Thần Vô Cơ rít gào, giọng khào khào như dã thú:
- Tại sao ngươi đối xử như vậy với ta?
Thần Vô Cơ nhìn Tôn Như Đạo chằm chằm, làm sắc mặt Tôn Như Đạo khó coi.
Tôn Như Đạo chưa trả lời Hắc Điệp Tiên Tử đã lên tiếng:
- Là ta kêu hắn về, với tình huống hiện tại của ngươi không đủ dể gánh trách nhiệm điện chủ.
Thần Vô Cơ nghe vậy như bị sét đánh, đôi mắt trợn to tràn đầy tơ máu, cảm xúc bên trong là không cam lòng, khó tin, nát tim.
Ánh mắt Hắc Điệp Tiên Tử bình tĩnh nói:
- Ngươi mù quáng theo đuổi lực lượng, không quản lý Thần Điện được, dù không gặp Tần Thánh Đế cũng sẽ gây họa lớn.
Hắc Điệp Tiên Tử nói thật lòng, Thần Điện không được quản lý tốt, tu sĩ bên dưới kiêu căng ngang ngược, làm nhiều việc ác, đắc tội nhiều người, Tần Quân chỉ là một trong số đó.
Lúc trước Tử Hán Hầu giáng lâm Nam Vực thánh triều có thể nói là không chuyện ác nào không làm, thậm chí nhắm vào nữ nhân của Tần Quân, đáng chết!
Thần Vô Cơ mất hồn lẩm bẩm:
- Tại sao . . . Tại sao . . . nàng đối xử với ta như vậy . . .
Thần Vô Cơ đã chết tâm, Tần Quân như nghe tiếng trái tim gã vỡ nát.
Không ai biết tình cảm của Thần Vô Cơ đối với Hắc Điệp Tiên Tử. Cả đời Thần Vô Cơ là Hắc Điệp Tiên Tử ban cho, hai người không có danh phận sư đồ nhưng trong lòng gã rất tôn kính nàng, mến mộ nàng. Không ngờ từ khi Tần Quân xuất hiện thì Hắc Điệp Tiên Tử trở nên tuyệt tình.
Có lẽ đây chính là con người thật của nàng.
Lần đầu tiên gặp Hắc Điệp Tiên Tử, Thần Vô Cơ còn nhỏ cho rằng nàng lạnh lùng vô tình, sau này ở chung khiến gã thói quen nàng lạnh lẽo.
Tần Quân đầy ẩn ý hỏi:
- Chậc chậc, dù vậy thì tại sao để hắn rơi vào tình cảnh này?
Đá Thần Vô Cơ khỏi địa vị điện chủ không sao, nhưng vì sao nhốt gã như heo chó?
Tần Quân bỗng cảm thấy Hắc Điệp Tiên Tử rất máu lạnh, hắn nhìn thấy Thần Vô Cơ yêu nàng, lúc trước Thánh Đế phong, vì nàng mà gã rút tay về. Lần đó Thần Vô Cơ vốn có thể giết Tần Quân.
Tôn Như Đạo trầm giọng nói:
- Không phải nàng, là ta đòi làm vậy, nàng chỉ muốn ta thay thế vị trí điện chủ của ngươi.
Đã đến mức này rồi thì nói thẳng ra hết vậy.
- Thần Vô Cơ, con người của ngươi hẹp hòi ích kỷ, chỉ tốt với Hắc Điệp Tiên Tử. Nếu cho ngươi sống an nhàn sung sướng, chờ khi ngươi lành vết thương chắc chắn sẽ giết ta. Nếu không phải nàng ngăn cản thì ngươi chết lâu rồi!
Nói đến đây giọng Tôn Như Đạo trở nên âm u.
Thần Vô Cơ lặng im, ngửa đầu cười thảm:
- Ha ha ha! Thần Vô Cơ ta tung hoành cả đời thế mà phải vào kết cục như vậy, trước khi chết không một người cứu ta. Thôi, hết thảy đều là bởi vì thực lực không tốt. Kiếp này không hối hận, chỉ vì quá yếu, nếu có kiếp sau ta sẽ biến càng mạnh!
Giọng thê lương khiến người rung động. Tần Quân buông tiếng thở dài, hắn bỗng thấy hứng thú rã rời.
Trước khi chết Thần Vô Cơ vẫn thiên chấp như vậy, Tần Quân không cho rằng gã ngu muội, vì gã nói thật.
Mọi bi kịch trên đời chỉ vì đương sự không có đủ năng lực, dù đôi khi cũng có nhân tố bên ngoài.
Nếu Thần Vô Cơ càng mạnh, Thiên Đình Đại Tần không làm gì được gã, Tôn Như Đạo cũng không thể khó xử gã, vậy thì gã đã không rơi vào tình cảnh này. Đương nhiên cách quản lý của Thần Vô Cơ cũng có vấn đề, Tần Quân không thừa nhận năng lực quản lý của gã.
