Viêm không ở đây, mấy Băng tộc kia cũng mất tăm.
Hà Duy hơi thảng thốt, nhận ra mình đang ở trong một căn nhà gỗ tinh xảo, bày biện đơn giản phóng khoáng lại không mất vẻ hoa lệ, khắp nơi đều là gỗ thô, chỉ có một ngọn lửa êm dịu ngay chính giữa góp thêm phần ấm áp cho gian phòng.
Cậu đánh giá một vòng, đoạn thu hồi tầm nhìn, nhưng nháy mắt sau liền ngốc lăng.
Trên giường… trên giường đâu chỉ có mình cậu.
Cậu kinh ngạc như vậy không phải do đối phương đắp chung chăn với mình, cũng chẳng phải quần áo đối phương không chỉnh tề, mà vì… vì đối phương chỉ là một bé con mềm mềm bụ bẫm.
Đậu xanh, chuyện gì thế này!
Hà Duy sợ tới mức cằm sắp rớt xuống đất, cậu cố lấy can đảm sáp lại nhìn nhìn. Nhóc con vô cùng xinh xắn, làn da non mềm lạ thường, không một tỳ vết mà trắng trẻo vô cùng, nhất là mái tóc đỏ hiếm thấy kia, lại phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến nó hơi ửng hồng, đúng là đáng yêu miễn chê.
Hà Duy không khỏi cười khẽ, đang định giúp nó ngủ thoải mái hơn, nhưng đột ngột trông thấy một nốt ruồi nhỏ xíu dưới mắt trái của nó.
Giữa đen như mực ánh lên tia băng lam, chẳng khác nào một bảo thạch tí hon trên gương mặt trắng nõn.
Diện mạo mang tính dấu hiệu như vầy khiến Hà Duy hoảng hồn.
Đây, đây…
Cậu nào biết Lê Viêm thế mà có con!
Cái định mệnh, cô em nào dám sinh con cho hắn vậy!
Được rồi, vấn đề không phải cái này, mà là tại sao con trai Lê Viêm lại ở chỗ cậu!
Rốt cuộc là sao đây?!