Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 57: Chương 57: Thị trưởng thành phố hàng châu




Diệp Hoa thật lâu nhìn vào gương mặt quỷ đang bay lượn xung quanh, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi là hóa thân của tia sét màu đen đấy sao?”

“Bingo, bingo…Chủ nhân lại đoán trúng rồi nhưng rất tiếc là không có phần thưởng đâu” Nó vừa nói vừa bay quanh một vòng, sau đó dừng lại trước mặt Diệp Hoa, miệng rộng ngoác ra lộ ra hàm răng xấu xí trông thập phần ghê tởm.

Diệp Hoa khẽ nhíu mày, gương mặt của con quỷ này khiến người đối diện vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi, không thể phủ nhận kể cả kiếp trước hắn cũng chưa tình thấy sinh vật nào đáng sợ như vậy, chỉ cần dựa vào gương mặt này đảm bảo không chỉ trẻ con mà ngay cả những người trưởng thành cũng liền trực tiếp bị dọa phát khóc ngay tại chỗ.

Diệp Hoa nhìn nó, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Nó nghe vậy, cười hắc hắc một tiếng sau đó nói: “Tôi là ai sao? Chẳng phải tôi là tia xét màu đen sao, hay nói cách khác tôi là hiện thân của mười ba ma đầu, mười ba ma đầu là do tôi nắm giữ, nhưng…” Nó dừng lại, hai con ngươi trợn lớn, cái miệng mở rộng đủ sức nhét nổi một đầu người, giọng nói hết sức u ám.

“Không ngờ trong người chủ nhân lại có một một ý niệm khác, chủ nhân nói xem nó là cái gì đây”

Diệp Hoa có chút không vui, hắn liền phản bác: “Ngươi không cần biết nhiều, còn ngươi đến từ đâu thì mau chóng quay về nơi đấy đi.

Hơi thở trên người nó làm cho Diệp Hoa cảm thấy không hề thoải mái, khí tức như đến từ đáy sâu của địa ngục để cho người đối diện không khỏi sinh ra lạnh rét.

Nghe Diệp Hoa nói vậy nó không cảm thấy tức giận mà chỉ phá lên cười: “Hắc hắc, không cần chủ nhân nói chỉ cần tôi ngày càng trở lên mạnh thì sẽ có ngày biết thôi, với lại không cần phải chủ nhân đuổi tôi cũng đi bây giờ thôi bởi vì năng lượng tôi dùng cũng sắp hết rồi”

Nói xong, nó liền biến thành một làn khói mờ mịt, chậm rãi thu về phía lưng của Diệp Hoa, trước khi biến mất còn không quên để lại một câu

“Chủ nhân à, chúng ta rất nhanh chóng sẽ gặp lại thôi, hắc hắc…”

Sau khi nó hoàn toàn biến mất, Diệp Hoa cởi áo qua gương nhìn về phía lưng, vẫn là mặt quỷ ấy nhưng lần này mơ hồ hoa văn càng trở lên sống động như thể có một mặt quỷ như cười như không nhìn chằm chằm vào hắn vậy.

Diệp Hoa không khỏi nhíu mày, một kiếp này hắn sống lại đã không biết gặp được bao nhiêu sự kỳ lạ, từ dị năng, rồi đến hệ thống thần bí và mới nhất liền là mặt quỷ này. Mọi thứ đối với hắn hết sức mơ hồ, ngay cả việc hắn sống lại đã là một điều vô cùng khó giải thích.

Ngay lúc này hệ thống xuất liền xuất hiện, âm thanh vẫn lạnh lùng như trước nhưng giọng nói không giấu nổi một tia nghi hoặc.

“Tên này hết sức thần bí, đến ngay cả tôi cũng không thể biết được thân phận của nó chắc chắn không hề đơn giản dù sớm hay muộn cũng sẽ có ngày nó biết được sự tồn tại của tôi thôi nhưng kí chủ không cần phải lo lắng, nó với kí chủ đã có mối quan hệ cộng sinh chỉ cần kí chủ có mất mạng chắc chắn nó cũng không thể sống nổi vì vậy nó sẽ không dám lại hại kí chủ đâu”

Hệ thống nói xong cũng liền biến mất.

