CHƯƠNG 65
Màn khóa môi nồng nhiệt triệt để kích hoạt Triền Tình hoa.
Uất ức vì bị áp chế, phẫn nộ vì bị bài xích, giây phút này hoàn toàn bùng nổ.
Hương thơm mê người khuếch tán không giới hạn, mãnh liệt, thơm ngọt, đắm say lòng người!
Cả đấu trường luận võ bị nhấn chìm trong sắc hồng, bất kể tu vi cao bao nhiêu, vô luận cảnh giới sâu nhường nào, lúc này bọn họ đều quên đi tất thảy, trong mắt trong lòng chỉ có bóng hình của người đang đứng tại trung tâm.
Tóc đen của thiếu niên mềm mượt như tơ lụa, thân hình nhỏ gầy, cổ tay trắng muốt lộ bên ngoài quả thực vô cùng non mịn.
Giờ đây cậu đang ngẩng cổ, hai gò má phớt hồng, cặp mắt ướt át, tựa thể một đóa hoa nở rộ đang khao khát, van lơn, chờ mong…
Mùi hương ngày càng nồng tựa cái móc xuyên thấu nhân tâm, khơi dậy toàn bộ dục vọng khó nhịn, phóng đãng và sâu lắng nhất lòng người, khiến người trầm mê, không thể tự kiềm chế!
“Đẹp quá…”
“Thơm quá…”
“Thật mê người…”
“Hắn là của ta, của ta!”
Theo từng tiếng thì thào mê muội, tất cả tức khắc tế ra Đấu Linh, lao tới chém giết, chiến đấu chẳng chút lý trí, điên cuồng tranh đoạt thiếu niên độc nhất kia.
Trúc Uyên cười gằn một tiếng, hung hắn cắn một phát lên môi hoán linh sư nhà mình, đoạn hắn đứng dậy, một tay ôm cậu, tay còn lại khẽ nâng, chuẩn bị khởi động linh kỹ thứ ba của Kim Sắc Lục Dực.
Hung mãnh nhất, đáng sợ nhất, ngay cả thần quỷ cũng khó lòng ngăn cản công kích cường thế.
Đây là kiêu ngạo của Phi Linh tộc, niềm vinh dự trời ban, còn là thiên phạt thần giáng xuống.
Vô số kim quang hội tụ, phóng lên cao, sau đó bành trướng vô hạn, nhoáng cái lại ập xuống như cơn mưa tầm tã che khuất bầu trời, nhưng rơi xuống nào phải giọt mưa, mà là hàng loạt kim tuyến mang theo lực lượng kinh người, vô tình đâm thủng hết thảy mọi thứ.
Chỉ một chớp mắt lại dài đằng đẵng tựa một đời.
Kim quang tán đi cũng là lúc xác chết phủ khắp nơi.
Đấu trường luận võ hóa địa ngục máu, trước công kích mang tính tai họa, vậy mà không ai có sức đánh trả.
Chỉ còn duy nhất hơi thở của Thanh Long, một trong tứ vương Yêu tộc.
Hai mắt gã trợn lên, cất giọng tràn đầy khiếp sợ: “Ngươi… ngươi… lại…”
Trúc Uyên lạnh lùng liếc gã, bình thản đáp: “Xin lỗi, thất thố rồi.”
Thanh Long ho ra một ngụm máu đen, gào lên bằng tất cả sức lực còn lại: “Trúc Uyên! Tên cô tinh nhà ngươi đã định trước sẽ thất bại!”
*cô tinh: dạng như sao chổi, gieo rắc tai họa cho mọi người xung quanh mình, cuối cùng cô đơn đến già
“A,” Trúc Uyên cười khẽ, chăm chú nhìn về phía gã, đáy mắt sáng sủa dị thường, “ta vô cùng mong chờ ngày đó đến!”
Lời vừa dứt, Trúc Uyên bay vọt lên, dẫn Hà Duy còn đang rối loạn rời khỏi đây.
Bay thẳng đến một hẻm núi vắng vẻ không người lui tới, Trúc Uyên mới chậm rãi hạ xuống.
Hắn nhìn thoáng thấy được bình thuốc thanh tâm, bấy giờ bèn mở nắp nhấp một ngụm, chất lỏng mát rượi trượt xuống cổ họng, thoáng cái xoa dịu trái tim xao động. Công hiệu của thuốc này thật kỳ lạ, nó có thể hình thành tấm chắn ngăn cách mùi hương mê hoặc và không để người bị cám dỗ.
Nhờ có thuốc, Trúc Uyên rốt cuộc bình tĩnh.
Nhưng hắn bình tĩnh, Hà Duy vẫn đang chịu giày vò.
Triền Tình hoa có vẻ đã nghẹn quá lâu, bình thường còn có thể cho Hà Duy một tia lý trí, song hiện giờ lại như đang trả thù, triệt để dụ dỗ và đẩy cậu vào bể dục.
Trúc Uyên giơ tay đặt lên ngực cậu, vốn định giúp áp chế, ai dè bàn tay vừa đụng tới ngực, Hà Duy liền hét lớn.
Âm thanh mềm nhuyễn tinh tế, tuy là chất giọng trong trẻo của thiếu niên, nhưng lại quyến rũ bất ngờ, lọt vào tai quả là một loại hưởng thụ khó tả thành lời.
Tay Trúc Uyên thoáng khựng lại, ngập ngừng một lát.
