Tuyết Lam cẩn thận trải một bức tranh thủy mặc vẽ phong cảnh non nước ở Dư Hàng lên chiếc bàn trước mặt Thiên Vũ và Phúc Vinh. Trước khi hai người bọn họ kịp phản ứng thì nàng đã mài sẵn mực rồi nói: “Nếu đã đi chúc mừng thì ít nhất phải có lễ vật chứ. Lần này dù nói là muội thay mặt Hoàng hậu đưa lễ vật đến cho Phương tiểu thư, nhưng muội vẫn phải chuẩn bị tặng lễ của riêng mình. Tranh thì muội đã vẽ xong, còn lời đề tự thì phải nhờ vào hai huynh rồi.” Lúc này, Thiên Vũ và Phúc Vinh mới hiểu được dụng ý của nàng. Hai người im lặng không nói gì, xắn tay áo nhấc bút lông lên viết lời đề tự.
Sau khi mực đã khô hẳn, Tuyết Lam vui vẻ cuộn bức tranh lại, cho vào ống trúc rồi cột dây cố định. Phúc Vinh nhìn nàng: “Là tranh muội vẽ sao?” Tuyết Lam gật đầu với hắn: “Đúng vậy! Nhưng mà nếu chỉ có tranh không thì chẳng có chút giá trị nào, quan trọng chính là lời đề tự của Thái tử và Thế tử các huynh.” Thiên Vũ nghe nàng nói vậy, thì trừng mắt nhìn nàng: “Bình thường không hề thấy muội hào hứng vẽ tặng chúng ta như vậy, bây giờ chỉ vì một vị Phương tiểu thư không quen biết. Lại nhọc lòng bắt cả chúng ta giúp muội hoàn thành lễ vật, nói xem muội đang âm mưu điều gì?”
Tuyết Lam đặt ống trúc xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ: “Đúng là muội đang muốn có được thứ từ chỗ Phương tiểu thư!” Phúc Vinh nhoẻn miệng cười, liếc mắt nhìn Thiên Vũ: “Thiên Vũ, ngươi xem kìa, lại sắp sửa nghĩ ra trò gì tinh quái rồi!” Thiên Vũ cũng nhanh chóng đáp lại: “Cũng không phải do chúng ta chiều chuộng muội ấy từ nhỏ sao?” Phúc Vinh nhìn nàng: “Nói đi, muội muốn thứ gì của vị Phương tiểu thư kia?” Tuyết Lam chống cằm làm ra vẻ ưu tư, đôi mắt xinh đẹp mở to đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.
“Các huynh có chắc là lấy được không?” Nàng nhướng chân mày rồi hỏi, sự nghi ngờ dâng trào nơi đáy mắt. Phúc Vinh lại mỉm cười, nâng ly trà lên nhấp một ngụm: “Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì muội muốn mà bọn ta không mang đến được cho muội chưa?” Thiên Vũ tiếp thêm lời: “Và cũng phải xem thử, bọn huynh được gì khi lấy thứ đồ đó cho muội!” Tuyết Lam vờ như không nghe thấy câu nói của Thiên Vũ ngồi thẳng người dậy, bày ra tư thế an nhàn bình thản: “Nghe nói Thái hậu đã để mắt đến vài tiểu thư trong kinh thành, hình như là muốn an bài hôn sự cho hai huynh thì phải? Người còn hỏi muội nên tổ chức hôn lễ vào thời gian nào trong năm thì mới thích hợp cho việc sinh hài tử. . . ”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, thì vẻ mặt của Phúc Vinh đã thay đổi, ngay cả uống trà cũng bị sặc, ho vài tiếng rồi nhìn nàng: “Được rồi, được rồi! Nói xem muội muốn chúng ta làm gì?” Ngay cả Thiên Vũ cũng không ngờ nhiệm vụ lần này lại liên quan đến hôn sự của hắn và Tuyên Phúc Vinh. Hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh, vậy mà nàng không hề nói cho hắn biết trước để hắn có thể chuẩn bị tâm lý. Tuyết Lam không để hai người họ chờ lâu, bèn nói: “Ai lấy được cây trâm của Phương tiểu thư thì muội sẽ nói giúp người đó trước mặt Thái hậu.”
Nghe nàng nói xong, Thiên Vũ và Phúc Vinh cùng nhìn nhau một cái, quả nhiên nhiệm vụ không hề dễ dàng, mà còn phải thực hiện một cách quang minh chính đại nữa chứ. Trông bộ dạng suy tư của hai người trước mặt, nàng mỉm cười vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Dù là ai lấy được cây trâm đó, thì hôn sự vẫn phải được tiến hành, năm nay Thiên Vũ của nàng đã tròn mười bảy, cũng nên lập Thái tử phi cho mình. Vị Phương tiểu thư đó nàng cũng muốn xem qua thử, nếu có thể nàng muốn tác thành cho hai đứa trẻ này nên đôi. Nhưng nếu chỉ có mỗi Thiên Vũ thì sẽ rất vô vị, thêm một tình địch tranh đoạt là Phúc Vinh không phải sẽ tốt hơn sao?
