Nghe thấy lời Lăng Phàm nói, cả người Hạ Đồng đều lạnh run, trong lòng không ngừng phản bác. Hắn làm sao lại biết được chứ a... Nàng rõ ràng đã cẩn thận như vậy...
Không thể nào, nàng là người của phu nhân, phu nhân nhất định sẽ không giết nàng. Hơn nữa còn có nhị thiếu gia, ngài ấy sẽ không ngồi nhìn nàng chết đi.
Hắn đang nói dối, đang phô trương thanh thế mà thôi. Ân, nhất định là vậy.
Lăng Phàm không quan tâm đến việc Hạ Đồng đang cố làm ra vẻ trấn định.
Hắn chỉ nhỏ giọng lầm bầm, giống như là đang cảm khái:“Thân ái, ngươi thật xinh đẹp a. Ta thực sự rất ưa thích gương mặt này của ngươi... Thật muốn đem nó lột xuống...”
Vừa nói, Lăng Phàm vừa nâng cằm Hạ Đồng lên. Sau đó, hắn liền từ trong mắt nàng nhìn thấy vẻ hoảng sợ cùng chán ghét. Nàng đang sợ hãi hắn, sợ hãi gương mặt này của hắn.
Ánh mắt càng thêm u tối, nụ cười của Lăng Phàm lại càng sâu hơn, nhưng giọng điệu cũng phá lệ lạnh lùng:“Ngươi nói, mặt của ta có phải là rất xấu xí hay không?”
“K...không có...”
“Thân ái của ta, đôi mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi đang nói dối...” Tươi cười nhợt nhạt, Lăng Phàm nói tiếp:“Nhưng đừng sợ, ta sẽ không giận ngươi đâu, thật.”
Nói đến đây, Lăng Phàm cũng buông tha cho cằm của nàng. Bàn tay lại chuyển dọc theo sườn mặt, đi xuống tới chiếc cổ nhẵn nhụi mềm yếu kia.
“Thân ái, chỉ có tử vong mới là vĩnh hằng, hãy để ta giữ lại khoảng thời gian xinh đẹp nhất của nàng...”
Ngay khi Hạ Đồng vẫn còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, thì bàn tay to lớn đang đặt trên cổ của nàng bỗng dưng lại siết chặt. Sức mạnh to lớn mang tới, trực tiếp đem xương cổ của nàng bẻ gãy, vặn vẹo biến hình.
Cho đến lúc chết, trên gương mặt Hạ Đồng vẫn còn giữ lại sự hoảng hốt. Hai mắt bởi vì đau đớn mà trợn trừng, con ngươi dần dần tan rã, chỉ còn sót lại một tia kinh hãi chưa tan.
“Haizz, thất bại...” Mắt nhìn “tác phẩm” đầu tiên ở kiếp này mình tạo ra, Lăng Phàm liền không vừa lòng ảo não than thở, đem thi thể Hạ Đồng xem như một đống rác rưởi, thờ ơ vứt sang một bên.
Sau đó, hắn cũng không vội đi xem xét nhiệm vụ, mà trái lại, bắt đầu đánh chủ ý lên một việc khác.
“Hạ Tây.” “Thuận chân” đem thi thể của Hạ Đồng gạt vào dưới ghế. Lăng Phàm liền nằm ở trên ghế dài, vắt chéo hai chân, biểu lộ vô cùng thích ý.
Sau khi Lăng Phàm cất tiếng gọi, chẳng mấy chốc, cửa phòng bên cạnh liền bị người đẩy mở. Kế tiếp, một loạt tiếng bước chân liền truyền vào trong tai hắn.
Cách một tầng cửa, tiếng gõ cửa có chút yếu ớt, giống như không đủ dũng khí.
“Đã tới liền vào đi.”
Được Lăng Phàm cho phép, chủ nhân của tiếng bước chân liền đẩy cửa tiến vào.
Nàng là một thiếu nữ tuổi khoảng 16,17 tuổi gì đó. Dáng người tương đối tròn trịa, mũm mĩm, nhưng lại vô cùng cân đối, đáng yêu.
