Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 94: Chương 94




CHƯƠNG 94

Hà Duy cũng luống cuống, cậu chưa từng thấy Lê Viêm như vậy bao giờ, quả thực không cách nào tưởng tượng hắn đang chịu đựng đau đớn khủng khiếp nhường nào.

Tạm thời không đợi thêm được nữa, Hà Duy vội vội vàng vàng muốn đi tìm sư tôn ngay.

Nhưng tay cậu thoáng cái bị Lê Viêm nắm chặt, Hà Duy giật mình, vội trấn an hắn: “Lê Viêm, ta không đi đâu hết, ngươi yên tâm, không sao cả!”

Đang nói thì thấy nam tử tóc đỏ trước người đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ thẫm như có dòng nước đang xoáy tròn cực nhanh, sắc màu đậm dần và có xu hướng hóa đen, ngay sau đó, một âm thanh trầm khàn vang lên: “Em nói ta là ai?”

Trong nháy mắt ấy, Hà Duy tưởng cậu thấy được Lăng Vân Dực, nhưng… làm sao có thể!

“Lê… ngươi…” Chỉ hai chữ ngắn ngủi, song Hà Duy chẳng thể thốt nên lời.

Cả người cứng ngắc, nhưng đầu óc lại đang vận chuyển cấp tốc. Một khắc sau, Hà Duy cũng quyết định xong, cậu lập tức về bên Lăng Vân Dực.

Y như cậu nghĩ.

Bên Lăng Vân Dực cũng gặp vấn đề.

Bọn họ ở cùng một tòa thành, cùng một tẩm điện, nhưng tuyệt nhiên không cùng tọa độ.

Hà Duy cuống quýt xuống giường đỡ Lăng Vân Dực: “Lăng…” Thấy mắt nam tử tóc đen biến đỏ, tim Hà Duy nhảy dựng, không dám gọi tên nữa, “Ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái! Mau cho ta biết đi!”

Lăng Vân Dực ngửa đầu, dung mạo vẫn tuấn tú như cũ, môi mỏng mím thành đường thẳng, chỉ riêng đôi mắt không còn đen thẳm mà nhiễm sắc đỏ, trở nên cuồng ngạo phóng túng.

Đây rốt cuộc là ai? Hà Duy bồn chồn chẳng yên.

Cậu cẩn thận đỡ Lăng Vân Dực, cũng triệu hồi Kết Linh Tiên Y và dùng thuật trị liệu, kết quả nhận được không khác gì.

Vô tác dụng, tất cả đều vô tác dụng.

Họ đang thừa nhận thống khổ cực lớn, mà cậu thì bất lực!

Ý niệm bị áp chế trước đó lại dâng lên, cậu phải đi tìm sư tôn.

Cơ mà vẫn không đi được, Lăng Vân Dực cố sức nắm tay cậu, hắn đang gánh chịu đớn đau mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng giờ phút này, mọi đau đớn đều không sánh kịp ký ức đang dũng mãnh tràn vô não.

Rối loạn, lộn xộn tựa những đoạn ngắn không theo thứ tự, song cảnh tượng hiện lên lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, khuấy trộn máu thịt thành một đống bùn nhão.

Lăng Vân Dực quên cả hít thở, hắn cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt khôi phục vẻ ám trầm, chỉ còn quầng sáng đỏ bao quanh đồng tử.

“Là hắn.” Giọng nói như bật ra từ cổ họng, tối nghĩa, khó hiểu, nhưng không cho phép người xem nhẹ.

Hà Duy nhìn hắn ra nông nỗi này mà đau lòng không thôi, cậu nhanh chóng đỡ lấy hắn, đáp: “Lăng Vân Dực, đừng nói nữa, trước tiên ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ trở về ngay, rất nhanh thôi.”

Cơ mà, Lăng Vân Dực nào cho cậu cơ hội: “Là hắn sát hại cha mẹ ta, diệt cả tông môn nhà ta, hết thảy đều do hắn đứng sau thao túng!”

