Buổi học sáng thứ hai đầu tuần, sau khi qua tiết thứ hai, đến tiết thứ ba nhóm lão đại trốn học không cần nhìn trước ngó sau kia cuối cùng cũng xuất hiện.
Ánh mắt của mọi người không ngừng đổ dồn về phía đó.
Người nào quần áo cũng xộc xệch, vừa nhìn biết ngay họ có chuyện.
Diệp Hoa cố ý đi vào từ cửa trước.
Tịnh Hương đang ôn bài với Sơ Tuyết, cô nói tiếng Việt. Phát âm chuẩn, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng.
Diệp Hoa nghe không hiểu, bước chân thoáng khựng lại.
Tịnh Hương đang tập trung nhìn vào sách nên không thấy anh.
“Ừ… Cậu xem, cái này phải là trạng ngữ mới đúng, đằng trước có gợi ý… ở đây nè.”
Cô vẽ ra một đường thẳng, ngón tay đè lên mặt giấy, làn da trắng muốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ li ti.
Thật mềm mại đáng yêu mà… Chậc.
Đám người Vương Minh ngồi ở dãy chót bàn cuối chơi game, ba người họ cùng một đội, chớp cơ hội tấn công đối phương đang đi lạc, nhưng đối phương quá mạnh, lập tức thông báo liền hiện tam sát, tay thì bấm miệng không ngừng mắng xằng chửi bậy.
Đang tính kêu lão đại vào xử lý giùm mấy con gà công nghiệp của đối phương.
Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Hoa đang đứng ở lối đi bàn thứ ba.
…Nhìn…hai nữ sinh ôn bài.
“Hắc hắc, ha ha ha!!!”
Vương Minh cùng Lữ Uy cười bò lăn ra bàn càng y hệt người mắc bệnh thần kinh, chỉ cần là người bình thường chắc chắn không thể nào không nghe thấy.
Mọi người nhốn nháo quay đầu lại.
Nhữ Khải tháo tai nghe xuống, đập một cái lên lưng hai người: “Đệch, khùng hả”.
Diệp Hoa đi tới, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hai người líu ríu câm miệng, chẹp, nguy hiểm quá, có sát khí.
Lúc này não bộ của Vương Minh xoay chuyển thần tốc, cực kỳ thức thời.
“Lão đại chơi game không?”
Nói xong, Diệp Hoa không khách khí tiếp lấy điện thoại của hắn.
Chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống, ba người nhanh chóng nhập cuộc.
Ngón tay hắn thon dài, thao tác nhanh đầu óc linh hoạt.
Có vẻ tâm tình Diệp Hoa không tốt, đổi lấy một cây trường đao rồi đuổi theo một tên trong nhóm đối phương vung giáo chém tới tấp, chém chết lại chờ đối phương sống lại chém tiếp.
Bọn họ đều là dân chơi game cào nhân dân tệ mua không ít đồ pro tinh luyện của dân cày, thêm vào đó khả năng chơi xấu cũng thuộc tốp bậc thầy.
Chẳng mấy chốc đã chém đối phương uất ức đến chửi cha mắng mẹ.
Đối phương mở chat voice lên.
“Chết tiệt con bà nó chứ, lão tử đào mộ phần tổ tiên nhà tụi bây lên hả? Cái đám tạp chủng tụi bây hôm nay rảnh hơi lắm phải không?”
Nhóm nhân dân tệ không thèm lên tiếng, bầu không khí lặng phắt như tờ càng khiến cho đối phương giận mất khôn văng xả không thôi.
Chửi đổng một hồi, điên tiết logout.
Diệp Hoa tháo tai nghe xuống, nhàm chán vô vị
Chuông vào học vang lên.
Tiết thứ ba là tiết hóa, giáo viên dạy hóa đứng trên bục giảng giảng dạy về các nguyên tố hóa học, trong mắt đám học tra thích chơi hơn học này chính là xì xào xì xồ, nói tiếng chim.
Còn đám học trò ngoan ngoãn ngồi ở mấy dãy bàn đầu tiên, chính là tinh thần hăng hái gào khóc đòi ăn.
