“Đại...Đại thiếu gia, ngươi không sợ làm chậm trễ giờ ăn của Nhị thiếu gia, bị ngài ấy trách tội hay sao?” Mặc dù trên trán đã bắt đầu ứa ra mồ hôi, nhưng Vương Lục vẫn cố gắng trấn định, tiếp tục đe doạ.
Gã cũng không tin kẻ này dám không nể mặt của Nhị thiếu gia. Dù sao ở trong Lâm phủ này, Nhị thiếu gia mới là người có quyền nói chuyện nhất.
Thế nhưng, Lăng Phàm vẫn bất vi sở động, căn bản không đem Lâm Hạo Thiên để vào mắt:“Ngươi tốt nhất không cần đem đệ đệ tốt của ta ra để hù doạ ta đâu a. Ngay cả đồ ăn của bản thiếu gia cũng dám qua loa, ngươi có phải hay không là không đem ta để vào mắt?”
Lời nói vô cùng đạm mạc của Lăng Phàm, lại khiến Vương Lục cảm thấy như nặng ngàn cân.
Lúc này, Vương Lục mới chợt nhớ tới, từ sáng đến giờ, tỳ nữ thiếp thân của hắn giống như cũng chưa từng đến lãnh đồ ăn a. Cho nên đồ ăn có lẽ vẫn còn nằm ở trong bếp...
“Nhị Thiết, đem đồ ăn của Đại thiếu gia mang ra.” Ánh mắt ám trầm, trên vai bị đè nặng, Vương Lục chỉ có thể cắn răng hô lớn.
Tốt một cái cẩu nhi, đợi bổn đại gia rời đi rồi, nhất định sẽ để Nhị thiếu gia đem ngươi xử lý một trận.
Bên trong trù phòng lúc này cũng đã vây quanh mấy chục tên gia nô. Tất cả đều một mặt tò mò đứng cách xa hai mét nhìn bọn họ.
Nghe thấy Vương Lục hô lên, nô bộc tên Nhị Thiết liền sững sốt. Phát hiện những người xung quanh đang nhìn mình, gã liền vội vàng ra khỏi hàng ngũ, chạy vào trong bếp, đem một cái khây đựng lấy ra.
“Vương trù sư, tiểu nhân đã lấy đến.” Thông qua trò chuyện nghe được, biết rõ thiếu niên ăn mặc sang quý này chỉ là một cái Đại thiếu gia không được sủng ái, Nhị Thiết liền lựa chọn làm lơ hắn, trước chào hỏi Vương Lục.
Trên tay gã cầm một cái khây gỗ, bên trên đặt một chén cháo trắng lỏng lẻo, thưa thớt vài hạt gạo. Hai cái bánh màn thầu khô ráp, cùng một đĩa dưa muối nhỏ bằng nắm tay.
Nhìn thấy những món ăn này, Lăng Phàm không khỏi nhíu mày. Từ trên khay rút ra hai chiếc đũa, nhẹ quơ ở trong chén “nước luột gạo”, xem thử xem có thể hay không đếm được bên trong có bao nhiêu hạt cơm.
Sắc mặt Lăng Phàm càng lúc càng trầm, không khỏi cười lạnh lên:“Thức ăn này cũng là cho người ăn hay sao a?”
Cánh tay hắn hất lên, đem khây gỗ lật bay khỏi tay của Nhị Thiết. Thức ăn và chén đĩa bên trên cũng văng ra khắp nơi.
Trên người Nhị Thiết dính đầy mùi thức ăn, có phần dính dính hôi thối.
Lúc này, trừ Lăng Phàm ra, những người khác đã sớm ngây ra. Bao gồm cả Vương Lục và Nhị Thiết.
Kẻ này thật sự là Đại thiếu gia trầm mặc ít nói kia hay sao a? Cư nhiên lại dám hất đổ đồ ăn. Hắn không biết, phần đồ ăn này chính là Nhị thiếu gia đặc biệt căn dặn phải đem cho hắn hay sao...