Một câu khiến tim Hà Duy ngừng đập, bất kể thế nào cũng không ngờ Lăng Vân Dực… Lăng Vân Dực sẽ biết.

Hắn vậy mà biết hung phạm sau màn là ai, nhưng biết bằng cách nào?

Đầu óc Hà Duy rối loạn vô cùng, song vẫn cố duy trì nét mặt và tìm cách che đậy: “Ngươi… ngươi đang nói gì thế?”

Tuy toàn thân Lăng Vân Dực đau muốn vỡ tung, nhưng ý chí mạnh mẽ cũng được kích phát, hắn cắn răng nhịn đau, nhìn Hà Duy chằm chằm.

“Hắn là sư tôn của em, em là đệ tử thân truyền độc nhất của hắn!”

Hà Duy rất muốn bình tĩnh, ngặt nỗi chuyện tới quá đột ngột, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại vẫn lúng túng, căn bản không nói được gì.

Lăng Vân Dực nhìn cậu, bỗng cười khẽ một tiếng: “Em biết hết, biết tất cả!”

Dứt lời, hắn đứng bật dậy, ngón tay thon dài đặt lên cổ cậu, đột nhiên dồn lực.

Cảm giác khó thở mãnh liệt ập tới, đầu óc Hà Duy thoắt cái trống rỗng, nhưng cậu không thể phản kháng.

Lăng Vân Dực nhìn cậu bằng ánh mắt u ám, song nơi sâu nhất lại có một ngọn lửa, chính là điềm náo điên cuồng đang cận kề, thuốc nổ sắp nổ tung, đồng thời cũng là chút kiềm chế cuối cùng còn sót lại.

“Nói cho ta biết, tại sao lại ở bên cạnh ta?”

Hà Duy há miệng, khổ cái cổ họng bị khóa cứng nên chẳng thể phát ra tiếng. Có điều, cậu biết mình không trốn tránh được nữa, vào thời khắc này, tuyệt đối không thể để lộ một chút né tránh nào.

Cậu nhìn hắn, dẫu mắt bị hơi nước bao phủ, cậu vẫn gắng sức nhìn hắn.

Lăng Vân Dực hơi thả lỏng tay, cho phép cậu giãi bày.

Cổ họng được thả ra, cơn đau ngứa truyền đến, Hà Duy không nhịn được ho khan vài tiếng, tiếp theo quyết đoán tiến lên ôm chặt Lăng Vân Dực: “Thật xin lỗi!”

Ba chữ này không khiến Lăng Vân Dực buông lỏng, chỉ khiến thân thể hắn càng thêm căng cứng, hắn quay đầu, giọng càng lạnh hơn: “Em đang thừa nhận sao?”

Hà Duy ngây ngẩn, nhưng ngay lập tức lắc đầu: “Hãy nghe ta nói! Lăng Vân Dực! Ta cũng không biết… không, ta biết…” Cậu có chút khẩn trương và kinh hoảng, thành ra bắt đầu nói năng lộn xộn.

Không… tỉnh lại đi! Nhất định phải tỉnh táo, Hà Duy liên tục tự nhủ.

Cậu phải giải thích rõ ràng, vô luận Lăng Vân Dực tin hay không, cậu cũng phải nói rõ.

Hà Duy hít một hơi thật sâu, ngước đầu, cổ họng vẫn hơi khàn, môi khẽ run, nhưng giọng kiên định lạ thường: “Hồi trước ta cũng không biết kế hoạch của sư tôn, lúc ta bái hắn làm sư thì Liên Thiền Tông đã bị hủy diệt, ta không có khả năng biết được!” Lên tiếng rồi, câu kế cũng trôi chảy hơn, “Đến khi biết được thì ta đã là đệ tử thân truyền của hắn, song song đó, ta cũng đang ở bên ngươi. Lăng Vân Dực, ta không hề muốn gạt ngươi, nhưng ta không biết nên nói thế nào với ngươi, ta sợ mình giải thích không rõ, sợ ngươi không tin, cũng sợ…”

