Bởi vì lúc này chỉ vừa mới tờ mờ sáng, nên trong tiệm mì vẫn chưa có người ghé qua.
Nhìn thấy có khách nhân tới mở hàng, lão Lý liền vội vàng đi vắt mì. Chẳng mấy chốc đã đem bát mì bưng tới cho Lăng Phàm, tươi cười nói:“Khách nhân, mời ăn ngon miệng a.”
Dùng khăn lau sạch bàn ghế, đem bát mì đặt xuống. Lão Lý vừa mới ngẩng đầu thì đã nhìn thấy ba cái đại hán đang xách theo đại đao đi về phía tiệm của mình. Trong nháy mắt liền dọa đến mất mật, hai chân run rẩy sắp không đứng vững.
“Lý Nhất, ngươi cái cẩu tử này, trốn nợ cũng đúng là thật mau a.” Cách một khoảng xa, âm thanh rống giận của đại hán liền đã truyền tới.
Một phân sau, ba bóng người cao lớn đã chen chúc đi vào trong sạp mì. Bởi vì nơi đây quá chật hẹp, nên mấy cái bàn liền bị chen ngã.
( 1 phân = 15s)
Lão Lý sợ hãi không nhẹ, vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân của một tên đại hán. Hô hào khóc lóc.
“Các vị đại nhân xin tha cho tiểu nhân đi a. Dạo gần đây tiệm của ta buôn bán vô cùng ế ẩm, hôm qua tới nay cũng chỉ có một cái khách nhân mà thôi. Lấy đâu ra tiền trả cho các vị đây? Xin cho tiểu nhân thêm chút ít thời gian...”
Chưa đợi lão Lý nói xong, tên đại hán này đã nâng cước đem lão đạp văng sang một bên, mắng:“Phi, cho ngươi cái rắm thời gian. Bang chủ đã nói tốt, nếu hôm nay ngươi không trả tiền, liền chặt một cánh tay của ngươi, phá nát cái sạp rách này.”
Nói xong, kẻ này liền ra hiệu cho hai tên đại hán còn lại, đem mấy cái bàn gỗ đập nát.
“Các vị đại nhân hạ thủ lưu tình a.”
Ngồi ngay bên cạnh, Lăng Phàm vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Từ khi trọng sinh đến giờ, hắn cũng chưa từng ăn được thứ gì cả.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn an tĩnh ăn một bát mì, nhưng không ngờ rằng lại vẫn dây vào rắc rối như vậy.
Ân, chỉ cần ăn vào một đũa mì, hắn liền sẽ rời đi ngay lập tức, không nán lại thêm một giây một khắc nào nữa.
Hắn mặc dù rất thích gây sự, nhưng đám sâu kiến này thật sự là không thể khơi gợi được sự hứng thú của hắn.
Vả lại, hắn cũng không phải là thánh nhân, sẽ không vì giúp người mà dính phải phiền phức.
Hắn cảm thấy ba tên đại hán này làm cũng không sai. Thiếu nợ, trả tiền, đó là việc rất bình thường.
Nếu ngươi không chịu trả, hoặc trả không nổi, thì muốn mệnh của ngươi cũng không hề quá đáng.
Nhưng là, ngay khi Lăng Phàm chuẩn bị động đũa. Một bàn tay to lớn đã vỗ mạnh vào trên bàn của hắn.
Bàn gỗ không chịu nổi lực lượng này, trong nháy mắt liền vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Bát mì “ba” một tiếng vỡ tan, vương vãi ra đầy đất.
Từng đợt không khí ba động đem tóc mái của hắn cuốn bay. Lộ ra góc mặt sần sùi tàn phá kia, nhìn thấy mà giật mình.
“Mẹ kiếp, ở đâu ra cái sửu bát quái...” Nhìn thấy gương mặt của Lăng Phàm, tên đại hán không nhịn được kinh hô.
Nhưng mà, mấy chữ này khi rơi vào tai Lăng Phàm, trong nháy mắt liền bị phóng đại gấp trăm lần.
Sửu bát quái...Kẻ này thế mà dám nói bổn tọa là sửu bát quái...
( sửu bát quái: ý là xấu sỉ nhục người nhìn, không tưởng tượng nổi luôn ấy...:v)
“Răng rắc”
Đôi đũa bị Lăng Phàm bóp nát, ánh mắt của hắn chìm nghỉm, sâu không thấy đáy.