Tiếng pháo nổ nhộn nhịp thu hút sự chú ý của nàng, không khó để có thể nhận ra được đó chính là nơi bọn họ cần phải đến. Tuyết Lam buông rèm cửa xuống, chỉnh trang lại những thứ cần mang theo rồi nói: “Chúng ta đến nơi rồi.” Nàng vừa dứt lời thì tùy tùng bên ngoài đã bẩm báo: “Thái tử, Thế tử, Tuyết tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ.” Thiên Vũ đáp một tiếng rồi bước ra ngoài trước, hắn nhanh chóng lấy đồ đạc mà nàng đang cầm trên tay. Còn Phúc Vinh thì cẩn thận đỡ nàng xuống xe, dù hôm nay nàng phải tham gia một yến hội tương đối trang trọng.
Nhưng Tuyết Lam vẫn giữ nguyên phong cách ăn mặc thường ngày của mình, một bộ y phục đơn giản sáng màu có thêu hoa Hải đường. Phong thái tùy ý của nàng khi ở bên cạnh Thiên Vũ và Phúc Vinh khiến người khác phải ganh tỵ. Tại sao nàng lại có thể ung dung như vậy được, chẳng phải người đi cùng nàng chính là Thái tử đương triều và Thế tử của Tuyên Vương sao? Tuyết Lam nhận ra những ánh mắt thù địch dành cho mình, nhưng nàng chỉ mỉm cười xinh đẹp, nàng không quan tâm đến thế gian nghĩ gì, việc của nàng đã đủ bận rộn lắm rồi.
Bọn họ vừa xuất hiện, thì quản gia của phủ Thừa tướng đã nhanh chân ra tiếp đón, hắn hành lễ với ba người rồi đon đả nói: “Ba vị khách quý, xin mời vào trong, lão gia đã dặn dò, chúng tiểu nhân không được phép lơi là. Nếu có gì cần căn dặn xin cứ tự nhiên sai bảo nô tài.” Phúc Vinh hài lòng gật đầu: “Được rồi, ngươi dẫn đường đi.” Quản gia cung kính đưa tay mời bọn họ rồi vội vàng đi trước dẫn đường. Vì Tuyết Lam không muốn phiền phức khi phải xuất cung nên Thiên Vũ đã đặc biệt hạ lệnh cho Thừa tướng, đơn giản hóa hết mọi lễ nghi đón tiếp. Cho nên khi ba người bọn họ vào trong, ngoại trừ những người có vai vế thì còn lại không ai biết được thân phận thật sự của họ.
Thừa tướng đang vui vẻ đón tiếp tân khách, vừa nhìn thấy Thiên Vũ và Phúc Vinh thì lập tức tiến đến cúi chào: “Thái. . . Thiên công tử, Tuyên công tử, xin mời vào, xin mời vào, lễ cài trâm cũng sắp bắt đầu rồi. Chỉ còn đợi các vị nữa thôi!” Thiên Vũ phất tay với ông ta rồi đưa ra tặng vật của mình: “Chúc mừng Thừa tướng, đây là quà mừng của ta và Phúc Vinh, dù không đáng là gì nhưng cũng mong ông sẽ hài lòng.” Thừa tướng nhận chiếc hộp gỗ do thuộc hạ của Thiên Vũ đưa đến, khuôn mặt già nua vui mừng tạ ơn: “Đa tạ các vị đã có lòng, xin mời, xin mời vào trong.”
Vì đã nhận được lệnh, ông ta cũng không dám dây dưa lâu làm lộ thân phận của bọn họ, chỉ có thể dè dặt cẩn thận, dặn dò bọn hạ nhân phục vụ chu đáo. Đợi đến khi ba người an tọa thì Thừa tướng cũng đứng ra bắt đầu buổi lễ cài trâm cho nữ nhi của mình. Không phụ sự chờ đợi của nàng, cuối cùng vị Phương tiểu thư ấy cũng đã xuất hiện. Y phục trên người không quá sặc sỡ, một thân hồng phấn dịu dàng thanh thoát. Cử chỉ, hành động mềm mại như nước chảy, khuôn mặt xinh đẹp tựa như hoa mẫu đơn đang nở. Không hổ danh là ái nữ nhà Thừa tướng, được mệnh danh là đệ nhất tài nữ thành Lạc Dương, tiểu thư Phương Ngưng Tịch.