Tới đây, Hà Duy lại chẳng nói được nữa, cậu dừng một lát mới thấp giọng bảo: “Nhưng ta có thể cam đoan một điều, ta chưa bao giờ muốn tổn thương ngươi, chưa bao giờ phản bội ngươi, chỉ cần ngươi muốn…”

Hà Duy lẳng lặng quan sát Lăng Vân Dực, giờ đây cậu rốt cuộc cũng thổ lộ lời chôn sâu dưới đáy lòng: “… Chỉ cần ngươi muốn, ta tình nguyện ở bên ngươi mãi mãi!”

Cậu nói xong, chung quanh lâm vào tĩnh lặng quỷ dị.

Lăng Vân Dực ngẩng đầu nhìn cậu, cơ thể hắn run nhẹ vì đau, song đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh: “Em cùng Lê Viêm định hôn khế, em cùng hắn trao đổi máu, thậm chí cả hai còn…”

Lăng Vân Dực cười cười, chẳng qua nụ cười ấy quá mức nhợt nhạt, mong manh như lớp băng sắp tan rã, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ biến mất ngay.

Hà Duy ngơ ngác, cậu không hiểu sao Lăng Vân Dực biết cả việc này.

Lăng Vân Dực dịch tới gần cậu, nâng ngón tay trắng nõn vuốt ve cổ cậu, âm thanh lạnh buốt như hơi thở đến từ ngục tù vô biên, tối tăm, tê cóng, đâm thẳng vào đáy lòng khiến người ta chẳng thể hô hấp.

“Ta biết rất nhiều, em vì cứu hắn mà xả thân chắn trước người hắn, vì giúp hắn hồi phục sức mạnh mà không tiếc xông vào vùng đất Cực Hàn, vì giúp hắn áp chế tà linh mà hy sinh toàn bộ tu vi… Vì hắn, em có thể mặc kệ sống chết hết lần này tới lần khác…”

Lăng Vân Dực thì thầm, bỗng nhiên áp sát cậu, hơi thở quét lên cổ Hà Duy, bình tĩnh ngắm làn da trắng nõn kia, dục vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng, rồi hắn chợt cong môi, phô bày nụ cười hết sức tà khí, “Hắn rất thích máu em, ngon lắm à? Ta nếm thử được không?”

Tim Hà Duy giật thót, rụt lui theo bản năng, nhưng thân thể vừa động đã bị Lăng Vân Dực cố định eo, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ cậu, cắn mạnh xuống.

Đau đớn kịch liệt tập kích, ngay tiếp theo là cảm giác bị hút khó lòng bỏ lơ, người Hà Duy đang run rẩy, nhưng lại không thốt được câu nào.

Bởi cùng lúc đó tại một chỗ khác, Lê Viêm cũng tỉnh lại.

Nam tử tóc đỏ ngạo nghễ diễm lệ, đồng tử đỏ rực như nhuốm máu tươi đậm đặc, mà nốt ruồi kia tôn lên vẻ quyến rũ của hắn. Bấy giờ hắn đang ngăn chặn cơn đau giằng xé đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, ấy mà không cản nổi đau đớn xuất phát từ nội tâm.

Hắn ôm lấy Hà Duy, nhìn cậu chòng chọc, môi mỏng hé mở, nói khẽ: “Hóa ra em thích hắn!”

Giờ khắc này, trí óc Hà Duy rối loạn hoàn toàn.

Lê Viêm quen thói ngỗ ngược, cả đời chưa từng cúi đầu trước ai, cũng chưa bao giờ để mình chịu khổ, nhưng giờ hắn đã biết thế nào là đau đớn thấu tim gan và nỗi khổ bị phản bội, ngày trước mừng vui bao nhiêu, hiện tại tuyệt vọng bấy nhiêu.