Bổn tọa chỉ muốn yên tĩnh làm một cái mỹ nam tử, ăn một đũa mì thôi mà. Tại sao các ngươi lại phải đối xử với bổn tọa như vậy chứ?
Trong nháy mắt, Lăng Phàm liền cảm thấy trái tim mỏng manh của mình giống như đã vỡ toan. Vô cùng ủy khuất.
Ngay lúc này, tên đại hán vừa mới kinh hô kia cũng sợ hãi phát hiện, trước mặt mình bỗng dưng lại xuất hiện một bóng người.
Khi gã vẫn chưa nhìn rõ được diện mạo của kẻ này. Thì hắn đã nâng lên nắm tay, hướng về phía gã đánh tới.
Theo bản năng, tên đại hán liền muốn cản trở. Thế nhưng, tốc độ của kẻ này lại quá nhanh. Gã vẫn chưa kịp làm ra phòng bị, thì nắm đấm đó đã lao đến trước mặt gã. Cuồng phong to lớn ập vào mặt, khiến gã kém chút không thở nổi.
“Ầm...” Huyết hoa văng tung toé, một bộ thi thể không đầu liền thẳng tấp ngã xuống đất. Cuốn theo một chút bụi mịt.
Những người xung quanh cũng đều bị động tĩnh kinh thiên này chấn động tới. Vội vã nhìn sang.
Chỉ thấy, một thiếu niên mặc cẩm phục đang đứng đó. Y phục vẫn còn vương lấy vài giọt máu tươi, trên nắm tay cũng đều là.
Mà dưới chân hắn là một bộ thi thể nằm trong vũng máu. Theo y phục có thể nhìn ra được, rõ ràng chính là tên đại hán khi nãy.
“Tam đệ!” Một cái đại hán gào to, ánh mắt phun trào lửa giận nhìn Lăng Phàm. Chưa đợi người khác kịp phản ứng, gã đã nâng lên nắm đấm đánh về phía hắn.
“Ngươi đi chết!!!”
Ghé mắt, Lăng Phàm liền cười gằn một tiếng. Nắm tay giơ lên, trực tiếp cùng tên đại hán này cứng đối cứng.
Nắm đấm nhỏ của hắn và nắm tay to lớn của tên đại hán kia va vào nhau, hình thành tiên minh đối lập.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cùng với tiếng hét thảm thiết vang lên. Cả cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của đại hán liền căng bạo, vỡ toan ra. Khiến gã theo bản năng lùi về sau vài bước.
“Aa....”
Chưa để gã kịp phản ứng, chỉ thấy bóng người trước mặt đã phân ra thành 2. Một gương mặt cũng bất chợt xuất hiện ở trước mắt của gã.
Kẻ này tiếp tục nâng tay, đấm thẳng vào ngực gã. Khiến lòng ngực của gã trong nháy mắt hõm sâu xuống. Cả người như đạn pháo bay thẳng ra ngoài.
Lúc này, tàn ảnh sau lưng Lăng Phàm đã tan biến. Hắn buông xuống cánh tay, trên mặt không có một tia cảm xúc.
Kẻ này tu vi mặc dù là Toái thể tầng 9, nhưng sức lực cũng chỉ có 7 - 8000 cân khoảng chừng mà thôi.
Dám cùng hắn cứng đối cứng, một tay của hắn cũng có thể đem gã ta đánh quỳ.
**Đa tạ Hoozuki1110 đã đẩy KP cho ta nha. Hôm nay sẽ bạo chương.
**Tiểu kịch trường:
- -Lăng Phàm: 555, bảo bảo thật là đau lòng a. Ta thiện lương, đáng yêu như vậy, tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy kia chứ?
- -Nhóc: Ọe. /nôn khan/
- -Lăng Phàm: Ngươi làm vậy là có ý gì a? Chẳng lẽ ta không thiện lương, đáng yêu hay sao? Ta đều ủy khuất đến vậy...
- -Nhóc: Ân, cho nên mỗi khi ủy khuất, ngươi liền không nhịn được đem bọn họ đánh thành thịt vụn chứ gì? o==[]: Thật là đáng thương...