Nhưng bọn hắn đều ngã ở dưới Thiết Bổng của Tôn Ngộ Không, thân tử đạo tiêu, vô cùng thê thảm.
Phục Hi, Tử Đạo, Hậu Thổ, Dương Tiễn cùng các Thánh Nhân ở trước lỗ đen đều bị dọa sợ, sững sờ nhìn Tôn Ngộ Không, không nói được cái gì.
- Nhìn thấy không? Đây chính là Tề Thiên Đại Thánh của trẫm!
Tần Quân cười nói, Tôn Ngộ Không bá đạo nhất cử định càn khôn.
Trận chiến tranh đủ để ghi vào sử sách Ngoại vũ trụ này bị hắn nhẹ nhõm kết thúc, ngày sau, tên của Tề Thiên Đại Thánh tướng ở trong lịch sử Ngoại vũ trụ, có địa vị không thể phai nhòa.
Tôn Ngộ Không lắc lắc cổ, tự mình cười, máu tươi của Chư Thánh nhỏ ở trên mặt hắn, khiến cho hắn càng thêm dữ tợn.
Hắn quay đầu quét về phía Cơ Bất Bại, Lý Nguyên Bá, Tử Đạo, Phục Hi, Hậu Thổ, Dương Tiễn, Vân Mị Nương Nương, để Chúng Thánh đổ mồ hôi lạnh.
Ai cũng không muốn chiến đấu với hắn.
Khuôn mặt của Vân Mị Nương Nương trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Kiến thức đến thực lực bá đạo của Tôn Ngộ Không, nàng thậm chí không dám động đậy, sợ kích thích Tôn Ngộ Không quơ gậy đập tới.
Lý Nguyên Bá nuốt một ngụm nước bọt, mắng nói:
- Con khỉ thúi! Đừng thương quân mình!
Tuy hắn ngu dốt, nhưng cũng nhìn ra được Tôn Ngộ Không đã Nhập Ma, không còn là Đại Thánh bình thường.
Nghe vậy, Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy sát ý.
Oanh...
Tôn Ngộ Không đụng nát không gian dọc đường, đi vào trước mặt Lý Nguyên Bá, tay trái giơ cao Hỗn Độn Tử Kim Bổng, đánh tới đầu của Lý Nguyên Bá.
Thời gian phảng phất như chậm lại, Lý Nguyên Bá trừng to mắt, vô ý thức nâng Càn Khôn Xích lên, đáng tiếc tốc độ của hắn kém xa Tôn Ngộ Không.
- Dừng tay!
Tần Quân cao giọng hô, Tôn Ngộ Không nghe xong liền dừng lại.
Hỗn Độn Tử Kim Bổng cách đầu của Lý Nguyên Bá, chỉ kém không đến hai mươi phân, kim bổng chiến minh, để thân thể Lý Nguyên Bá cứng ngắc, hai mắt trợn to, mồ hôi lạnh như hạt đậu chảy xuống.
Cơ Bất Bại ở bên cạnh cũng giật nảy mình, hắn thậm chí không có thấy rõ ràng, Tôn Ngộ Không liền giết tới trước mắt.
Sát khí cùng bạo lệ trên người Tôn Ngộ Không để hắn cũng hãi hùng khiếp vía.
- Tuy cảnh giới của Yêu Hầu này cao thâm, nhưng rõ ràng đã điên rồi.
- Nếu để cho hắn tiến vào Nội vũ trụ, nhất định là gió tanh mưa máu!
- Thánh Môn đã vẫn lạc, chúng ta nên làm cái gì?
- Lui đi, con khỉ này quá nghịch thiên, sợ là Yêu Tộc Chí Tôn.
- Không thể lui, hiện tại đã không phải là sự tình Thánh Môn, Yêu Hầu này liên trảm mấy vị Thánh Nhân, thủ đoạn tàn nhẫn, không thể để cho hắn tiến vào Nội vũ trụ!
Các Thánh Nhân ở trước lỗ đen nghị luận ầm ĩ, phóng tầm mắt nhìn tới, vượt qua 500 Hiển Thánh, số lượng Thánh Nhân thậm chí vượt qua mười, còn có cường giả liên tục không ngừng từ trong lỗ đen bay ra.
Các Thánh Nhân cũng không phải đến từ một phái, bọn hắn rất do dự, có nên khoanh tay đứng nhìn hay không.
- Thôi đều là mệnh số.
Vân Mị Nương Nương thở dài một tiếng, chợt giơ tay đánh lên ngực mình, phù một tiếng, nàng phun ra một ngụm huyết tiễn, trong nháy mắt chặt đứt sinh cơ.
Nguyên thần từ thiên linh cái toát ra, nhìn Tôn Ngộ Không một chút, liền quay người bay đi.
Thời khắc này Tôn Ngộ Không đang khắc chế sát ý của mình, không có chú ý tới nguyên thần của Vân Mị Nương Nương.
Tần Quân không có nhắc nhở, Vân Mị Nương Nương bỏ nhục thân, nguyên thần bỏ chạy, rõ ràng là nhận thua, không còn ngoan cố chống lại.
Nàng hiểu coi như mình lặng lẽ đào tẩu, cũng không có hi vọng, bởi vì dưới tay Tần Quân có quá nhiều Thánh Nhân.
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến... Cực Viêm Ma Thần báo thù! Thu hoạch được một lần cực hạn giác tỉnh, một cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần Thần Ma phó bản, một lần Thần Ma đỉnh phong, một lần tử trung đỉnh phong, một lần nghe đạo, một cơ hội triệu hoán Thần Ma quân đoàn, một cơ hội rút thưởng ngẫu nhiên, một cơ hội truyền thừa kỹ năng, một cơ hội Hiền Năng!
- Đinh.
Thanh âm hệ thống nhắc nhở bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Tần Quân.