Cảm xúc như thủy triều dũng mãnh tràn lên khiến hắn triệt để đánh mất lý trí.

Hắn thích cậu ngần nào, thì bây giờ muốn giết cậu ngần ấy!

Cái gì mà bạn đời trọn đời trọn kiếp? Đúng là nực cười đến cực điểm.

Ánh mắt Lê Viêm chậm rãi tụ lại, trong một thoáng nhìn thấy Hà Duy, trong lòng nảy sinh ý nghĩ vô cùng khủng bố.

Hút khô máu cậu, biến cậu thành búp bê, như vậy cậu sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.

Không có suy nghĩ, không có ý thức, chỉ nghe lời hắn, chân chính thuận theo, chân chính ỷ lại, không lừa gạt, càng không phản bội!

Tốt đẹp làm sao… vậy còn chờ gì nữa?

Lê Viêm nhêch miệng, sâu trong đồng tử đỏ thẫm là một màu hắc ám, sự cố chấp ấy chả khác gì Lăng Vân Dực.

Hắn cắn rách cổ Hà Duy, máu tươi ngọt ngào trào ra không làm hắn lý trí thêm chút nào, ngược lại càng thêm rồ dại.

Hà Duy không thể động đậy, nỗi tuyệt vọng ùa lên từ đáy lòng hoàn toàn nuốt chửng cậu, cậu chẳng biết phản ứng thế nào.

Mãi đến khi người đang ôm chặt cậu thả lỏng tay, ngã xuống đất hôn mê.

Gió lạnh thấu xương thổi đến, xuyên qua cổ áo như muốn thâm nhập huyết quản cùng máu, rồi bao vây toàn thân.

Hà Duy giật mình tỉnh táo lại.

Cậu vội vàng xem xét tình huống một chút, quả quyết về bên Tống Đoan Nghi.

Gần như vừa tỉnh lại, Hà Duy đã hoảng hốt nắm chặt tay Tống Đoan Nghi: “Sư tôn, sư tôn nhất định có thể cứu họ!”

Tống Đoan Nghi đang ở ngay cạnh bên, bèn thuận thế ôm chặt cậu, trầm giọng hỏi: “Làm sao? Đừng nóng, từ từ nói.”

Chính Hà Duy cũng chưa phát hiện trên mặt mình đã sớm nhòe nhoẹt nước mắt, giọng khàn khàn nhưng khá mạch lạc, cậu tức tốc kể hết mọi việc phát sinh.

Tống Đoan Nghi nghe xong, cả người cứng đờ, đôi mắt nhạt màu cũng bộc phát ánh sáng cực mạnh.

Giây sau, hắn siết chặt bả vai Hà Duy: “Ngươi nói thật sao?”

Hà Duy hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, nhưng lúc này hơi đâu để ý nhiều, chỉ gật đầu.

Tống Đoan Nghi thoáng giương khóe miệng, đoạn bảo Hà Duy: “Đi tìm Trúc Uyên!”

Hà Duy chợt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Bảo Trúc Uyên đến thành Vong Tiên luôn đi.”

“Như vậy có thể giúp Lăng Vân Dực với Lê Viêm thoát khỏi đau đớn à?”

“Đương nhiên,” Tống Đoan Nghi lấy lại trấn định, trong mắt tràn đầy ôn hòa, “Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”

Hà Duy đối diện hắn, lặng thinh hồi lâu mới thong thả đáp: “Nếu đã thế, sư tôn có thể cho ta biết, vì sao ngài muốn gợi ý cho Trúc Uyên đi diệt Liên Thiền Tông? Vì sao mở cánh cửa Hắc Sát để Lê Viêm đi hủy thân xác của Lăng Vân Dực, vì sao sắp xếp Lâm Tuyên tiếp cận Lăng Vân Dực…”

—–

Đến giờ chơi Truth or Dare rồi, tiếc là chỉ được Truth, éo được Dare =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.