“Mẹ kiếp, ngươi muốn chết...” Nhị Thiết kịp thời phản ứng lại. Trong nháy mắt liền tức giận gầm thét.
Nhị thiếu gia đã từng ngầm cho phép qua, Lâm gia lớn nhỏ, cho dù là nô tài cũng đều có thể ức hiếp Lâm Hạo Phàm. Nếu hắn dám đánh trả, liền có thể báo cho Nhị thiếu gia, để ngài ấy xử lý.
Cho nên, Nhị Thiết đối với Lăng Phàm, ngay cả một tia kính sợ cũng đều không có. Muốn tiến lên đem hắn ẩu đả.
Lăng Phàm không chút sợ hãi. Một tay vẫn như cũ kìm chế Vương Lục gắt gao. Tay còn lại nắm lấy hai chiếc đũa, vận dụng khí lực, chuẩn xác cắm vào trong hốc mắt của Nhị Thiết.
“A...” Nhị Thiết hét lớn một tiếng, vội vàng bụm lấy hai mắt của mình. Hai tay của gã cũng bị máu tươi thấm ướt, nhớp nháp không thôi.
Hai mắt của Nhị Thiết đã bị một đôi đũa phá hủy. Từ con ngươi đâm xuyên qua đầu.
Đau đớn quá đỗi, cộng với máu tươi không ngừng tuôn ra. Khí tức của Nhị Thiết liền bắt đầu yếu dần, từ từ không còn động nữa.
Từ khi mọi chuyện xảy ra, bất quá chỉ mới là một phút thời gian.
Đợi khi những người khác kịp phản ứng lại, thì trù phòng đã sớm loạn thành một mảnh.
Có người muốn tiến lên mang Nhị Thiết đi chữa trị. Nhưng cuối cùng vẫn là bị Lăng Phàm trừng mắt, không dám vọng động.
Không khí tràn đầy mùi máu tươi gay mũi, có gia nô lặng lẽ rời khỏi trù phòng, rõ ràng là muốn đi mật báo.
Đối với những việc này, Lăng Phàm chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, bởi vì hắn không quan tâm.
Đám người này kỳ thật rất là ngu xuẩn. Không chỉ riêng bọn họ, mà còn cả Lâm Hạo Thiên nữa.
Bọn họ chỉ nhớ tới Lâm Hạo Phàm là một cái Đại thiếu gia bị bỏ rơi. Nhưng lại quên mất, hắn còn có một thân phận khác nữa, chính là cộng cỏ cứu mạng của Lâm Hạo Thiên.
Chỉ cần hắn không gây ra việc gì tổn hại tới tính mạng của Lâm Hạo Thiên. Thì cho dù hắn có đem nửa cái Lâm phủ đều lật, cũng sẽ không có người dám giết hắn hoặc trừng phạt hắn quá nặng.
Ánh mắt Lăng Phàm lướt qua người của những nô bộc này. Không khỏi hiện ra một tia thương hại cùng trào phúng.
Chẳng trách một đám cả đời cũng chỉ có thể làm người hầu a. Thì ra là do IQ bị hong khô rồi. Thật là đáng thương.
Đương nhiên, những nô bộc này cũng không có nhận ra thâm ý trong đó.
Nhất là Vương Lục, nhìn thấy Nhị Thiết cứ vậy chết thảm ở trước mặt mình. Gã liền không khỏi mở miệng trách cứ Lăng Phàm, phảng phất đã chịu khuất nhục và vô tận oan ức.
“Đại thiếu gia quả nhiên là uy phong a. Xem mạng người như cỏ rác, thức ăn như vậy lại bảo rằng không phải cho người ăn, còn đưa tay đánh đổ. Tại sao ngươi lại có thể ngang ngược như vậy a!!! Ta nhất định sẽ đem việc này báo cho lão gia, phu nhân, để bọn họ chủ trì công đạo...”