Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 358: Chương 358: Ba loại người (1)




Mà thế lực bá chủ trong Thủ Sát Thành chính là Hữu H`ổ Đường. Hữu Hổ Đường lai lịch không nhỏ. Đứng phía sau chính bốn thần tông. Bốn thần tông tuy rằng yếu hơn so với thần giáo Hắc Nhiên, nhưng không kém hơn là bao nhiêu. Tương đương với thế lực thứ hai của mảnh đất vô chủ.

- Phụ thân, lần này thật không phải là ta không có năng lực. Ai ngờ đến nửa đường xông ra một đội cường giả thần bí. Một người trong đó càng đạt được tu vi Hóa Hư Cảnh.

Bên trong một gian đại đường, Giang Tử Dư quỳ trên mặt đất cắn răng nói. Ngồi ở trước mặt hắn là một người trung niên thân mặc cẩm bào màu đen tóc xám, mày kiếm báo mắt, ánh mắt hung ác độc địa. Rõ ràng không phải là người hiền lành. Hắn chính là đường chủ Hữu Hổ Đường Giang Chưởng Thiên.

- Cường giả Hóa Hư Cảnh?

Giang Chưởng Thiên nhíu mày lẩm bẩm nói.

- Đúng vậy!

Giang Tử Dư gật đầu nói, nhưng trong lòng hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Đừng thấy bọn họ là phụ tử. Nếu như hắn phạm sai lầm, Giang Chưởng Thiên cũng có thể giết chết hắn.

Giang Chưởng Thiên đã hơn năm trăm tuổi. Nữ nhân dưới gối vượt quá trăm người, cũng không thiếu một người hắn.

Cho nên Giang Tử Dư chỉ có thể nâng Lý Tồn Hiếu lên, cố gắng hết mức thể hiện ra sự bất đắc dĩ của mình.

- Ta thật ra muốn xem thử là ai muốn đối nghịch cùng Hữu Hổ Đường chúng ta!

Giang Chưởng Thiên hừ lạnh nói. Hóa Hư Cảnh ở trong mắt hắn chỉ là loài bò sát có chút mạnh mẽ mà thôi. Bởi vì bản thân hắn nắm giữ tu vi Địa Tiên Cảnh tầng một, cũng là cường giả Địa Tiên Cảnh duy nhất trong Hữu Hổ Đường.

Thủ Sát Thành.

Đám người Tần Quân đi về phía cửa thành. Phần lớn tu sĩ ra ra vào vào đều lộ ra thần sắc nghiêm nghị. Thậm chí bước chân rất nhanh. Hoàn toàn khác với bầu không khí ở vương quốc, hoàng triều.

Ở mảnh đất vô chủ cũng không có quy tắc gì đáng nói. Cá lớn nuốt cá bé. Nếu như bị người ta giết chết, cũng không có quan phủ nào nói tới công đạo.

- Sau khi vào thành có thể trực tiếp xông tới Hữu Hổ Đường sao?

Tần Quân hiếu kỳ về phía Du Phượng Hoàng hỏi, khiến cho khóe miệng đám người Lương Bình giật một cái. Người này to gan lớn mật. Chẳng lẽ không biết phía sau Hữu Hổ Đường cũng có một vị quái vật khổng lồ sao?

- Đương nhiên có thể. Dù sao không ai có thể quản được ngươi.

Du Phượng Hoàng cười nói. Nàng lại biết Cổ Đăng giáo chủ thần giáo Hắc Nhiên phía sau Nam Minh Thánh Giáo bị thua thiệt ở trong tay Tần Quân, bị Hồng Hài Nhi đốt cháy hủy hoại thân thể. Đương nhiên tin tức này chỉ truyền ra ở bên trong thần giáo Hắc Nhiên. Sở dĩ nàng biết được, vẫn là do Quỷ thiếu gia nói cho nàng biết.

Nói hoàn toàn không khoa trương chút nào, Tần Quân đã có thể đi ngang ở mảnh đất vô chủ.

- Vậy thì được. Ta ghét nhất bị quanh co lòng vòng.

Tần Quân cười nói.

Lưu Bá Ôn bỗng nhiên nói:

- Điện hạ, nếu chúng ta muốn diệt trừ hết Hữu Hổ Đường, sao không chiếm Thủ Sát Thành biến thành của mình?

Hắn đã sớm biết dã tâm của Tần Quân. Mảnh đất vô chủ sớm muộn sẽ trở thành con mồi của Tần Quân.

