Hắc Mang im lặng, từ khi theo Diệp Hoa hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ hống hách mà càng trở lên trầm tính. Nhưng dù vậy ánh mắt cũng không giấu được vẻ kinh sợ.
Diệp Linh còn kinh hãi hơn cả Hàn Phách, cô không thể tưởng tượng anh hai lại có thể ra tay tàn khốc đến như vậy. Hơn nữa lúc đầu cô có thể coi như mình nhầm lẫn nhưng đến bây giờ cô đâu phải ngu đến mức không biết rằng anh hai mình là người trong hắc đạo.
Nhìn những người lúc trước, đều là những người đứng đầu trong thành phố nhưng đều e sợ anh, chỉ sợ anh cũng không phải người bình thường.
Hàn Phách sai người kiểm tra thương thế của Phương Đàm, nhìn thấy sắc mặt của hắn đột nhiên trở lên căng thẳng, ông ta lo sợ hỏi: “Cậu ta thế nào rồi?”
Người kia vừa muốn mở miệng liền bị Diệp Hoa cắt lời.
“Hàn thúc yên tâm, đòn vừa nãy tôi đã nhân nhượng nên không thể giết chết anh ta.”
Diệp Hoa cười nhạt, âm thanh mỉa mai như sát muối vào vết đau của ông ta.
Nghe vậy, Hàn Phách thở dài, nét mặt cũng trở lên buông lỏng.
Nhưng không để ông ta yên lòng được lâu, Diệp Hoa mở miệng nói tiếp: “Tuy là còn sống nhưng tôi cũng không thể đảm bảo sau khi tỉnh dậy anh ta có thể bước xuống được giường bệnh hay không.”
Thần kinh vừa thả lỏng đột nhiên trở lên căng thẳng, Hàn Phách tức giận đến nếp nhăn trên mặt đều xô lại.
“Mày…mày!” Cảm giác hít thở không thông, lồng ngực co thắt, ông ta giận đến nỗi xưng hô cũng đều thay đổi.
Diệp Hoa không buồn để ý, dừng tầm mắt trên người Diệp Linh.
Thấy cô ăn mặc hở hang, váy ngắn làm lộ rõ đôi chân thon dài. Đáy mắt hắn liền trở lên u ám.
Diệp Linh đột nhiên rùng mình một cái, theo bản năng lùi về phía sau, hai chân cô khẽ run lên, lại càng thêm phần mị hoặc…
Cô lui về sau một bước, Diệp Hoa cũng tiến lên một bước, cả người như tản ra hơi thở nguy hiểm, mỗi bước như muốn tiến lên cắn nuốt con mồi…
“Đừng…Không… “
Giọng nói Diệp Linh run run, chưa bao giờ hơi lạnh lẽo bao phủ cô như lúc này…
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã thấy anh hai là người tàn nhẫn, đáng sợ đến mức nào.
Bàn tay Diệp Hoa duỗi ra, Diệp Linh còn chưa kịp tránh né, hắn đột nhiên cởi bỏ áo khoác trên người chùm lên cô.
Áo khoác dài lập tức bao lấp cả thân hình nhỏ nhắn của cô, thậm chí ngay cả đôi chân đáng ghét cũng bị che lấp.
“Còn em…cứ chuẩn bị đi…” Diệp Hoa gằn từng chữ, mỗi từ như in sâu vào cô, khiến cho đầu óc trở lên hoang mang, vang lên những tiếng kêu ‘ù ù’.
Diệp Linh sợ hãi, gương mặt tinh xảo trắng bệch, môi dưới bị cô cắn đến rỉ máu.
Lần này thì xong thật rồi, lửa giận của anh lớn như vậy cô làm sao mà chịu nổi.
Cô thật hối hận…
Tại sao lúc đấy lại đồng ý với Khương Mật…
Nghĩ đến đêm anh lấy đi lần đầu của cô, sắc mặt Diệp Linh từ trắng rồi lại chuyển sang hồng.
Bảo Vân thấy vậy vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thương xót.
Ánh mắt tiếp túc hướng về Diệp Hoa.
Đáy mắt lộ rõ vẻ kinh sợ.
