CHƯƠNG 70
Lăng Vân Dực cúi đầu chạm nhẹ lên trán cậu, nói khẽ: “Đừng sợ, ta ở đây.”
Hà Duy kinh ngạc nhìn hắn, thân thể hơi run, bao lời muốn nói không ngừng cuộn trào, nhưng tuyệt nhiên chẳng thốt ra lời, mà có lẽ cũng không phải, do cậu căn bản không biết nên nói gì thôi.
Đầu óc cậu loạn cào cào, ngược lại là Lăng Vân Dực trấn an: “Trước tiên ngươi cứ chờ ở đây, ta giết hắn xong sẽ dẫn em đi.”
Vì giọng hắn quá mềm nhẹ, lòng Hà Duy lại ngập tràn áy náy với hắn, bèn bất giác gật đầu, khi ý thức được lời hắn mới chợt hoàn hồn. Hà Duy lập tức níu chặt áo hắn, nôn nóng mở miệng.
Vừa định lên tiếng, Lăng Vân Dực đã ấn lên môi hắn: “Ta rất nhớ em, muốn vĩnh viễn ở bên em, đừng cự tuyệt ta.”
Hà Duy muốn một hơi tỏ hết cõi lòng, nhưng lại buộc mình áp xuống, cậu cố sức nhắm mắt rồi mở ra, rốt cuộc cũng bình tĩnh.
Hà Duy lấy ra thuốc thanh tâm, lẳng lặng nhìn Lăng Vân Dực chăm chú: “Uống đi.”
Lăng Vân Dực nhận lấy, mở nắp uống liền chẳng chút lưỡng lự.
Hà Duy chưa nói đó là gì, hắn vậy mà cũng chẳng hỏi, cậu bảo hắn hắn uống, hắn uống ngay.
Đây xem như sự tín nhiệm không gì sánh kịp, song Hà Duy chỉ thấy từng hồi chua xót trào dâng trong tâm.
Nếu không có sự việc tại điện Tu La, Hà Duy sẽ tin rằng Lăng Vân Dực tin cậu, nhưng hiện giờ cậu càng hiểu rõ hơn, bảo là tín nhiệm, chẳng bằng nói hắn đang trốn tránh.
Không hỏi, không chối từ, cũng không nghĩ xem có đáng tin hay chăng, như vậy sẽ chẳng có phản bội.
Trái tim đau nhói, Hà Duy tựa hồ bị đớn đau nơi ***g ngực chôn vùi, nhưng… cậu cũng không thể trốn tránh.
Không thể khiến Lăng Vân Dực chết thêm lần nữa.
Với trạng thái lúc này của Trúc Uyên, không một ai giết được hắn.
Hà Duy hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Lăng Vân Dực: “Ngươi hãy nghe ta nói, tà linh trong cơ thể Trúc Uyên thức tỉnh, năng lực vô cùng hung hãn, giờ chưa phải thời cơ báo thù, ta có cách làm hắn trấn định, chờ ta ngăn chặn được tà linh rồi ngươi hẵng ra tay, được không?”
“A…” Chưa đợi Lăng Vân Dực mở lời, chếch bên trên lại truyền đến tiếng cười khẽ.
Thân thể Hà Duy cứng ngắc.
Trúc Uyên rũ mắt nhìn Hà Duy, trong đồng tử xanh thẫm tràn đầy rét lạnh: “Ta đối với ngươi thế nào ngươi chắc hẳn cũng biết, dù đã sớm có ước định, nhưng ngươi lại bạc bẽo như thế, tưởng ta sẽ không giết ngươi thật sao?”
Hắn nói vậy, Hà Duy chỉ mím chặt môi, song mắt Lăng Vân Dực lại hơi lóe lên.
“Đối với ngươi thế nào”, “ước định”… những chữ ấy thoắt cái dung hòa với sợi tóc lam hôm ấy, nhưng ngay sau đó, Lăng Vân Dực chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn sang Hà Duy, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý tốt, chờ ta nhé.”
Hà Duy thầm hoảng hốt, vội vàng giữ chặt ống tay áo hắn, ánh mắt đầy sốt ruột, giọng càng nóng như lửa đốt: “Đừng! Lăng Vân Dực! Ngươi đánh không lại hắn!”