Diệp Hoa nhàm chán nhìn lướt qua cửa sổ, bắt gặp Tịnh Hương giơ cánh tay mềm mịn.
Hắn ngây người một lát, sau đó mở miệng hỏi: “Lâu như vậy không nhìn thấy tôi, bạn học nhỏ có nhớ tôi không?”
Tịnh Hương quay đầu sang, ra vẻ tức giận nhưng rơi vào mắt người nào đó thì lại như đang hờn dỗi: “Tất nhiên là...không rồi, mình có chết cũng không thèm nhớ cậu!” Nói xong cô liền quay đầu không thèm để ý tới anh.
Diệp Hoa sắc mặt khó coi, quay xuống hỏi Lữ Uy
“Mặt tao nhìn đáng ghét lắm sao?”
Lữ Uy gãi đầu, não bộ cố gắng vận chuyển các noron thần kinh, lão đại đây là thần kinh sao? Nghĩ là vậy, hắn dơ ngón cái ra
“Lão đại nơi nào đáng ghét, lão đại anh đẹp trai hết sảy”
Diệp Hoa nhướn mày: “Đẹp con bà mày, nói nghiêm chỉnh coi.”
Lữ Uy cảm thấy rầy rà rồi đây: “Chẹp, được rồi, đúng là có hơi đáng ghét.”
Một quả đấm nện lên đầu hắn.
Haiz… đã biết không thể nói thật mà.
Giáo viên dạy hóa nhìn hai người bọn họ mấy lần, không kìm được nữa đập tay lên bàn: “Diệp Hoa, Lữ Uy trong giờ học mà hai em nói chuyện riêng gì đấy? Có chút kỷ luật nào không hả? Đứng lên, hai em trả lời câu hỏi này, trả lời xong thì ngồi xuống.”
Vương Minh cùng Nhữ Khải bật cười, vẻ mặt đầy hả hê.
Diệp Hoa và Lữ Uy cùng đứng dậy, Lữ Uy cười hì hì: “Thầy Ngô ơi, em không biết.”
Hai người bọn họ đến câu hỏi là gì còn chẳng biết.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, lướt mắt một cái có thể thấy ngay Diệp Hoa đang đứng sát bên cửa sổ dãy bàn thứ ba đếm ngược từ dưới lên.
Ánh nắng nhỏ vụn rơi trên người anh, vỡ loang như phủ một quầng sáng.
Cả lớp đều xoay lại, Tịnh Hương mà không làm theo thì sẽ rất khác người, ngập ngừng một thoáng cuối cùng cũng quay sang.
Đầu lưỡi hắn đẩy lên, nụ cười vương vất nét ngang tàng: “Dạ, em cũng không biết.”
“Vậy thì đứng đó nghe giảng!” Giáo viên dạy hóa buông một câu. Nói xong cũng không để ý tới bọn họ, xoay người lại tiếp tục viết bài giảng lên bảng.
“A ui!”
Một tiếng hắt xì vang lên cùng với âm thanh chân ghế cọ xuống nền nhà: “Em bị đau bụng, xin phép thầy đi vệ sinh.
Vương Minh đá đá mắt nhìn sang Lữ Uy: “Nhớ để dành cho tao đấy!”
Lữ Uy vội vàng đáp trả: “Kệ con bà mày, đi sau có hết thì tự chịu” Sau đó cửa bị đẩy ra, Diệp Hoa cùng Lữ Uy nghênh ngang đi ra ngoài.
Khuôn mặt của giáo viên hóa học sắp ngã luôn sang màu đen.
Chiếc quạt trần phả gió xuống lay động những lọn tóc trên trán Tịnh Hương, cố dấu đi nụ cười trên môi, cô yên lặng cầm bút tính toán ví dụ mẫu trong sách theo công thức trên bảng.
Nội quy giảng dạy và học tập của Tam Trung nổi danh rộng rãi thoải mái, ngoại trừ lớp mười hai chỉ được nghỉ duy nhất một ngày chủ nhật, còn lại lớp mười và mười một đều được nghỉ hai ngày cuối tuần.
Tiết học nhanh chóng kết thúc, cứ như vậy liền trôi qua nửa ngày.