Diệp Hoa lắc lắc đầu chuyện này hắn cũng lười suy nghĩ, chỉ cần nó không gây hại đến hắn là được rồi.

À quên mất chưa hỏi nó tại sao mình đối với bé con sinh ra cảm xúc rồi, thôi bỏ qua đi lần sau rồi hỏi. Nghĩ vậy hắn liền xoay người thu dọn nốt thức ăn trên bàn sau đó nhanh chóng cầm quần áo đi vào phòng tắm.



Thành phố Hàng Châu, tại tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố.

Một đám người tuổi tác đã bước vào trung niên, trong đám cảnh sát bỗng có một cảnh sát trên vai gắn nhiều sao nhất bước ra. Ông ta chừng năm mươi tuổi, dáng người không cao, da ngăm ngăm, đôi môi dày trông có rất nhân hậu. Người này không ai chính là thị trưởng của thành phố Hàng Châu.

Bước ra một bước, Tịnh La quét mắt một vòng đám người trong phòng, ánh mắt của ông đi đến đâu người đối diện đều không nhịn nổi cúi đầu xuống né tránh.

Đảo quanh một vòng đám người, ông ta hừ hừ vài tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ bất mãn, sau đó đẩy ra một ghế đặt mông xuống, chồm lấy tờ báo trên mặt bàn ánh mắt rơi trên tin nổi bật ở trang đầu, đáy mắt của ông lóe qua một tia sáng.

Khẽ nhấc ly trà trên bàn, Tịnh La quay đầu nhìn sang người đàn ông ở góc trái, ngôi sao trên vai chỉ kém ông vài cái.

Người đàn ông thấy rõ ánh mắt không vui của ông, hắn vội mở miệng: “Thị trưởng chuyện này tôi thực sự không rõ…”

“Phó thị trưởng!” Tịnh La cắt ngang lời ông ta: “Ông ngại cái chức phó thị trưởng của mình ngồi đủ lâu rồi sao? Đến ngay cả việc lớn như vậy mà cũng không tìm được đầu mối”.

Vẻ mặt cảnh sát Vân liền biến, gương mặt vặn vẹo còn khó coi hơn khóc: “Thị trưởng à, chuyện này thật sự khó giải quyết a! Nó còn liên quan đến tên Hắc Mang nên thật hết cách rồi, không lấy được chứng cứ thì việc này không thể giải quyết nổi a”.

“Haiz, thành phố này càng ngày càng loạn rồi, từ khi nào bọn xã hội đen trở lên càn rỡ như vậy” Tịnh La vuốt ve miệng ly, hướng mắt về đám người, giọng nói không có vẻ gì là tức giận: “Đến Hạo tổng mà cũng bị bọn họ chỉnh đến chết, chỉ là không rõ bọn họ đã làm gì mà lại khiến cho bang Hắc Cẩu phải tận tình đuổi cùng giết tận như vậy”

Từ lúc nghe tin Hạo tổng phá sản dẫn đến tự tử, tâm trạng của ông thật nặng nề. Bao năm qua ở cái thành phố này đám người xã hội đen tuy rằng làm ăn bất hợp pháp, nhưng hai giới hắc bạch cũng không bao giờ động chạm vào nhau nhưng lần này bang Hắc Cẩu cũng quá manh động rồi tùy ý liền làm cho một công ty lớn như vậy dẫn đến phá sản.

Ông cũng từng gặp qua Hắc Mang lão đại của bang Hắc Cẩu, tuy không phải là người quá thông minh nhưng ông biết hắn không phải người mãn phu, thô kệch như vẻ ngoài sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn nhưng chỉ là lần này không biết tại sao lại làm ra một việc lớn như vậy.

Đám người trong phòng thấy sắc mặt không tốt, ai cũng không dám mở miệng chỉ sợ ông giận thớt chém cá rồi chỉ một câu của ông bọn họ liền phải về quê làm vườn.

Bầu không khí đang căng thẳng thì một tiếng mở cửa kêu lên, một người thanh niên trẻ tuổi vội vàng xông vào, người chưa tới nơi nhưng giọng đã vang lên.

“Nguy rồi!!! Thị trưởng…chuyện không hay rồi, bang Hắc Cẩu đã tuyên bố đêm này liền xóa sổ…bang Ma Lang”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.