Lăng Vân Dực nhìn cậu, tròng mắt đen sâu hun hút, tình cảm bên trong như nồng đậm đến cực hạn, rồi lại như trống rỗng chẳng có gì. Tuy hắn khẽ nhếch môi, ngữ điệu trầm lắng dịu dàng, nhưng vẻ bệnh trạng tái nhợt không khỏi làm người ta thấp thỏm.
“Ta phải giết hắn để báo mối huyết hải thâm cừu này, càng muốn…” Lăng Vân Dực dừng một lát, nói thầm, “mang em đi.”
Nháy mắt sau, không đợi Hà Duy đáp lại, hắn đã đứng thẳng lên, trường bào và tóc đen không gió tự động, giữa linh khí dồi dào tịch thiên quyển địa, hung kiếm đỏ thắm “leng keng” ra khỏi vỏ, đứng giữa đất trời mà chỉ hận không thể phách thiên phá thế!
Hà Duy lâu rồi không thấy nó, nhưng cậu biết rõ Huyết Tàn đã sớm xưa đâu bằng nay, Lăng Vân Dực quả nhiên thiên tư trác tuyệt, vẻn vẹn nửa năm đã thôn phệ triệt để sức mạnh của Thương Mạt, thông hiểu đạo lý, cảnh giới cũng tăng tiến vùn vụt!
Thương Mạt là vua Tu La, nếu hỏi trên đời ai có thể đấu một trận cùng Trúc Uyên, e rằng đáp án chính là gã.
Gã dùng thể vô hình thôn phệ thánh linh và tà linh Tu La tộc, đồng thời trải qua hàng vạn năm tu tập tôi luyện mới hoàn toàn thuần phục cả hai, khiến chúng phục tùng mình. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, gặp gỡ hung kiếm thượng cổ chuyên khắc chế linh thể, gã nhất định chẳng chết như vậy.
Có điều, Hà Duy còn biết một chuyện, dẫu hai linh thể của Tu La tộc đã hợp nhất, nhưng trong đó cũng lẫn một tia tinh thần của Thương Mạt, nếu mất đi sự áp chế mạnh mẽ của Lăng Vân Dực và Huyết Tàn, sợ là gã sẽ ngóc đầu trở lại!
Cho nên… hiện Lăng Vân Dực không thích hợp huyết chiến!
Chưa kể tình huống Trúc Uyên bây giờ…
Hà Duy khẽ cắn môi, cậu muốn áp chế tà linh chết bầm kia.
Chẳng qua trong lúc điện quang hỏa thạch, lục dực thủy lam dang rộng, Hung Kiếm Huyết Tàn cũng phát ra hồng quang khát máu, cuộc chiến hết sức căng thẳng!
Thủy lam, đỏ thẫm và đen kịt nhoáng cái giằng co với nhau, thân hình hai người cực nhanh nhẹn, mắt thường căn bản không theo kịp, chỉ trông thấy ánh sáng quay cuồng và linh khí tuôn trào, cùng lực lượng khủng bố chấn thiên hãi địa, khiến cả đất trời biến sắc.
Hà Duy trợn to mắt, sắc mặt cậu sớm đã tái nhợt, linh khí trên người đang trôi đi với tốc độ cực cao, cậu sắp chống chọi không được nữa, nhưng vừa nghĩ đến hậu quả sau khi đóng băng đại địa giải trừ, da đầu cậu đã run lên, phải kiên trì, mình làm được mà.
Kết Linh Tiên Y bị thôi thúc liên hồi, Hà Duy một mặt để nó không ngừng hút linh nạp linh, mặt khác theo dõi sát chiến cuộc, chỉ hy vọng tìm được một chút sơ hở nhằm ngăn chặn tà linh ác ma.
Miễn khống chế được tà linh, Trúc Uyên sẽ tỉnh lại. Cậu hiểu tính Trúc Uyên, hắn hiếu chiến, mê võ, ước ao một đối thủ chân chính, tuy vì vậy mà cố chấp thành ma, nhưng chính tâm tư ấy sẽ ngăn hắn quyết đấu cùng Lăng Vân Dực vào lúc này.
Trúc Uyên tỉnh táo sẽ chờ đợi, chờ đợi Lăng Vân Dực trưởng thành hoàn toàn, rồi mới đấu một trận liều chết!