“Rất xinh đẹp, muốn mềm mại có mềm mại, muốn cứng rắn có cứng rắn, là một nữ nhân khó tìm.” Tuyết Lam cúi đầu nhìn ly trà trước mặt, ngón tay trỏ vô thức chạm vào miệng ly, làm nước trà bên trong gợn sóng. “Muội thấy như vậy sao? Vậy mà ta lại không nghĩ như vậy, muốn tiến nên lùi, muốn đoạt nên buông, đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ muội lại không hiểu.” Thiên Vũ thu lại tầm mắt nhìn về phía nàng, nhưng Tuyết Lam lại lắc đầu không cho là vậy: “Nữ nhân sống trên đời, liệu có bao nhiêu con đường để lựa chọn, một là hạnh phúc cả đời, hai là bất hạnh cả đời. Tự mình quyết định cách thức để có được cuộc sống hạnh phúc có gì là sai?”
“Lam Nhi! Càng nghe càng cảm thấy hình như chúng ta đã đi quá xa chủ đề chính rồi thì phải. Nếu như muội muốn tranh luận vì vấn đề nữ nhân thì đợi đến lúc về ta sẽ nói cùng muội. Còn bây giờ, ta cũng nghĩ như Thiên Vũ, vị Phương tiểu thư này thật sự không chỉ là đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp thôi đâu. Tại sao muội lại muốn có cây trâm của nàng ta đến như vậy? Có thật sự chỉ là giao kèo để muội giúp chúng ta hoãn hôn sự lại hay không?” Phúc Vinh mân mê ống trúc đựng bức tranh do nàng vẽ, bình thản hỏi Tuyết Lam. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Giao kèo này các huynh không định thực hiện nữa sao?” Thiên Vũ lắc đầu: “Phúc Vinh! Đừng tốn công dò hỏi nữa, tiểu nha đầu này rất cứng đầu, ngay cả ta còn không hiểu được ý định của muội ấy là gì nữa kia mà.”
Phúc Vinh bật cười: “Ngươi nói đúng, thay vì tốn công dò hỏi thì chúng ta nên suy nghĩ làm thế nào để đoạt được cây trâm của bị Phương tiểu thư kia đây!” Hắn vừa nói vừa chỉ vào cây trâm vàng được chế tác tinh xảo, điểm xuyết hàng châu ngọc quý giá đang được cài lên tóc của Phương Ngưng Tịnh. Thiên Vũ cũng nhìn về phía đó, im lặng trầm tư, hắn không biết mục đích đằng sau việc nàng muốn có được cây trâm ấy là gì. Nhưng chỉ cần nàng muốn, cho dù là cả tính mạng này hắn cũng sẽ cho nàng.
Lễ cài trâm nhanh chóng kết thúc, phần còn lại chính là tiệc rượu chúc mừng cho Phương Ngưng Tịnh. Lúc này, nàng mới đứng dậy mang theo tặng vật của Vũ Yên và bức họa do nàng vẽ, tiến về phía Phương Tịnh Nghi. Tuyết Lam không làm kinh động đến người khác, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với Phương tiểu thư, rồi rút lệnh bài của Vũ Yên đưa cho nàng ra, đủ để Phương Ngưng Tịnh nhìn thấy. Sau đó lại nhanh chóng cất lệnh bài vào, Phương Ngưng Tịnh sửng sốt rồi nhanh chóng hành lễ với nàng: “Tiểu nữ, xin bái kiến cô nương! Ngưng Tịnh không biết cô nương đến, nên không thể ra ngoài đón tiếp, xin cô nương thứ tội. ”
Dù Phương Ngưng Tịnh không biết thân phận thật sự của Tuyết Lam, nhưng với lệnh bài do đích thân Hoàng hậu ban cho đã đủ khiến nàng ta phải nghiêng mình hành lễ với nàng. Tuyết Lam đỡ lấy Phương Ngưng Tịnh, “Phương tiểu thư! Xin đừng làm như vậy, hôm nay tiểu nữ đến đây là muốn gửi đến tiểu thư tặng lễ của Hoàng hậu, bên cạnh đó còn có cả lễ vật của tiểu nữ. Mong Phương tiểu thư vui lòng nhận cho.” Vừa nói nàng vừa đưa tặng vật ra, Phương Ngưng Tịnh nhanh chóng đón lấy rồi nói lời tạ ơn, sau đó vì Tuyết Lam bảo rằng cứ để mặc cho nàng tùy ý tự do nên Phương Ngưng Tịnh cũng xin phép cáo từ lui vào trong.
Tuyết Lam hoàn thành nhiệm vụ của mình, nàng thở nhẹ rồi đưa mắt nhìn về hai người bọn họ. Nàng dùng khẩu hình miệng nhắc nhở: “Đến lượt các huynh!”