Chúng Thần Ma hai mặt nhìn nhau, ai bỏ được cho mượn bảo bối của mình?
Vạn nhất sau khi cho mượn, Lý Nguyên Bá không trả thì làm sao bây giờ?
Hiện tại Lý Nguyên Bá là Thánh Nhân, lại được Bệ Hạ thiên vị.
Các Thần Ma đều là tồn tại sống vô số năm, tâm tư kín đáo, nghĩ rất sâu xa.
- Lấy Càn Khôn Xích của ta đi!
Nhiên Đăng bỗng nhiên cắn răng nói, đang khi nói chuyện, hắn lật tay lấy Càn Khôn Xích ra.
Các Thần Ma đều kinh ngạc nhìn về phía Nhiên Đăng, đây là Nhiên Đăng cáo già, hẹp hòi sao?
Thật tình không biết, Nhiên Đăng có nỗi khổ không nói được, Vân Tiêu cùng Triệu Công Minh đều tràn ngập sát ý nhìn hắn, hắn nhất định phải kiến công, để Tần Quân che chở hắn.
Tần Quân nhìn hắn một chút, cười nói:
- Được!
Đang khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn Lý Nguyên Bá hét lên:
- Nguyên Bá, tới đón pháp bảo!
Càn Khôn Xích chưa hẳn có thể được Lý Nguyên Bá phát huy toàn bộ tác dụng, nhưng bảo vật này sử dụng như binh khí, tuyệt đối thích hợp chiến sĩ như Lý Nguyên Bá.
Lời vừa nói ra, Lý Nguyên Bá cấp tốc quay đầu.
Nam Dạ Tinh đã bị Lý Nguyên Bá kéo hứng thú, muốn nhìn một chút Lý Nguyên Bá rốt cuộc mạnh cỡ nào, sau đó thu phục.
Cho nên đối với Lý Nguyên Bá đi lấy Càn Khôn Xích, hắn cũng không thèm để ý.
Pháp bảo?
Hắn cũng có!
Chỉ là khinh thường lấy ra!
Nhiên Đăng ném Càn Khôn Xích cho Lý Nguyên Bá, sau khi lấy được, Lý Nguyên Bá dò xét một phen, phát hiện Càn Khôn Xích dần dần nặng xuống, để hắn thoáng có chút kinh hỉ.
- Càn Khôn Xích, kiếp trước lúc Thiên Địa Sơ Khai đản sinh pháp bảo, uy năng cường đại, đặt ở phương vũ trụ này, có lực lượng của Hỗn Độn Linh bảo.
Huyền Đô cảm thán nói, nhớ tới kiếp trước đủ loại, hắn cũng có loại cảm giác giật mình như mộng.
Càn Khôn Xích có thể đạt tới Hỗn Độn Linh bảo?
Vì sao Nhiên Đăng không phát huy ra được hiệu quả của Hỗn Độn Linh bảo?
Tần Quân buồn bực, tuy nhiên nghĩ tới trước kia Nhiên Đăng không có đạt tới đỉnh phong, tu vi không đủ để phát huy uy năng của Càn Khôn Xích.
Có lẽ Lý Nguyên Bá thân là Thánh Nhân có thể làm được.
- Bảo bối tốt!
Lý Nguyên Bá nhe răng cười nói, hai tay nắm thước, thể nội toát ra khí thể hai màu trắng đen, chui vào trong Càn Khôn Xích.
Âm Dương Nhị khí!
Đây là bản mệnh Thần thông của Kim Sí Đại Bằng Điểu, Khổng Tuyên sinh ra liền biết Ngũ Sắc thần quang, đệ đệ Kim Sí Đại Bằng Điểu tự nhiên cũng không kém.
Trong Tây Du Ký, Kim Sí Đại Bằng Điểu là dựa vào Âm Dương Nhị khí bình hiển lộ tài năng.
Bên trong có Thất Bảo Bát Quái, hai mươi bốn khí, ba mươi sáu bộ, ấn Thiên Cương chi số, bảo vật này có thể chứa người, người ở trong đó, nếu như không nói một lời, trong bình cực kỳ râm mát, một khi nói chuyện, liền có hỏa thiêu đến, một thời ba khắc, hóa thành nùng huyết.
Sau khi Lý Nguyên Bá cực hạn thức tỉnh, đã có thể tự nhiên điều khiển Âm Dương Nhị khí.
Sau khi rót vào Âm Dương Nhị khí, Càn Khôn Xích vốn đen nhánh hiện ra một đạo bạch văn, thân thước bắt đầu rung động, một cỗ uy năng lớn lao bạo phát.
- Đó là…
Nhiên Đăng trừng to mắt, khí tức của Càn Khôn Xích trở nên đáng sợ, thậm chí để hắn sợ hãi, cái này để trong lòng của hắn cảm giác rất khó chịu.
Thần Ma còn lại cũng chấn kinh.
Ngay cả Nam Dạ Tinh ở phương xa cũng nheo mắt lại, thì thào nói:
- Đây là khí tức gì?
Nắm Càn Khôn Xích, Lý Nguyên Bá tức giận nói:
- Tạp chủng! Chịu chết đi!
Oanh...
Thân hình như pháo, xuyên toa mấy ức dặm Hư Không, Lý Nguyên Bá giơ cao Càn Khôn Xích nện tới.
Nam Dạ Tinh nhấc chưởng đối kích, pháp lực hình thành một khí tráo đường kính đạt tới vạn dặm, đáng tiếc bị Lý Nguyên Bá một thước đánh tan.