Mà chỉ cần hắn muốn, trên thế gian chẳng ai cản được hắn.
Đến khi ấy… khi ấy hết thảy sẽ chấm dứt.
Hà Duy hồi hộp tới mức tay phát run, cậu chưa bao giờ giận mình như bây giờ, giá như cậu mạnh hơn một ít, giá như tu vi của cậu cao hơn, phải chăng sẽ không bị động như vầy!
Nhưng nghĩ nữa cũng vô dụng, cậu phải làm hết sức mình!
Dưới sự đốc thúc của cậu, Kết Linh Tiên Y bộc phát ánh sáng bạc chói lòa, dáng điệu phô bày trọn vẹn mỹ lệ chưa từng thấy, chẳng khác nào tiên y cao quý nhất được vầng trăng lưỡi liềm cắt từ dải ngân hà nơi chân trời, và do chính tay mặt trời rực rỡ tạo nên!
Vẻ lộng lẫy siêu phàm ẩn chứa linh khí kinh người, tốc độ hút linh của Hà Duy đã vượt quá hạn mức tối đa từ lâu, tiêu hao với tốc độ cao rồi lại bổ sung cấp tốc. Song song đó, cậu còn phải tập hợp lực lượng cho Kết Linh Tiên Y, nếu giờ phút này có người tỉnh lại và thấy cách vận chuyển kinh khủng như vậy, chắc chắn sẽ khiếp sợ không thôi.
Nhưng… không ai chú ý cả.
Hà Duy lại thấy may mắn, thế này là hay nhất, cậu có thể… đánh bất ngờ…
Hà Duy đang dốc sức tiến hành thì tim bất chợt giật nảy.
Cậu không quay đầu cũng cảm giác được hơi thở quen thuộc, khắc sau, huyết ma gầm thét, vô số băng sương phát ra như âm thanh châu ngọc rơi xuống rồi vỡ nát…
Hà Duy cứng nhắc xoay người lại, nhìn thấy nam tử áo đỏ đang thong thả bước tới giữa rừng huyết ma tàn bạo.
Tóc dài đỏ sậm quét đất, con ngươi đỏ thẫm tựa viên hồng ngọc xinh đẹp nhất thế gian, mà nốt ruồi dưới mắt càng khiến dung nhan tinh xảo diễm lệ tột cùng.
Hà Duy nhìn hắn mà chỉ thấy đầu ong ong.
Lê Viêm… Lê Viêm cũng đến đây.
Hắn có mặt đúng ngay thời khắc khỉ gió này!
Lê Viêm nhìn cậu chẳng rời mắt, hắn đi thật nhanh về phía trước, tay trái cầm một thanh đoản nhận đen như mực, bước thẳng tới rồi giơ tay dọn dẹp toàn bộ chướng ngại trước mặt.
Mặc nhận cực ngắn lại kéo ra lệ mang màu đen rất dài, quét ngang và giết hơn mười người trong chớp mắt.
*lệ mang: luồng sáng mãnh liệt/dữ dội (?)
Hà Duy chỉ thấy da đầu tê dại, cậu nhìn Lê Viêm, trong lòng biết hắn có vấn đề!
Nhớ đến tình cảnh hiện tại, tà linh đáng chết kia vẫn đang lan tràn, mà cậu không phong được Lê Viêm, hắn bị mê hoặc chắc rồi.
Tham lam… dục vọng, Lê Viêm muốn cái gì?
Đáp án gần như xuất hiện trong đầu ngay tức thì.
Mà giây sau, Lê Viêm cũng đến bên cạnh cậu, nam tử tóc đỏ cao lớn thon dài thoải mái ôm trọn cậu.
Môi mỏng khẽ nhếch, hai chiếc răng mèo trắng ngần khả ái lại đang phản xạ tia sáng thị sát.
Lê Viêm thậm chí chẳng nói gì, đến một tiếng gọi cũng không, chỉ theo bản năng ôm lấy thiếu niên trước mắt, hắn chả cần nhìn kỹ đã biết đây là bạn đời của hắn, vợ hắn.
Hắn muốn cậu!
