Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 128: Chương 128: Trùng hợp như vậy?




Ánh nắng buổi chiều gay gắt rải đều trên khắp mặt đường, Lộ Khiết đứng bên trong phòng trang điểm, ly nước đã rót đầy, cô cũng không nhận ra, cô ngẩn người nhìn bảng tên của mình, tưởng chừng làm việc ở một nơi như Vô Dục đã khiến cô cảm thấy quá đủ rồi nhưng thật không ngờ hôm nay cô vậy mà phải làm ở một nơi như vậy.

Trong phòng nghỉ của nhân viên, lúc nào cũng náo nhiệt, tiếng các cô gái thảo luận về trang phục, hay chuyện về những khách hàng mình phục vụ và được họ thưởng cho bao nhiêu tiền.

Lúc phát bảng hiệu số bàn, quản lý đi vào khẽ gọi: “Lộ Khiết, em lại đây”

Lộ Khiết để bảng hiệu của mình xuống rồi đi theo, đến phòng ở bên cạnh, quản lý đóng cửa lại, dựa người vào bàn trang điểm nói: “Lộ Khiết, đi đến bàn số chín cho chị”

“Còn chưa tới thời gian làm việc của em mà?” Lộ Khiết nghi hoặc đáp lại.

Quản lý khẽ thở dài, đặt tay lên vai Lộ Khiết: “Bên bàn đó đều là người có thân phận lớn, họ đang có một cuộc tranh chấp, chị biết em đang cần tiền nên mới đẩy cơ hội tốt như vậy cho em, nếu họ cao hứng thì không biết em sẽ được thưởng bao nhiêu tiền đây…”

Không hiểu sao cô có dự cảm không lành nhưng nghĩ đến số tiền mình cần, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: “Chị Nhạc, em hiểu ý chị, em sẽ đi thay quần áo”

Nói xong, cô cũng không nán lại vội vàng thay trang phục rồi đi theo con đường hướng tới bàn số chín.

Khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Lộ Khiết đột nhiên trở nên trắng bệch, cái này tại sao lại trùng hợp như vậy?

Bước chân hơi dừng lại, cô sợ nếu anh nhìn cô ở đây thì không nhịn được xúc động mà đánh gãy chân cô mất. Nhưng nghĩ đến tình hình của mẹ lúc này, cô cuối cùng đánh bạo chậm rãi đi về phía trước.

Vừa muốn trốn sau thân hình cao to của đám người nhưng thật không may lại bị Diệp Hoa bắt gặp.

“Lại đây!” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Diệp Hoa khẽ quát.

Lộ Khiết nghe được, thân hình nhỏ nhắn không run rẩy, sắc mặt tái nhợt, rón rén bước về phía anh.

Diệp Hoa nhếch môi, sắc mặt tươi cười nhưng chỉ có trời mới biết lúc này hắn đang tức giận như thế nào.

“Cô đi đâu?”

Ở dưới ánh đèn, khuôn mặt đó gần như là hoàn hảo, trên người tỏa ra một loại khí phách khiến cho người khác cảm thấy có một loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, Lộ Khiết không dám đối diện với ánh mắt của anh.

Trước ánh mắt hứng thú của bao con người, cô sợ hãi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đi tìm bàn số sáu…”

Diệp Hoa đoạt lấy bảng hiệu trong tay của cô, liếc qua một vòng, đáy mắt càng trở nên âm u, lạnh lẽo.

Nói dối thuận miệng như vậy? Xem ra lâu ngày không gặp cô gái này gan càng trở lên mập.

“Diệp lão đại hứng thú với cô gái này sao?” Khoan Tử cười rộ lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Diệp Hoa.

“Việc của tôi, anh Khoan có phải quản hơi nhiều rồi không!” Ngữ khí không phải câu hỏi, hệt như câu lệnh khiến cho Khoan Tử không khỏi cảm thấy rét lạnh.

“Không có, không có, tôi chỉ không muốn lỡ thời gian thôi” Khoan Tử tuy có chút tức giận về thái độ của Diệp Hoa nhưng nghĩ đến số tiền trước mặt hắn đành lấp liếm cười cười.

