Cường Lương biến sắc mặt, chợt hiểu rằng địa vị người mạnh nhất của mình đang nguy hiểm.
Vẻ mặt Triệu Công Minh hâm mộ ghen tỵ, gã cũng muốn biến mạnh. Nhưng Triệu Công Minh biết Phục Hy có tiềm lực lớn hơn, danh tiếng Tam Thánh Hỏa Vân động quá nổi tiếng.
Phục Hy cố nén kích động đứng dậy cùng Tần Quân bay hướng chân trời.
Nam Tố Tiên Tử, Mặc Huyền Tử tò mò tại sao Cường Lương, Triệu Công Minh lộ biểu tình đó.
Bốn con rồng đen nằm sấp dưới đất ở phía xa, chúng nó như bốn dãy núi đen vòng quanh mọi người. Thấy Tần Quân, Phục Hy bay tới, bốn con rồng sợ hãi run cầm cập.
May mà Tần Quân, Phục Hy lướt nhanh qua đỉnh đầu khiến chúng nó sợ bóng sợ gió một hồi.
Qua khoảng một tách trà, Tần Quân một mình bay về.
Nam Tố Tiên Tử, Mặc Huyền Tử thầm khó hiểu, Phục Hy đi đâu rồi?
- Không lẽ . . .!
Nam Tố Tiên Tử chợt nhớ lúc trước Cường Lương trong vòng một ngày từ Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn bay lên Hiển Thánh cảnh hậu kỳ, nàng run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Quân.
Hắn rốt cuộc là ai? Sao có thể nâng cao tu vi của thuộc hạ? Không lẽ vì có năng lực này nên mới có nhiều cường giả che chở hắn?
Nỗi lòng Nam Tố Tiên Tử rối bời, suy nghĩ vẩn vơ, càng tưởng tượng càng kỳ lạ.
Mặc Huyền Tử không nghĩ nhiều, tưởng đâu Phục Hy bị Tần Quân phái đi làm nhiệm vụ, gã lại nhắm mắt chữa thương.
Hành tinh này hơi hoang vắng nhưng cũng có núi có nước, dân bản xứ là một số sinh linh chưa khai trí, không gây uy hiếp cho nhóm người.
Tần Quân thầm ra lệnh:
- Hệ thống, dung hợp năm lần cơ hội phó bản Thần Ma thành cơ hội triệu hoán.
Tần Quân luôn giữ cơ hội phó bản Thần Ma, hắn chỉ dùng hai lần khiến Quỷ Cốc Tử, Bằng Ma Vương về phó bản dẫn một đống nhân tài, quân đội yêu ma trở về.
Mỗi tháng hệ thống sẽ tặng cơ hội phó bản Thần Ma, Tần Quân luôn chờ khi vào trời sao mới sử dụng. Như lúc trước đối diện Tử Đạo mà Tần Quân cũng không dùng, vì gã quá mạnh, Cường Lương còn không làm gì được gã, Tần Quân có thể triệu hoán ra ai hỗ trợ?
Những Thần Ma vượt qua Cường Lương vừa đi ra chắc chắn được thả tự do.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ dung hợp năm lần cơ hội phó bản Thần Ma thành một lần chỉ định triệu hoán Thần Ma.]
Tần Quân nghe tiếng hệ thống gợi ý, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước dung hợp cơ hội phó bản Thần Ma, hầu như đều là cơ hội triệu hoán Thần Ma bình thường, ít khi có cơ hội chỉ định triệu hoán Thần Ma.
Tần Quân sờ cằm suy tư:
- Có nên triệu hoán ngay bây giờ không?
Dung hợp cơ hội phó bản Thần Ma ra cơ hội triệu hoán Thần Ma không bắt buộc dùng ngay, chẳng qua lúc trước Tần Quân không thích để dành tới cuối cùng rồi dung hợp nữa. Dù có dung hợp cơ hội phó bản Thần Ma thì hắn cũng chờ nước tới chân mới nhảy.
Giờ Tần Quân đã là Thái Ất Tán Tiên cảnh viên mãn, tiến thêm một bước là Thái Ất Huyền Tiên cảnh. Hắn có thể chỉ định triệu hoán Hiển Thánh cảnh viên mãn mà không lo bị phản bội.
Tần Quân lắc đầu cười:
- Thôi, chờ chút đi, dù sao có Cường Lương, Phục Hy thì trẫm không sợ ai.
Tần Quân quyết định không triệu hoán, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Bản thân có tu vi mới là căn bản.
***
Thời gian trôi mau.
Qua khoảng năm canh giờ, một thân hình sát khí ngập trời lao đến. Cao hai trượng, mặc giáp rất nặng, mái tóc đỏ sậm dài như con rắn đung đưa, thế không thể đỡ.