Răng nanh đâm xuống cần cổ trắng nõn chẳng chút lưu tình, da thịt non mềm không ngăn nổi khát vọng trong hắn, mà máu trong cơ thể này là của hắn, chỉ cần hắn kêu gọi, nó sẽ chảy hết về phía hắn.
Tuyệt vời biết bao, thơm ngon tinh khiết biết mấy, thật khiến người muốn thỏa sức chè chén mà.
Mắt Hà Duy trợn to, thân thể cậu chẳng thể nhúc nhích mảy may, song đáy lòng đặc biệt minh mẫn.
Cậu sẽ chết, Lê Viêm tuyệt đối sẽ mất kiềm chế, sẽ hút cạn máu cậu.
Mà cậu đã hết thuốc thanh tâm, không cách nào đánh thức Lê Viêm!
Nếu cậu chết, sẽ không ai áp chế tà linh đáng chết kia nữa, rồi Lăng Vân Dực cũng sẽ chết, Lê Viêm… Trúc Uyên…
Nỗi sợ hãi khổng lồ bùng nổ trong đầu, Hà Duy liều mạng thôi thúc Kết Linh Tiên Y, điên cuồng đánh về nơi hai người dây dưa bằng khí thế che trời lấp đất.
Tai nạn luôn kết bạn đến cùng nhau, thoáng cái lại có tầng băng vỡ ra, Hà Duy chỉ kịp nhìn lướt, trong lòng đã lộp bộp một tiếng.
Chu Tước, không, nên nói là thánh linh Yêu tộc, cũng thoát trói buộc rồi.
Bị chèn ép mà tức giận, bị đóng băng mà phẫn hận… khiến thánh linh thần trí đơn thuần nổi trận lôi đình, gã quay đầu liếc thấy Hà Duy, tiếp theo liều mạng lao tới.
Hà Duy quan sát một cách bị động, quả thực sắp bị tuyệt vọng bao trùm.
Cậu tránh không thoát, đâu cần Lê Viêm hút khô, một kích đối diện đã đủ…
Đã tuyệt vọng, nhưng nhoáng cái lại tìm thấy đường sống trong chỗ chết!
Cú tấn công chí mạng của thánh linh Yêu tộc bị tiếp được!
Huyết ma hùng vĩ chắn trước người Hà Duy, cứng rắn nhận lấy đòn tấn công! Khoảnh khắc ấy, Hà Duy phía sau nó chẳng thấy nó đáng sợ chút nào…
Lê Viêm thả lỏng Hà Duy, lông mày thoáng nhướn, gương mặt cực diễm rõ ràng không vui: “Người của ta mà cũng dám chạm vào, đúng là thứ không biết điều!”
Dứt lời, hắn liền lách mình lên trước. Sau khi đồng thời bùng nổ, Huyết Linh Châu ngạo nghễ và Huyết Anh hoa bạo ngược trở nên đỏ rực gần như máu, sắc màu chói mắt lại không sánh bằng vẻ rực rỡ của chủ nhân chúng, tóc đỏ tung bay, hắn vừa nâng tay, linh kỹ bá đạo tức thì xông đến.
Thánh linh Yêu tộc bị chấn đến mức lùi ba bước, nhưng nó cũng đâu hề tầm thường, đã có thể làm cho Trúc Uyên phát tác, đời nào bại lui trước đòn này!
Chu Tước bị nó chiếm đoạt lý trí, chỉ biết tuân theo bản năng, bị chọc giận liền dời ngay mục tiêu mà lao tới chỗ Lê Viêm.
Thêm một hồi chiến đấu kinh tâm động phách.
Hà Duy đứng dưới đất ngẩng đầu xem, chỉ thấy tim đập thình thịch.
Trúc Uyên và Lăng Vân Dực bên trái, Lê Viêm với thánh linh Yêu tộc bên phải.
Song phương chiến đấu cực nhanh và mãnh liệt, Hà Duy căn bản nhìn chẳng rõ, cũng không biết tình thế ra sao.
Tuy nhiên, cậu không lo lắng cho Lê Viêm, chung quy thánh linh Yêu tộc vừa trải qua một cuộc huyết chiến, đã bị Trúc Uyên tra tấn đến sắp ngã gục, còn Lê Viêm thân mang cả Huyết Linh Châu lẫn Huyết Anh hoa, thu phục thánh linh Yêu tộc chỉ là vấn đề thời gian.
