Hiển nhiên Cơ Vĩnh Sinh không thích U Vương chút nào. So với U Vương thì Cơ Vĩnh Sinh khâm phục đệ đệ Trường Sâm Thương. Nhưng U Vương bị trấn áp không biết bao nhiêu vạn năm, hiện giờ chỉ còn lại thần hồn, chắc chắn không đến hơn. Công lao của Trường Sâm Thương. Nhưng U Vương bị trấn áp không biết bao nhiêu vạn năm, hiện giờ chỉ còn lại thần hồn, chắc chắn không thua gì thủy tổ Huyền Đương sáng tạo nhân tộc và Bạch Đế Thánh Đình.
Cơ Vĩnh Sinh khiêu chiến thần tiên đầy trời, đảm phách tuyên cổ vô song, nhưng bàn về công lao với nhân tộc thì không bằng ba vị tiên hiền nhân tộc. Có thể nói tại thân phận Cực Viêm Ma Thần của y mới khiến Thánh Đình hủy diệt.
Tần Quân gật đầu nói:
- Đến đâu hay tới đó đi.
Một thần hồn có thể gây sóng gió gì? Bây giờ kẻ địch lớn nhất của hắn là Đông Hoàng Thái Nhất! Thiên Mệnh Đại Đế cũng phải đứng sang một bên.
Hắc Điệp Tiên Tử mỉm cười chậm rãi đứng dậy đi hướng cửa phòng, để lại một câu:
- Ngươi yên tâm tu luyện đi, hội trăm hùng ngày mai ta chờ xem biểu hiện của ngươi.
Tần Quân sửng sốt, cứ đi vậy sao?
Cơ Vĩnh Sinh lạnh lùng nhắc nhở:
- Có thể tốt với nàng nhưng đừng động tình.
Khóe môi Tần Quân co giật, tức giận nói:
- Trẫm còn lâu mới động tình với đồ đệ của ngươi!
Tần Quân luôn cho rằng Hắc Điệp Tiên Tử chiều ý hắn đủ điều, không tiếc bản thân đều vì huyết mạch Cực Viêm Ma Thần và Cơ Vĩnh Sinh. Tần Quân cảm kích những gì Hắc Điệp Tiên Tử làm nhưng hắn không vượt qua chướng ngại tâm lý được.
Cơ Vĩnh Sinh khẽ thở dài:
- Đại hạn của nàng chắc sắp tới rồi, có thể sống đến bây giờ đã vượt qua tưởng tượng của ta.
Tần Quân rùng mình, cau mày.
Đại hạn . . .
Không thành tiên, không được thiên đạo thừa nhận thì sao trường sinh?
Sống mười ba vạn năm đã là kỳ tích.
***
Một đêm qua đi, đường chân trời hướng đông mới nổi lên vệt trắng.
Sáng sớm hôm sau, một tiếng hồng chung vang khắp thành, tất cả sinh linh giật mình tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.
Tần Quân cũng vậy, hắn thay Cửu Long Chí Tôn Hoàng Bào, mở cửa phòng bước ra.
Hắn phải lấy tư thế bá khí nhất tham gia hội trăm hùng.
Tôn Ngộ Không, Hình Thiên, Dương Tiễn, Kim Quang Thánh Mẫu, Bồ Đề Tổ Sư lục tục đi ra cửa phòng. Ba người cùng Tần Quân đi hướng cầu thang, sinh linh dọc đường đi sợ hãi lùi về phòng nhường nhóm Tần Quân đi trước.
Hôm qua tranh phong khiến sinh linh toàn thành hết sức kiêng dè Tần Quân và Đông Hoàng Thái Nhất.
Đặc biệt khí thế của Hình Thiên và Đông Hoàng Thái Nhất đụng độ, đến nay nhớ lại vẫn làm họ sợ.
Đi ra khách điếm Tần Quân ngừng bước, ngước đầu nhìn. Bên trên Tuyệt Thiên thành xuất hiện một bệ đá hình tròn khổng lồ đường kính vạn thước che trời, trời mới sáng nó đã xuất hiện khiến Tuyệt Thiên thành còn tối tăm.
Các sinh linh đi ra khách điếm bàn tán rôm rả:
- Đó là cái gì?
- Không biết.
- Các ngươi xem kìa, Tần Thánh Đế đi ra!
- Long bào khí phái ghê.
- Nam nhân vạm vỡ đó là Hình Thiên sao? Trông rất mạnh.
Đặc biệt khi chú ý thấy Tần Quân thì bọn họ biểu hiện càng kích động.
Cửu Long Chí Tôn Hoàng Bào là long bào của Ngọc Đế, cộng thêm Tần Quân là khí vận hoàng giả, khi mặc nó phát ra hoàng uy vô cùng cường đại, khiến người sinh lòng thần phục.
Tần Quân mặc kệ bọn họ, hắn nhìn bệ đá to trên trời. Không lẽ hội trăm hùng bắt đầu trên đó?