“Được rồi, bắt đầu đi” Diệp Hoa nói xong, đột nhiên kéo lại Lộ Khiết về phía mình.

Sức lực của anh rất lớn, cánh tay cứng rắn ôm trọn lấy cô, nên cô không thể cử động được.

Một làn hơi thở nóng bỏng thổi vào bên tai cô, xen lẫn là tiếng thở hổn hển của anh, rất khiêu khích, rất mờ ám.

“Ngồi im, đợi tôi xong việc, rồi tính sổ với cô cũng không muộn”

Câu nói hời hợt như bản tuyên án kết tội của cô, khuôn mặt trắng bệch, quả nhiên tên ác ma này sẽ không đơn giản bỏ qua cho mình như vậy.

Đám người bên cạnh ánh mắt tràn ngập hứng thú về quan hệ của hai người nhưng cũng không dám mở miệng đi hỏi, nửa ngày sau Diệp Hoa mới tùy ý ném một thẻ tím vào ô chữ ‘đại’.

“Tốt! Lần đầu tiên tôi thấy có người tùy hứng như vậy, đặt tiểu, một trăm vạn” Khoan tử không chịu thua, ném một thẻ vào ô ‘tiểu’.

Khoan Tử cười lạnh nhìn Diệp Hoa. Lần đầu tiên cược lớn như vậy trong lòng hắn thêm khẩn trương nhưng không hề biểu hiện ra mặt.

“Được rồi, gieo đi” Diệp Hoa mặc kệ ánh mắt của hắn, cánh tay không yên phận không ngừng đi loạn trên người Lộ Khiết, khiến cô chỉ còn cách cúi gằm mặt, xấu hổ không dám nhìn về đám người.

Người chia bài là một gã ngoài ba mươi, có lẽ với cảnh này đã quen thuộc nên bình tĩnh gật đầu, đặt xúc xắc vào chung rồi nhấn một cái nút.

Cái chung nhanh chóng chuyển động, cái này hoàn toàn dùng phương thức thao tác cơ khí, tuy rằng không hoàn toàn chống gian lận nhưng cũng giảm nguy cơ xuống thấp nhất.

Chờ xúc xắc dừng lại, Khoan Tử liền sốt ruột, tiền đánh cược này không phải lớn nhưng tuyệt đối không nhỏ, mà hắn càng hi vọng đối phương phải mất tiền.

Gã chia bài tố chất không tệ, dùng hai tay nhẹ nhàng đặt trên chiếc chung, lộ ra điểm số bên trong, 1, 2, 3, 1 điểm, nhỏ.

Khoan Tử thấy vậy thì nhất thời vẻ mặt lo lắng thay bằng mừng như điên, cầm cây gậy kéo đám thẻ Diệp Hoa đặt cược sang, đắc ý nói: “Diệp lão đại, xem ra vận khí của tôi không tệ”

Sắc mặt Diệp Hoa vẫn lạnh nhạt trước, dường như đối với kết quả này hắn cũng không hề để tâm.

Cứ như vậy, chỉ một thời gian sau, Khoan Tử đã có thêm năm trăm vạn, lúc này sắc mặt hắn vô cùng tốt, chỉ hận không thể trực tiếp gom luôn số tiền còn lại của Diệp Hoa.

Diệp Hoa không vội nhưng Hắc Mang cùng Triệu Bảo Vân thì đã sớm không giữ được bình tĩnh, số tiền lớn như vậy bỏ ra thật không hề dễ chịu.

Ngay cả Lộ Khiết cũng không khỏi lo lắng, con người này thật biết cách phá sản mà, năm trăm vạn ấy chỉ sợ cho cô cả đời cũng khó mà tiêu hết nhưng cứ như vậy chỉ gần nửa giờ đồng hồ liền bị anh làm bay mất.

Nhìn thấy gương mặt gấp gáp của Lộ Khiết, Diệp Hoa không khỏi cảm thấy hài hước, cuối cùng quyết định không tiếp tục đùa giỡn với đám người này, hắn quay đầu nhìn Khoan Tử.

“Chơi như vậy thì quá chậm, nếu không chúng ta chơi kích thích hơn một chút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.