Cần được quan tâm nhất là Trúc Uyên và Lăng Vân Dực.
Cú tấn công ban nãy của cậu bị cắt ngang, Kết Linh Tiên Y lặng lẽ dừng tại chỗ, mà Hà Duy cũng cần thời gian thở dốc sau một phen tốn hơi vừa nãy.
May mà Lê Viêm còn biết nặng nhẹ, tốc độ hút máu không mau, giờ cậu vẫn chưa choáng đầu, có điều linh khí lúc nãy đã tan, cần tích lũy thêm một ít.
Thế cục hẳn sẽ không phát sinh biến số nữa, Hà Duy hít sâu, thôi thúc Kết Linh Tiên Y tối đa, bắt đầu mạnh mẽ hấp thu linh khí không ngừng.
Kể cũng đúng lúc, bọn họ tự chiến đấu với nhau, linh khí tiết ra ngoài trên diện rộng khiến xung quanh ngược lại tràn đầy linh khí.
Kết Linh Tiên Y lại có thể hấp thu bất cứ loại linh khí nào, giờ đây dưới sự đốc thúc của chủ nhân, nó điên cuồng hút linh không hề ngơi nghỉ.
Hà Duy quan sát chiến cuộc chặt chẽ, đợi khi linh khí đã đầy tới mức không thể đầy hơn, cậu mới cắn răng một cái, một lần nữa điều khiển Kết Linh Tiên Y phủ lên.
Có lẽ tinh thần cậu quá mức tập trung, cũng có thể cậu quá quen thuộc với khí tức tà linh, Hà Duy nhắm chính xác chỗ xao động duy nhất trước mặt rồi sai Đấu Linh nhào đến.
Linh khí nổ tung quét đến phần đuôi của Kết Linh Tiên Y, Hà Duy chỉ cảm thấy đau đớn thấu tim gan, nhưng thời điểm này không thể dừng lại một giây nào. Hà Duy đè nén cơn đau, nghiến răng nghiến lợi gia tăng cường độ, cậu dồn ý chí vào Kết Linh Tiên Y, cơ hồ hợp nhất với nó, cậu mạnh, nó cũng mạnh, cậu kiên trì, nó sẽ không chiến bại!
Sau khi cưỡng ép xâm nhập, Hà Duy rốt cuộc thấy rõ trung tâm tà linh.
Đó là một đôi cánh xanh biển vô cùng đẹp đẽ, xinh xắn, ngoan ngoãn, ai dè lúc nổi đóa lại khiến sinh linh mất hết nhân tính chứ!
Hình thể là cánh chim… Hà Duy thầm hiểu rõ, đây hiển nhiên là tà linh của Phi Linh tộc, suy ra Trúc Uyên mang cả thánh linh lẫn tà linh của Phi Linh tộc.
Phi Linh tộc vốn dũng mãnh, linh thể càng thêm bá đạo, hơn nữa còn phụ thuộc Trúc Uyên, sức mạnh càng được phát huy 100%.
Tuy nói thế, nhưng hên là Hà Duy nghĩ không sai, sau khi thay đổi hình thức vận chuyển linh khí, Kết Linh Tiên Y quả tình có thể tiếp cận nó.
Cuộc chiến bên ngoài không thể đình chỉ, động tác của Hà Duy cũng cố nhẹ nhàng hết mức, không nên dọa đến nó, tốt nhất ngay lúc nó chưa chú ý thì…
Đang từ tốn thúc đẩy, mắt thấy sắp che phủ thành công, Hà Duy không khỏi mừng rỡ, song, dị biến bất thình lình nhảy ra!
Tà linh mới rồi còn an tĩnh đột nhiên bộc phát lam quang chói lọi, chớp mắt sau lại hóa thành một tiểu thú hung hăng, quả quyết lao về hướng Kết Linh Tiên Y, sau đó cắn lên.
Đau đớn kịch liệt tức tốc truyền đến, Hà Duy thiếu điều ngã xuống đất.
Linh thể bị trọng thương đúng là tai họa ngập đầu.
Nhưng đã đến nước này rồi, cậu há có thể buông tay! Hà Duy liều mạng mím môi, tiếp tục thúc dục Kết Linh Tiên Y, thề phải thuần phục cái thứ quỷ tha ma bắt kia…
“Dừng tay!” Một tiếng rống to nghiêm túc vang lên, Hà Duy ngẩn ra.