Hắn biết rất rõ, lão đại đối với cô nhóc này tình cảm chỉ sợ không phải dành cho em gái. Mặc dù lão đại giấu rất kĩ nhưng trong đôi mắt đó hắn vẫn nhận ra được một tia điên cuồng độc chiếm…ánh mắt như vậy nhìn đâu cũng giống như đối xử với một cô vợ nhỏ còn đâu là đối xử với em gái…
Nghĩ vậy nhưng Bảo Vân cũng không dám nhiều lời, tâm tư của lão đại hắn cũng đâu dám mở miệng, chỉ là có một người anh cầm thú như vậy cô bé này cũng không biết là dính phải vận may hay vận rủi đây.
Diệp Hoa tiến gần Hàn Phách, gương mặt lạnh lẽo khiến ông ta cảm thấy rét lạnh.
“Cậu muốn gì? Chỉ cần tôi làm được thì chắc chắn sẽ giúp cậu.” Người thanh niên này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta, người như vậy đã không thể thu phục thì chỉ còn cách tiêu diệt, nhưng trước đó cần phải đảm bảo an toàn rời khỏi đây.
Diệp Hoa cười nhạt, làm sao hắn không nhận ra sát khí của ông ta nhưng Diệp Linh xuất hiện đã phá vỡ mọi kế hoạch của hắn, vì vậy hôm nay đành phải tạm thời tha mạng cho ông ta một mạng, dù sao bé con của hắn hôm nay cũng đã chịu nhiều đả kích.
“Tôi muốn mảnh đất phía Đông.”
“Cậu cũng thật biết mở miệng.” Hàn Phách trầm xuống, giọng nói khàn đặc.
Phía Đông là nơi tiếp giáp với biển, rất thích hợp để làm ăn, không chỉ vậy còn là vùng đồng bằng đô thị rất thích hợp để phát triển những hạng mục về đêm.
Vùng phía Đông cũng là một trong những mối làm ăn quan trọng nhất của ông ta, một năm có thể dễ dàng kiếm đến hàng trăm triệu, hơn nữa hầu hết những sòng bạc, quán bar, sàn đấu ngầm,…của ông ta đều ở đó bây giờ Diệp Hoa muốn ông ta giao nộp mảnh đất này có khác gì chặt đi một cánh tay phải.
Thấy nét mặt do dự của Hàn Phách, Diệp Hoa lạnh lùng nói.
“Hàn thúc đừng quên, một mảnh đất đổi lấy mạng sống của ông chẳng lẽ không đáng giá sao?”
Nghe vậy, Hàn Phách nhíu mày, theo bản năng nhìn Diệp Hoa, suy nghĩ một lúc, thật lâu sau nặng nề nói: “Được.” Chỉ cần đảm bảo tính mạng, an toàn rời khỏi nơi đây, sau đó nghĩ cách cũng không muộn.
Chỉ cần một ngày nào đó còn sống, ông ta chắc chắn sẽ đoạt lại mọi thứ thuộc về mình cũng như trả thù cho Phương Đàm.
“Xem ra Hàn thúc cũng là người dễ nói chuyện…” Diệp Hoa khóe miệng khẽ nhếch, sau đó đến gần Diệp Linh, không đợi cô phản ứng cả người đã bị nhấc bổng, cô như con gà con bị Diệp Hoa ôm lấy…
Trước khi ra đến cửa, còn không quên quay đầu hướng về Hàn Phách, không hề che dấu sát khí: “Hàn thúc…sớm thôi tôi với ông nhất định sẽ gặp lại.”
Đến lúc đấy lấy mạng ông ta cũng không muộn, ngày nào ông ta còn sống thì hắn cũng không thể an tâm nhưng hắn cũng không e ngại việc thả hổ về rừng.
Bởi vì từ lúc trọng sinh mọi thứ đều đi theo con đường hắn vẽ, kể cả có một con đường sai lệch hắn cũng có thể mạnh mẽ bẻ cong thành thẳng…
Thấy lão đại rời đi, Bảo Vân cùng Hắc Mang cũng không nán lại vội vàng nối gót theo sau.
Chớp mắt, căn phòng liền trở lên vắng vẻ, chỉ còn lại Hàn Phách cùng đám thuộc hạ của mình.
Nhìn người thanh niên khuất dần trong bóng tối, ông ta không khỏi nhíu mày…
Chưa khi nào…
Ông ta cảm thấy bất lực đến vậy...