Thần Vô Cơ khó khăn gượng dậy, gã muốn đứng chết:
- Giết ta đi!
Tần Quân hờ hững gật đầu.
La Sĩ Tín hiểu ý, một thương đâm thủng ngực Thần Vô Cơ, đánh nát trái tim.
Tôn Như Đạo cau mày nhìn, nhưng không nói gì thêm vì gã cũng muốn Thần Vô Cơ chết, chẳng qua ngại Hắc Điệp Tiên Tử phản đối.
Ý thức Thần Vô Cơ dần tán đi, gã chậm rãi ngước đầu, mắt đầy tơ máu nhìn Hắc Điệp Tiên Tử. Thần Vô Cơ không nói chuyện, mắt tràn đầy lưu luyến. Từ đầu đến cuối Thần Vô Cơ không hề hận Hắc Điệp Tiên Tử, cùng lắm là không cam lòng. Môi Thần Vô Cơ khép mở không phát ra thanh âm, nhưng mọi người đều thấy rõ gã muốn nói gì.
Chăm sóc mình cho tốt.
Hắc Điệp Tiên Tử nhắm mắt lại không nỡ nhìn.
Tần Quân nhíu chặt mày. Nếu trước khi chết Thần Vô Cơ nguyền rủa Tần Quân thì hắn không có cảm giác gì, nhưng gã đến chết cũng không bỏ mặc Hắc Điệp Tiên Tử được, tình cảnh đó làm lòng hắn xúc động.
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Xóa sạch Thần Điện. Thưởng túc chủ tăng một đẳng cấp, một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng, một lần sưu tầm hiền năng, một cơ hội Thần Ma đỉnh cao!]
[Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Chân Tiên cảnh nhị trọng.]
Hai tiếng gợi ý liên tục vang lên, đột phá tiểu cảnh giới khiến người Tần Quân dâng lên dòng khí nóng, hơi thở tăng vọt. Nhóm Tôn Như Đạo ngạc nhiên nhìn Tần Quân.
Nhiệm vụ xóa sạch Thần Điện chỉ cần giết Thần Vô Cơ là được, không yêu cầu phải tiêu diệt Thần Điện hoàn toàn.
Tần Quân không thấy vui vẻ gì, sắc mặt vẫn âm trầm, không biết nghĩ cái gì.
Tần Quân mở miệng nói:
- Đi đi!
Tần Quân mang La Sĩ Tín, Tôn Ngộ Không, Tỳ Bà, Như Ý Chân Tiên đi ra nhà tù.
Khi lướt qua Hắc Điệp Tiên Tử, nàng mở miệng hỏi:
- Có phải ngươi ghét ta như vậy không?
Tần Quân lắc đầu cười nói:
- Sao có thể.
Tần Quân không quay đầu lại tiến lên trước.
Đoàn người rất nhanh biến mất ở ngã rẽ hành lang.
Tôn Như Đạo tò mò hỏi:
- Hắn và nàng rốt cuộc có quan hệ gì?
Đồ ngốc đều nhìn ra Hắc Điệp Tiên Tử rất để ý Tần Quân, có thể nói là mù quáng.
Hắc Điệp Tiên Tử xoay người định đi, bỏ lại một câu khiến Tôn Như Đạo nghĩ mãi không ra:
- Hắn quan trọng nhất.
Lại nhìn xác Thần Vô Cơ, Tôn Như Đạo thở phào một hơi.
Tên này rốt cuộc chết rồi!
Tôn Như Đạo biết rõ Thần Vô Cơ tàn nhẫn thế nào, ngày nào gã chưa chết thì Tôn Như Đạo không yên ổn.
***
Khi đi trong hành lang Tần Quân chợt nghe giọng Cơ Vĩnh Sinh:
- Ngươi phải đối xử tốt với nàng!
Tần Quân bĩu môi thầm nghĩ:
- Đương nhiên rồi.
Tuy rất đồng tình Thần Vô Cơ nhưng Tần Quân không phản cảm Hắc Điệp Tiên Tử, hình ảnh nàng che trước mặt hắn đến nay còn khắc sâu trong óc khó quên.
Hắc Điệp Tiên Tử cũng là đồ đệ của Cơ Vĩnh Sinh, tương đương với là đồng môn của Tần Quân. Tuy Tần Quân luôn không thừa nhận, thậm chí nghi ngờ Cơ Vĩnh Sinh, nhưng hắn đã bất giác xem y như sư phụ.
Cơ Vĩnh Sinh thổn thức nói:
- Trước kia nha đầu này cũng ngây thơ hồn nhiên.
Mười mấy vạn năm trôi qua, người ngây thơ mấy cũng sẽ biến thành người khác. May mà Hắc Điệp Tiên Tử đối xử tốt với Tần Quân.
Tần Quân trợn trắng mắt, sao đột nhiên trở nên cảm thương vậy?