Mặc Huyền Tử, Nam Tố Tiên Tử cùng mở mắt ra quay đầu nhìn.
Mặc Huyền Tử lẩm bẩm:
- Nửa Bước Nhập Thánh!
Mặc Huyền Tử rất tò mò ai mà mắt mù dám quang minh chính đại tấn công bọn họ?
Tần Quân không ngước đầu lên, khóe môi nhếch cao.
Hắn đã đoán được thân phận người tới.
Binh Chủ Xi Vưu!
Triệu Công Minh, Cường Lương quay đầu nhìn.
Cường Lương nheo mắt nói:
- Hơi thở này sao giống Đại Vu . . . Không đúng . . . Sát khí quá nặng, ma tâm tự đến . . .
Bốn con rồng đen bị sát khí của Xi Vưu kinh động gầm rống đứng dậy:
- Grào!
Chúng nó có tu vi Đại La Thủy Tiên cảnh nên tất nhiên không sợ Xi Vưu.
Giáp nặng trên người Xi Vưu đen ngòm, hai vai là đầu cọp, trán đeo miếng sắt dữ tợn đáng sợ, áo choàng đen bay phần phật sau lưng. Mắt Xi Vưu như đuốc phớt lờ bốn con rồng đen, nhìn hướng nhóm Tần Quân, nói chính xác hơn là nhìn Tần Quân.
Một con rồng giơ móng xé rách không khí, nhưng tốc độ của Xi Vưu càng mau hơn nữa, nhẹ nhàng lướt qua nó, chớp mắt đáp xuống đất hoang trước mặt nhóm Tần Quân, hai chân dán sát mặt đất trượt tới trước mấy chục thước để lại hai hàng bụi đất.
Áo choàng tung bay, Xi Vưu chậm rãi ngước đầu lên, nhe răng cười âm trầm hỏi:
- Ngươi là Tần Thiên Đế?
Khóe mắt Xi Vưu liếc Cường Lương, Triệu Công Minh, Nam Tố Tiên Tử, Mặc Huyền Tử, lòng thầm giật mình.
Xi Vưu không nhìn thấu tu vi của những người này.
Tần Quân không đứng dậy, hắn thậm chí không mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi:
- Xi Vưu?
Xi Vưu!
Triệu Công Minh rùng mình, vẻ mặt thấy quỷ.
Đây là Xi Vưu trong truyền thuyết?
Cường Lương híp mắt. Trong thời gian quay về Thiên Đình Đại Tần gã hay nghe Hình Thiên nhắc tới Xi Vưu, nói Xi Vưu là người mạnh nhất Đại Vu đời thứ hai, làm gã thầm nhớ kỹ cái tên này.
Nam Tố Tiên Tử, Mặc Huyền Tử đánh giá Xi Vưu, tu vi của người này chỉ có Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn nhưng sát khí kinh người, như lệ ma trốn ra từ Tù Mệnh Ngục.
Nghe Tần Quân nói, Xi Vưu cười cười, khuôn mặt đường nét khắc sâu trông cũng đẹp trai, nhưng gã cười cho cảm giác khinh miệt, âm trầm.
Xi Vưu quỳ một gối nhìn lên Tần Quân, cười to bảo:
- Ta là Xi Vưu, đặc biệt đến đầu bái Tần Thiên Đế!
Xi Vưu vẫn là Xi Vưu, dù đầu bái người khác biểu hiện vẫn cuồng.
Dù người bên cạnh Tần Quân mạnh hơn mình nhưng Xi Vưu không sợ hãi hay căng thẳng, vẫn giữ trạng thái lộ mũi nhọn.
Tần Quân cúi đầu cười nói:
- Được, trẫm thu ngươi, hy vọng ngươi sẽ giết hết cường địch vì trẫm.
Từ đầu tới cuối Tần Quân không đứng dậy nhìn Xi Vưu, hắn biết đối với Xi Vưu không thể biểu hiện quá nhiệt tình. Xi Vưu bừng bừng dã tâm, có lẽ trong bụng giấu mưu mô gì.
Kiêu hùng không sợ trời không sợ đất như Xi Vưu thì mình phải biểu hiện cuồng hơn mới trấn áp được gã.
Xi Vưu cười nói:
- Nhất định rồi!
Xi Vưu đứng dậy, đi sang một bên ngồi xếp bằng.
Cứ thế thu phục một cường giả Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn?
Mặc Huyền Tử chớp chớp mắt, tuy Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn không được gã để vào mắt, nhưng muốn thu phục cường giả như vậy cũng không dễ gì.