Vừa mới tạm dừng, Hà Duy đã chủ động áp sát hắn, đôi môi hồng nhuận run nhè nhẹ, đôi mắt sáng cực kỳ ướt át, thân thể bấu lên trên, trao nụ hôn ngốc nghếch mà khó nhịn.
Trúc Uyên ngẩn ra, vẫn không hề cử động, Hà Duy cũng chẳng rành rẽ, nhưng cõi lòng đang khát vọng, cọ xát lên đôi môi mỏng mà không nhận được hồi đáp, bèn cố gắng hôn sâu hơn.
Trúc Uyên làm theo mong muốn của cậu, thả lỏng khớp hàm, Hà Duy cao hứng luồn vào, song vẫn chưa chạm đúng điểm mấu chốt, khí nóng bốc hơi trong lòng, dục vọng cấp bách muốn giải tỏa. Tuy nhiên, nỗ lực hồi lâu chỉ khiến lòng thêm ngứa ngáy, căn bản giải quyết không xong vấn đề.
Ngay tiếp theo, Hà Duy lại hơi dời đi, khẽ cau mày, mềm giọng nói: “Hôn ta…”
Âm điệu mềm nhũn cơ hồ đập vỡ tấm chắn thuốc thanh tâm dựng nên, Trúc Uyên chỉ thấy đầu ong lên, chợt nắm chặt eo cậu, mạnh mẽ hôn xuống, cảm giác ngọt ngào mềm mại đến khó tưởng…
Mãi tới khi bàn tay mát lạnh của Hà Duy thò vào áo hắn, Trúc Uyên mới thoáng nhướn mày, đột nhiên hoàn hồn.
Hắn vội vàng tìm thuốc thanh tâm, nuốt mạnh một ngụm, rồi nhắm ngay miệng Hà Duy, rót hơn nửa cho cậu.
Thuốc thanh tâm có tác dụng cực nhanh, thoáng chốc đã khiến hai người tỉnh táo.
Trúc Uyên không do dự nữa, điều động toàn bộ kim linh chí thuần trong cơ thể áp chế Triền Tình hoa.
Triền Tình hoa hơi run lên, mùi hương cũng thu lại như muốn lấy lòng, hiềm nỗi nó làm càn quá mức rồi.
Hà Duy lấy lại tinh thần, nói gần như nghiến răng nghiến lợi: “Nhờ ngươi giúp ta chế phục nó!”
Trúc Uyên nhìn cậu, thấy hai mắt cậu trấn tĩnh, biết thuốc thanh tâm phát huy tác dụng, tuy nói thế, nhưng trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút tiếc hận.
Song hắn tức thời tập trung tinh thần, kim linh mãnh liệt sục sôi tràn qua, cấp tốc bao trùm Triền Tình hoa và hoàn toàn phong ấn nó.
Rốt cuộc chế phục được đồ quỷ ấy, Hà Duy thở phào, cuối cùng cũng yên lòng.
Có điều, Hà Duy mới thả lỏng lại giật mình, cậu cuống quýt nhìn sang Trúc Uyên, hỏi: “Hồi nãy ngươi luận võ với người khác hả?”
Trúc Uyên nhìn cậu chăm chú: “Ừ.”
Hà Duy lập tức hỏi tiếp: “Trước ta có ai tự dưng xuất hiện không?”
“Hử?” Trong mắt Trúc Uyên hiện dấu hỏi.
Hà Duy vội nói: “Một Nhân tộc, một tiên hạc! Lát nữa nói cụ thể với ngươi sau, trước tiên cho ta biết bọn họ có… bị đấu pháp của các ngươi làm…” Hà Duy vừa nghĩ đến kết quả kia thì hầu như không thể phát ra âm thanh.
“Không.” Trúc Uyên trả lời như đinh đóng cột, “Trước khi ngươi tới không có ai xuất hiện cả.”
Nghe hắn đáp, Hà Duy mới an tâm hẳn, may quá, chỉ cần Mai Thiệu với Tiểu Lan Nhi không bị thương là ổn.
Chỉ là… bọn họ đi đâu rồi?
Đáy mắt Hà Duy thoáng hiện âu lo, nhưng trước mắt chưa phải thời điểm tự hỏi.
Lần này Triền Tình hoa bộc phát mạnh mẽ khác thường, Hà Duy mất ý thức ngay từ lúc nó nổi bão, song cậu có thể tưởng tượng ra, đồ quỷ ấy mà nở không gây chuyện mới lạ.
Nhất là đấu trường luận võ có cả đống người, sự việc còn rối bời hơn nữa.
Hà Duy khó tránh hơi thấp thỏm, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi thật xin lỗi.”
Trúc Uyên khẽ nhếch mày, im lặng nhìn cậu: “Ý ngươi là sao?”
Hà Duy khó xử: “Triền Tình hoa bùng nổ nhất định sẽ hấp dẫn người ngoài, đấu trường luận võ mới rồi có rất đông người…”
“À, ngươi nói cái đó hả.” Trúc Uyên đáp bâng quơ, “Yên tâm, chết hết rồi.”
—–
Chia buồn với team_anh_Uyên, chia buồn với team_chờ_màn_hợp_thể =))))
Lời chia buồn hôm qua của tui chong xáng thế mà nhiều bạn lại tưởng ẻm sắp mất zin là sao :v