- Đến cùng là cái gì cảm giác còn cao hơn Thiên Đạo?
Chuẩn Đề nhíu mày thì thào nói, khí tức của Liệt Diễm Đại Đạo để hắn vô cùng mê muội, thậm chí hận không thể giải phẩu Tần Quân, chiếm cứ cỗ lực lượng này.
Hắn thân là Thánh Nhân cũng xem không hiểu, chớ nói chi là Đông Vương Công cùng Xa Bỉ Thi.
Đáng tiếc Tần Quân đang tiếp thu truyền thừa, không cách nào giải thích cho bọn hắn.
Linh khí vô tận hình thành vòi rồng đường kính vạn dặm chiếm cứ ở trên đỉnh đầu của Tần Quân, quấy phá không trung, khiến cho thiên không như mặt biển lộn ngược.
Mà quanh thân Tần Quân thì có từng tia Cực Đạo Viêm Hỏa, tựa như Hỏa Long quay quanh.
Lại qua một ngày.
Tần Quân rốt cục kết thúc truyền thừa, thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên:
- Đinh! Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ Liệt Diễm đại đạo!
Truyền thừa Đại Đạo cũng không có để tu vi của hắn tăng vọt, cách Thánh Nhân cảnh vẫn rất xa.
Tần Quân chậm rãi mở mắt, tử diễm ở giữa mi tâm vẫn cao nửa thước, không ngừng chập chờn, cực kỳ yêu diễm.
- Liệt Diễm đại đạo.
Hắn lẩm bẩm, giờ phút này khí tức của hắn hoàn toàn khác biệt lúc trước, có loại khí độ phiêu miểu hư vô, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.
Bởi vì cái gọi là Đại Đạo vô tình, không có lửa thì sao có khói.
Nhưng hắn vẫn là hắn, chỉ là sau khi lĩnh ngộ Đại Đạo, hiểu được rất nhiều, tâm thần cũng bắt đầu thuế biến.
Giờ phút này hắn cảm giác Cực Đạo Viêm Hỏa đã bay vọt lên một độ cao khác, cho dù là Thánh Nhân ở bên cạnh, hắn cũng có lòng tin dùng Cực Đạo Viêm Hỏa thiêu chết.
Đương nhiên, Thánh Nhân không có khả năng đứng bất động để hắn đốt.
Ngoại trừ Cực Đạo Viêm Hỏa tiến hóa, hắn còn lĩnh ngộ không ít Thần thông hỏa diễm, khiến cho lực chiến đấu tăng gấp bội.
Trọng yếu nhất chính là, con đường sau này hắn đi càng thuận lợi.
Tu luyện so sánh với dĩ vãng, tiến triển cực nhanh!
Lúc này, hắn ngạc nhiên phát hiện nơi xa tràn đầy sinh linh, vô số ánh mắt đều nhìn về phía hắn, nương theo Lôi Vân tiêu tán, Thiên Địa yên lặng lại.
Vô luận là Hỗn Độn sinh linh, hay hung thú, vẫn nằm rạp ở trên mặt đất, lẳng lặng nhìn Tần Quân.
Ở phía sau Thú triều, còn có sinh linh liên tục không ngừng tụ tập đến.
Bụi đất tung bay, bão cát lan tràn cả Thiên Địa.
- Đây là có chuyện gì?
Tần Quân nghi hoặc hỏi, hắn có thể cảm giác được những sinh linh này đều không có ác ý, hơn nữa từ nơi sâu xa, tựa hồ có đồ vật gì từ trên thân thể bọn nó chuyển dời đến trong cơ thể hắn.
- Những sinh linh này trở thành tín ngưỡng của ngươi, rót vào trong cơ thể ngươi là tín ngưỡng lực của bọn chúng.
Hệ thống nói, để Tần Quân ngẩn người.
Tín ngưỡng lực?
Vì sao không chuyển biến thành giá trị danh khí?
- Bởi vì linh trí của bọn nó còn chưa thành thục, đại bộ phận thậm chí không có linh trí.
Hệ thống bất đắc dĩ nói, tựa hồ đau đầu Tần Quân vô tri.
Tần Quân giật mình, một giây sau, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, nheo mắt lại, trong mắt lóe ra dị sắc.
Hắn chú ý tới Đông Vương Công, Xa Bỉ Thi còn chưa tỉnh táo lại, mà Chuẩn Đề thì nhìn chòng chọc vào hắn, như một con sói tràn ngập tham lam.
Tần Quân không nhìn ánh mắt của Chuẩn Đề, tâm lý sinh ra dã vọng bước phát triển mới.
Nếu như nơi này thật là Hỗn Độn sơ khai, như vậy…
- Trẫm chính là Thiên Đế, Đế Hoàng trên chúng sinh, các ngươi có nguyện hiệu lực cho trẫm hay không?
Tần Quân vận đủ pháp lực, nhẹ nói, âm thanh vừa ra khỏi miệng, lại vang vọng dưới chín tầng trời.
Dù sao những sinh linh này linh trí không cao, Tần Quân vô sỉ chúng nó cũng không biết.
- Thiên Đế…
Một thanh âm yếu ớt truyền đến, tựa như hài đồng bi bô tập nói, làm Tần Quân cả kinh quay đầu nhìn lại.