Mảnh đất vô chủ rộng lớn. Thậm chí ngay cả hoàng triều Nam Trác cũng không bằng lớn bằng nó. Ở đây không bị hoàng triều quản lý, ở đây lợi ích liên quan đến cũng cực lớn. Các loại công pháp cao giai, pháp khí thậm chí pháp bảo cũng sẽ được lưu truyền bán đấu giá ở mảnh đất vô chủ. Gần như các thế lực lớn ở Nam Vực đều có thu xếp nhân thủ ở mảnh đất vô chủ.

Thâm Uyên Môn, thánh triều đều như vậy.

- Có đạo lý, có thể thử xem.

Tần Quân gật đầu nói. Hai người không coi ai ra gì trò chuyện về Thủ Sát Thành sau này. Đám người Lương Bình nghe được không nhịn được cảm thấy bất đắc dĩ.

Các ngươi cho rằng không có Hữu Hổ Đường, các ngươi có thể chiếm lấy Thủ Sát Thành sao?

Ngây thơ!

Rất nhanh, đoàn người đã đi tới trước cửa thành.

- Vào thành giao nộp một trăm linh thạch nhị giai!

Một binh sĩ thủ thành ngậm cọng cỏ lười nhác nói. Hắn dựa ở trên tường thành, trong tay cầm một cây đại đao, không ngừng ma sát trên mặt đất.

Ta nhổ vào!

Đoạt tiền à!

Trong lòng Tần Quân thầm mắng. Đồng thời dã tâm của hắn đối với Thủ Sát Thành cũng càng thêm mãnh liệt. Thành trì với món lãi kếch xùa như vậy, nhất định phải cướp được!

Nghĩ tới đây, Tần Quân ung dung thản nhiên móc ra linh thạch, tiện thể cũng nộp luôn phần của Du Phượng Hoàng. Về phần đám người Lương Bình, hắn lười quản.

Dù sao hiện tại hắn giao bao nhiêu, sau này cũng sẽ đòi được về.

- Vào đi thôi!

Binh sĩ thủ thành liếc mắt nhìn Du Phượng Hoàng và Chúc Nghiên Khanh, không nhịn được nói. Tuy rằng hai nàng mỹ sắc rất kinh diễm, nhưng hắn cũng không hành động. Bởi vì hắn biết mảnh đất vô chủ có ba loại người tốt nhất không nên trêu chọc.

Một là hòa thượng!

Hai là ăn mày!

Ba là nữ nhân xinh đẹp dám mặt mày rạng rỡ!

Sau khi tiến vào trong thành, Tần Quân nói với Chúc Nghiên Khanh:

- Ta đưa nàng đến chỗ của các nàng trước.

Chúc Nghiên Khanh khẽ gật đầu. Ngay lập tức Tần Quân lại nhìn đám người Du Phượng Hoàng nói:

- Các ngươi tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ tin tức Hữu Hổ Đường diệt môn.

Đối với giọng điệu Tần Quân chắc chắn như vậy, đám người Lương Bình cũng không biết nên nói cái gì. Du Phượng Hoàng ngược lại tràn đầy lòng tin đối với hắn.

- Ngươi nói ta là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng đừng quên.

Du Phượng Hoàng ném cho Tần Quân một mị nhãn cười nói. Sau khi nói xong nàng liền xoay người rời đi. Đám người Lương Bình theo sát phía sau.

Tần Quân lắc đầu cười. Sau đó hắn theo Chúc Nghiên Khanh đi về phía một đường phố khác. Đám người Lưu Bá Ôn theo sát phía sau.

...

Sau nửa canh giờ, đám người Tần Quân một đường đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng đi tới trước một tòa lầu các.

Đối với tất cả mọi thứ bên trong Sát Thủ Thành, Tần Quân đều rất tò mò. Cho nên bọn họ cũng không đi vội vàng. Bọn họ bước chậm đi dạo phố.

Những gì nghe thấy được ở trên đường cũng khiến cho Tần Quân có hiểu rõ đại khái đối với Thủ Sát Thành. Trời ạ đơn giản là trại tập trung chợ đêm!

Trong Sát Thủ Thành cái gì cũng bán. Thậm chí có vài tu sĩ lười tìm phòng đấu giá, lại trực tiếp bày sạp. Thỉnh thoảng cũng gặp phải vài sự kiện ăn cắp cướp giật, máu nhuộm đầu đường, nhưng không có ai nhiệt tình khuyên can. Tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.

- Đến rồi, ở đây chính là cứ điểm truyền tin tức của thánh triều chúng ta.

Chúc Nghiên Khanh nhỏ giọng cười nói. Tần Quân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên lầu các lộ ra một cái bảng hiệu. Trên đó viết Sồ Phượng Các. Vài tu sĩ ra vào. Trông rất giống như cửa hàng cầm đồ bình thường. Rất khó liên hệ nó với thánh triều.

Quả nhiên là nhỏ ẩn vào hoang dã, lớn ẩn vào thành thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.