Giọng Thiên Mệnh Đại Đế vang vọng Tuyệt Thiên thành:
- Hùng chủ xếp trăm hạng đầu Hùng Chủ bảng hãy lên đài đi.
Toàn thành oanh động.
Các bóng người lập tức bay lên, đám hùng chủ mang theo thuộc hạ bay hướng bệ đá.
Tần Quân mỉm cười nhảy lên, năm người Tôn Ngộ Không theo sát.
Bệ đá lớn cách mặt đất mấy ngàn thước, Tần Quân liếc thấy những hùng chủ quen mặt như Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ, Đông Hoàng Thái Nhất, Viêm Hoàng.
Tần Quân thầm nghĩ:
- Tư Mã Mộng Ma đáng giết, Hạ Oán Dạ cũng vậy. Nếu hoàn thành hai nhiệm vụ chi nhánh có lẽ phần thắng càng lớn.
Quỷ Vương Tư Mã Mộng Ma, Hạ Oán Dạ sinh ra sát niệm với hắn nên xúc phát chi nhánh nhiệm vụ, Tần Quân không quên điều đó.
Cảm nhận ánh mắt của Tần Quân, đám hùng chủ Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ, Viêm Hoàng, Tư Mã Mộng Ma, Cơ Như Ý, Nhiên Đăng, Kỳ Lang Vương sắc mặt mất tự nhiên.
Vì ánh mắt của Tần Quân khiến người bất an, như đang chọn con mồi.
Rất nhanh Tần Quân bay tới mép bệ đá. Tận cùng bệ đá có màu đen như nướng khét, nhưng nó phát ra ánh sáng tựa bạch ngọc.
Trên bệ đá đã bày trăm lầu các tạm thời dọc theo mép bệ đá, cách một khoảng có đệ tử Thiên Mệnh Điện trấn thủ.
Tần Quân chú ý thấy những đệ tử Thiên Mệnh Điện tu vi rất cao sâu, ít nhất hắn không nhìn thấu được. Đưa mắt nhìn ít nhất có ngàn đệ tử Thiên Mệnh Điện, tương đương với ngàn cường giả Thái Ất cảnh.
Nội tình của Thiên Mệnh Điện đúng là không giống bình thường.
Hướng bắc có một lầu các cao hơn những nơi khác, lầu đỏ điện ngọc. Thiên Mệnh Đại Đế đứng bên mép lâu đài chờ nhóm hùng chủ đến, vẫn mặc áo đỏ, chói mắt còn hơn máu tươi.
Tần Quân nhìn Thiên Mệnh Đại Đế, nhẹ giọng cảm thán:
- Mặc áo đỏ, ra oai trông càng dữ dội.
Tần Quân tìm đại một lầu các bay vào.
Thấy Tần Quân bay đi, đám hùng chủ vốn chọn mấy lầu các gần đó sợ hãi lùi lại, không ai muốn ngồi cùng Tần Quân.
Lầu các trên bệ đá đều có hai tầng lầu, tầng thứ hai đặt ghế dài như chiếc giường cho hùng chủ ngồi. Phía trước có bàn ghế cho thuộc hạ hùng chủ ngồi. Sáu đệ tử Thiên Mệnh Điện canh giữ dưới lầu các.
Một trăm lầu các trang trí giống hệt nhau, trừ cái của Thiên Mệnh Đại Đế. Tần Quân lười biếng nằm trên ghế dài, ghế trải vải mềm, cảm giác như nằm sofa.
Tần Quân khen:
- Góc độ này không tệ.
Từ nơi này có thể trông thấy cảnh tượng tất cả lầu các đối diện.
Đường kính bệ đá vạn thước, tầm nhìn rộng mở cộng thêm lầu các chỉ có bức tường sau lưng, có thể thấy lầu các hai bên.
Tần Quân chú ý không biết Đông Hoàng Thái Nhất cố ý hay vô tình mà chọn lầu các ngay đối diện hắn. Ánh mắt hai người vượt qua vạn thước giao nhau, Tần Quân thấy Đông Hoàng Thái Nhất cười như có như không.
Tần Quân hầm hừ:
- Hừ, sau này trẫm sẽ đánh mặt ngươi.
Tần Quân rất bực bội cái vẻ mặt vô địch thiên hạ của Đông Hoàng Thái Nhất, tuy gã có tư cách ngạo nhưng hắn xem gai mắt.
Chín mươi bảy hùng chủ khác lần lượt ngồi xuống, bên trái Tần Quân là Hạn Bạt, bên phải là Nhiên Đăng. Trừ bọn họ ra không có hùng chủ dám ngồi hai bên Tần Quân, tuy nhiên có một lầu các trống.
Đám hùng chủ bàn tán:
- Sao có một tòa lầu các trống vậy?
- Ủa? Nhan Đế không đến?