Dung mạo bát diện linh lung, mắt to tròn ngập nước, gò má vẫn còn vương chút khí tức trẻ con. Mặc dù không phải xinh đẹp bức người như Hạ Đồng, nhưng vẫn xem như là trung đẳng.
Chỉ là, trên gương mặt nàng vẫn còn mọc ra vài chấm tàn nhang, khiến vẻ đẹp bị giảm bớt gần nửa.
Hạ Tây là tỳ nữ do Lâm Hạo Phàm tự mình lựa chọn. Hắn mang tiền dành dụm, dùng hết vào trên người của nàng, đem nàng từ trong trại nô lệ mua ra. Khi đó, nữ nhân này giống như cũng chỉ mới 12,13 tuổi gì đó.
Lúc đầu, Lâm Hạo Phàm là bởi vì thấy nàng khá xinh đẹp, cho nên mới đem nàng mua về. Mục đích lớn nhất là để cài vào bên người của Lâm Hạo Thiên.
Nhưng sau khi mua trở về, Lâm Hạo Phàm mới biết được, nữ nhân này cư nhiên là một cái người câm! Cũng không phải bởi vì thẹn thùng nên mới không mở miệng nói chuyện.
Lúc đó, Lâm Hạo Phàm tâm tư muốn chết đều có.
Mà nữ nhân cũng bởi vì vụng về, trời sinh nhút nhát, nên lại càng khiến Lâm Hạo Phàm đau đớn hơn.
Vì vậy, lấy suy nghĩ mắt không thấy tâm không phiền. Hắn liền đem Hạ Tây quăng sang một bên, cũng không ngó ngàng tới nữa.
Mà lúc nãy, Hạ Tây vốn dĩ đang ngủ say, khi nghe được tiếng gọi của Đại thiếu gia, cũng liền vội vàng rời giường. Trong lòng có phần kích động, lại có phần sợ hãi, có phải là Đại thiếu gia đã hết chán ghét nàng rồi có đúng không?
Nhìn thấy thiếu nữ đang xoắn xuýt, Lăng Phàm cũng nổi lên tâm tư trêu đùa. Từ trên ghế dựa ngồi dậy, đứng ở trước gương đồng, dang hai tay gọi nàng:“Qua đây, đổi y phục cho ta.”
Hạ Tây hơi sững sờ, nhưng rất mau cũng bình thường lại. Yên lặng, cúi đầu đi đến trước người Lăng Phàm. Thân hình nhỏ bé chỉ cao đến ngang vai hắn.
Vừa tiến tới gần Lăng Phàm, Hạ Tây đã có thể ngửi được mùi huyết khí nồng nặc. Bàn tay nàng hơi run, đem lớp ngoại y dính đầy máu tươi của hắn cởi ra.
Nàng không biết trên người Đại thiếu gia vì sao lại có nhiều máu như vậy. Nhưng làm một cái tỳ nữ, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều.
Lăng Phàm hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của Hạ Tây. Hắn đang tự hỏi, nếu hắn đánh ra một quyền, thì có thể đem đầu của nàng đánh bạo hay không?
Vừa cởi y phục cho hắn, Hạ Tây liền nhận ra được trên đỉnh đầu truyền tới một tầm mắt nóng rực, khiến nàng không nhịn được mà đỏ mặt.
Từ trước tới giờ, Đại thiếu gia giống như cũng chưa từng để cho nàng thân cận như vậy...
**Hôm qua đến nay có vài bạn cứ hỏi ta về thế lực của main. Sẵn đây ta nói luôn nhé, truyện mới có chương 8 thôi, còn rất nhiều thứ mà mọi người chưa biết đến. ( tại ta vẫn chưa nói tới.) Cho nên, mong mọi người có thể bình tĩnh một chút.
**Kiếp trước main có thế lực của riêng mình, được xưng là Quỷ giới, Âm giới, hoặc là Minh giới. ( chi tiết vài chương nữa sẽ rõ, bởi vì main sẽ có hồi tưởng và nhắc lại.)
**Nhưng kiếp này main chán chơi thế lực rồi, cho nên mới muốn một thân một mình. ( lý do mời xem tiếp.)