Cậu quay lại, đập vào mắt chính là cánh cửa Hắc Sát xuất hiện giữa không trung, một nam tử tóc bạc như tuyết bước ra từ đó, trường bào tựa sương khói đi ra từ bóng tối mà vẫn sạch sẽ như có khả năng lọc sạch đêm đen.
Sư tôn… trong mắt Hà Duy đong đầy kinh ngạc.
Tống Đoan Nghi nhanh chóng tiến lên, một tay ôm lấy cậu, hắn nhíu mày, ánh mắt u ám, điệu bộ tối tăm hiếm thấy.
Hắn đánh giá sơ lược một phen, đoạn nheo mắt, trầm giọng nói: “Hoang đường!”
Hà Duy vốn đã kiệt sức cộng thêm mất máu, thậm chí linh thể còn bị thương tổn, hiện đang chống chọi bằng chút sức lực cuối cùng, sao có thể nói được tròn câu, chỉ mơ màng gọi một tiếng: “Sư… sư tôn.”
Tống Đoan Nghi rũ mi nhìn cậu, đáy mắt thoáng hiện tia đau lòng, nhưng hắn tức khắc giấu đi, giơ tay áp lên ngực cậu, độ thật nhiều linh lực qua.
Có được linh lực thuần hậu, Hà Duy thấy khá hơn chút, khổ nỗi vừa lấy về một hơi, đầu lại ong lên.
Sư tôn tới đây làm chi!
Nhớ tới việc hắn sai khiến Chu Tước, cậu thực tình chẳng an tâm nổi!
Bụng bồn chồn không thôi, Hà Duy cũng không dám lề mề, Kết Linh Tiên Y còn đang giằng co với Đấu Linh kia kìa, nay đúng lúc được Tống Đoan Nghi độ linh lực, cậu càng có thêm sức áp chế tà linh.
Có điều tâm tư mới hơi hơi nhúc nhích, Tống Đoan Nghi đã vội vàng ngăn cậu: “Chớ làm bừa nữa, nhỡ ngươi vì vậy mà mất mạng thì vi sư biết làm sao bây giờ!”
Lời nói chan chứa nôn nóng và âu lo, khác xa vẻ bình thản như nước ngày thường.
Hà Duy tuy vẫn nghi ngờ, bấy giờ cũng không nhịn được mà đực ra.
Phút giây nguy nan thế này, cậu thật lòng có chút tình nguyện tin tưởng sư tôn, ngặt nỗi… tin hay không đều không quan trọng, cậu không thể dừng lại, nhất quyết phải làm tiếp.
Ngay lập tức ổn định tinh thần, xem như chẳng nghe thấy gì mà tiếp tục sai khiến Kết Linh Tiên Y.
Tống Đoan Nghi chau mày, liên tục độ linh cho cậu, khi linh lực trong cơ thể đủ giữ vững thân thể, hắn mới buông Hà Duy ra, đứng dậy, quyết đoán tế ra Hắc Sắc Vũ Phiến lấp lóe ám mang.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ ngăn cản họ!”
Nói đoạn, hắn liền thôi thúc Đấu Linh lao thẳng tới tiểu thú màu lam đứng ngay chính giữa!
Hà Duy trợn to mắt nhìn, thâm tâm khó tránh hoảng hốt, Tống Đoan Nghi đến giúp mình thật ư? Có lẽ nào?
Song cảnh tượng đối diện lại không cho phép cậu đa nghi.
Đấu Linh của Tống Đoan Nghi chặn đầu Kết Linh Tiên Y, miễn cưỡng bảo vệ nó. Phút chốc sau, hắn tập hợp linh lực dồi dào, dứt khoát đè ép tiểu thú đang giương nanh múa vuốt.
—–
Ba cái cảnh oánh lộn xoắn não quá thể, đánh lẹ lẹ cho tui nhờ ;A;
Ps: chừng nào mới có cảnh mát mẻ để tui đặt pass thật xoắn~ thật khó~~ nhể, giải pass nhà người ta xong tự dưng muốn trả thù đời :V
Ps1: dạo này bận lu bù, ko post chương mới thường xuyên được ;A;